• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tấn Dương vừa mới trải qua một trận đại chiến còn chưa khôi phục nguyên khí, cả tòa thành vất vả mãi mới trật tự trở lại thì xung đột giữa quân bắc và gia tộc họ Nhan đã khiến nó lần nữa rơi vào hỗn loạn.
Chuyện đầu tiên Lưu Trạm làm sau khi tiếp quản thành Tấn Dương là khống chế nha môn, tận dụng cơ hội tốt này nhổ sạch luôn đám quan lại trong nha môn.
Quan lại lớn nhỏ trong thành đều là cường hào địa phương thừa kế nhau, cường hào có thể ỷ thế hiếp người là do chúng nắm giữ quyền lực trong tay, nếu nhổ sạch cái gốc rễ đó thì bọn chúng tự nhiên sẽ không còn oai phong được nữa.
Vừa hay giai đoạn này thư viện Vân Trung bồi dưỡng ra không ít người mới, có thể bù vào chỗ trống.
Mấy ngày sau Tống Phượng Lâm mới tới thành Tấn Dương, những học trò được lựa chọn để nhậm chức từ thư viện Vân Trung cũng đã tới, Lưu Trạm liền kéo Tống Phượng Lâm đi sắp xếp chức quan cụ thể cho những học trò này trước.
Lưu Trạm tranh thủ bãi chức một hơi gần hết đám quan lại vô dụng, quận nha to lớn trở nên vắng lặng tiêu điều.
Trong thư phòng, Tống Phượng Lâm đặt bản lai lịch xuất thân của đám học trò xuống.
"Các chức quan từ bát phẩm trở đi đều sắp xếp xong rồi, những học trò xuất thân tú tài của thư viện Vân Trung cũng đủ sức đảm nhiệm, ở đây có ba chức quan, một là thông phán ngũ phẩm, hai là lương đạo lục phẩm, ba là chưởng thư lệnh thất phẩm."
Thông phán, lương đạo, chưởng thư lệnh đều là những chức vị quan trọng.
"Đệ cảm thấy thế nào?" Lưu Trạm không hiểu rõ lắm về hệ thống quan văn nên không tiện kết luận.
"Dù xét về năng lực hay quan hệ thân sơ, Lữ Thụ Sinh rất thích hợp với chức thông phán." Tống Phượng Lâm lộ vẻ tiếc nuối.
"Nhưng mà quan văn không giống quan võ, có quân công là sẽ được tấn chức vượt cấp, quan văn chỉ có thể thăng tiến từng cấp một, Lại bộ sẽ tra xét theo hồ sơ nên không thể làm giả được."
Hiện tại Lữ Thụ Sinh đang là huyện lệnh thất phẩm, theo quy chế của Đại Sở thì không thể vượt cấp tấn chức lên thông phán ngũ phẩm.
"Thế mà ta cứ tưởng có thể để Lữ ca giữ vị trí thông phán." Lưu Trạm cảm thấy vô cùng đáng tiếc.
Nhan Khải Tu là một bao cỏ ăn chơi trác táng, nếu muốn trông cậy vào ông ta xử lý sự vụ thành Tấn Dương coi như tiêu đời, về sau quan chức trên dưới thành Tấn Dương phải do những người có năng lực vững vàng gánh vác.
Vị trí thông phán này cực kỳ quan trọng, là người có quyền nhất dưới trướng thái thú, vốn dĩ trao cho Lữ Thụ Sinh là quá phù hợp.
Thứ nhất Lữ Thụ Sinh làm việc chắc chắn và mạnh mẽ hơn cả Phái Vạn Thiện, thứ hai Lữ Thụ Sinh được Tống Nghi Quân và Lưu Học Uyên đích thân chỉ dẫn tư tưởng nên tầm nhìn rộng lớn, còn Phái Vạn Thiện dù sao cũng đã bị giữ chân ở địa phương quá lâu, chậm trễ nhiều năm, hành sự lo trước lo sau một cách thái quá.
Nhưng hiện tại hai người cũng không còn lựa chọn nào khác.
"Vị trí thông phán này chỉ có thể do Phái Vạn Thiện thăng nhiệm lên, để Lữ Thụ Sinh tiếp nhận chức tri châu Sầm Châu, Văn Thanh Sơn thì thăng nhiệm lên lương đạo Tấn Dương, quản lý thuế ruộng thuế phú của núi Tề Vân." Tống Phượng Lâm hạ quyết định.
Lưu Trạm gật đầu: "Được."
Tống Phượng Lâm đột nhiên nhớ tới một người: "Còn chức chưởng thư lệnh có thể cho Lộ Trường Toàn vừa mới trúng cử năm ngoái đảm nhiệm, người này nhậm chức ở huyện Võ Nguyên bốn năm, xử sự công bằng, rất có năng lực."
Danh sách tân quan tấn chức được xác định như vậy, Tống Phượng Lâm phụ trách làm công văn, để Lưu Trạm đóng dấu bằng đại ấn của tướng quân Tề Vân.
Mỗi quan văn tấn chức cần có hai bản công văn, một bản đưa đến Lại bộ để lập hồ sơ, một bản giao cho quan viên được tấn chức để làm công văn nhậm chức.
Thành Tấn Dương bừa bộn nhiều việc, vốn vừa trải qua một cuộc đại chiến bị quân Yến công thành, chưa kịp khôi phục nguyên khí đã bị Chu Tùy náo loạn một phen, không ít bá tánh nản lòng thoái chí đưa gia quyến rời khỏi Tấn Dương, đường phố thường ngày náo nhiệt ồn ào giờ đây đã trở nên hoang vắng lạnh lẽo.
Tống Phượng Lâm nhìn thấy rồi cũng chỉ giữ trong lòng, công văn tấn chức được phát đi, người được điều đến cũng cần bàn giao lại công việc, ít nhất hơn nửa tháng nữa quan viên tân nhiệm mới có thể chính thức tiếp quản vị trí, trong khoảng thời gian này chỉ trông cậy vào Lưu Trạm và Tống Phượng Lâm thay phiên nhau xử lý mà thôi.
Ngày nào hai người cũng đi sớm về muộn, bận đến mức chân không chạm đất.
Vậy mà dưới tình huống như thế vẫn có cường hào không biết điều, bất chấp sống chết gây chuyện.
Tống Phượng Lâm đã công bố giá lương thực mới nhất của Tấn Dương, trong thông cáo nêu rõ rằng giá cả phải tuân theo quy định do tướng quân Tề Vân đặt ra, tuyệt đối không được tăng giá vô tội vạ.
Vài cửa hàng lương thực thấy tình hình không ổn bèn dứt khoát đóng cửa không buôn bán, cũng có một số ít cửa hàng lương thực lớn vẫn tự duy trì giá cả như cũ, không tuân theo giá mẫu.
"Là tên nào không có mắt vậy?" Lưu Trạm liếc sang.
"Là nhà họ Trần, nghe nói là đồng tông của đại tộc họ Trần ở kinh thành." Văn Thanh Sơn nói xong, nhớ tới lời dặn dò của Tống Phượng Lâm lại vội nói: "Tướng quân, Tống tiên sinh muốn huynh xuống tay nhẹ nhàng thôi, chớ dọa đến bá tánh trong thành."
Nếu bá tánh trong thành Tấn Dương lại bị dọa chạy thêm một đợt nữa thì phỏng chừng thành này chẳng còn ai.
"Biết rồi." Lưu Trạm bẻ ngón tay kêu răng rắc, "Gọi Quách Đông Hổ, bảo hắn mang mấy trăm người tới đây."
Thành Tấn Dương yên ổn chưa được mấy ngày, bỗng nhiên lại có một đội binh lính chạy ầm ầm ngang qua, người dân sợ tới mức vội vàng né tránh.
"Cửa hàng của nhà họ Trần tự tiện bán lương thực cho giặc Yến, thông đồng với địch phản quốc, tội không thể tha! Truyền lệnh của tướng quân Tề Vân, toàn tộc họ Trần bị khám nhà, trục xuất khỏi Tấn Dương!"
Gia chủ họ Trần bị binh lính trói gô xách ra khỏi phủ, trên mặt toàn là biểu cảm không thể tin nổi: "Ta là đồng tông của mệnh quan đương triều! Sao các ngươi dám đụng đến ta!?"
Ngay sau đó gia chủ họ Trần bị nhét một miếng giẻ bẩn vào mồm.
"Bịt cái mồm thối của bọn chúng lại, tướng quân nói rồi, không được làm bá tánh kinh sợ." Quách Đông Hổ chắt lọc được tinh túy trong lời dặn của Lưu Trạm, không được kinh động đến bá tánh, vậy thì lặng yên trói hết lại, đánh một trận rồi đuổi đi.
Cường hào đứng số một số hai của thành Tấn Dương, nhà họ Trần, sau chưa đến một ngày đã không còn tồn tại nữa.
Lưu Trạm lạnh lùng hạ lệnh: "Bảo mấy cửa hàng kia lập tức mở cửa buôn bán trở lại cho ông, giá cả cứ theo bảng giá của Tống tiên sinh, quá một đồng đập luôn cái tiệm đó."
Khuyên bảo đàng hoàng không nghe, đã vậy đừng trách hắn ngang ngược, từ trước đến nay Lưu Trạm luôn là người nếu có thể dùng nắm đấm thì sẽ lười nói chuyện.
Hiệu quả của việc động tay động chân cũng rất rõ ràng, ngày hôm sau giá cả của thành Tấn Dương đồng loạt giảm xuống, giá lương thực thậm chí còn giảm gấp đôi, người dân toàn thành đều cảm thấy khó tin.
Nhưng sau khi thực sự có người đến mua, cửa hàng lương thực mới mở cửa buôn bán chưa đến hai canh giờ đã nói bán hết rồi.
Cửa hàng tự cho mình thông minh kia lập tức được mở mang cái gọi là hung danh của tướng quân Tề Vân, chỉ thấy hai tráng hán trái phải bắt giữ ông chủ, áp giải thẳng đến trước ngựa của Lưu Trạm.
"Bán hết rồi? Có muốn bản tướng quân phái binh đến dọn kho lương thực hộ nhà ngươi không?" Lưu Trạm khoác quan bào đỏ thẫm cưỡi trên lưng ngựa, ánh mắt đậm vẻ trào phúng.
"Chưa... chưa bán hết, là... là chưởng quầy tính nhầm rồi, tiểu nhân lập tức bảo tiểu nhị xuống nhà kho lấy thêm." Ông chủ sợ tới mức hai chân run cầm cập.
Lưu Trạm hừ lạnh: "Với giá lương thực này các ngươi đã kiếm ít nhất ba phần lợi nhuận rồi đấy, làm người đừng có ôm lòng tham không đáy, đạo lý này bản tướng quân không cần dạy nữa đâu nhỉ?"
Ông chủ khóc òa: "Thảo dân biết sai rồi, xin tướng quân thứ tội!"
"Nếu còn có lần sau, nhà họ Trần chính là kết cục của các ngươi." Từ trước đến nay tướng quân Tề Vân chỉ nói một lần, sau đợt chỉnh đốn này, không cường hào nào dám ngoi đầu lên nữa.
Giá cả lương thực ổn định, bá tánh thành Tấn Dương cũng nhanh chóng khôi phục lại sinh hoạt bình thường, giảm bớt tình cảnh người dân trôi dạt khắp nơi sau trận chiến.
Trật tự thành Tấn Dương Thành ngày càng ổn định, Nhan Khải Tu ở bên kia vẫn chưa thoát khỏi nỗi bi thương nhà tan cửa nát, suốt ngày say xỉn ru rú trong lầu xanh.
Công vụ thường ngày không thể thiếu đại ấn của thái thú, Lưu Trạm bảo Trương Tiểu Mãn đi gọi Nhan Khải Tu lên nha môn làm việc.
Kết quả ông ta lại uống say đến nỗi phát điên ném luôn đại ấn ra cửa phòng, tuyên bố không làm thái thú nữa khiến Lưu Trạm giận sôi người, nếu không có Tống Phượng Lâm ngăn cản thì Lưu Trạm còn định bắt về đánh cho một trận.
Nhan Khải Tu tự mình sa ngã, Lưu Trạm dứt khoát mặc kệ ông ta, không cần đại ấn thái thú nữa chứ gì, có bản lĩnh ném đi thì đừng mơ lấy lại!
Lưu Trạm giao đại ấn thái thú cho Tống Phượng Lâm, về sau công vụ của Tấn Dương đều phải qua tay Tống Phượng Lâm phê duyệt.
Đồng thời, hai người cũng rất khó rời khỏi thành Tấn Dương.
Tống Phượng Lâm sai Lưu Thành mua một tứ hợp viện ở thành Tấn Dương làm phủ tướng quân, ý của Lưu Trạm là dù sao cũng ít người ở, không cần phải mua nhà quá lớn làm gì.
Tối muộn, phủ tướng quân vẫn còn sáng, bốn cái đèn lồng treo ở bốn góc chiếu cả sân ngoài sáng trưng.
Phái Vạn Thiện, Văn Thanh Sơn, Lộ Trường Toàn đến nhậm chức. Tống Phượng Lâm, Lưu Trạm và ba người họ thảo luận hướng phát triển sau này của thành Tấn Dương, thảo luận suốt từ chiều đến bây giờ.
Bà ngoại của Lộ Trường Toàn là người huyện Hòa Thương thuộc bình nguyên Thương Hà, trước năm mười lăm tuổi Lộ Trường Toàn sinh ra và lớn lên ở đó, bởi vậy nên cũng có một ít hiểu biết về các nơi trên bình nguyên Thương Hà.
"Trước đây ở bình đỉnh Phù Dung, bình đỉnh Đại Trúc đều có thôn xóm, thuộc sở hữu của hương Đông Lạc, hương Phù Khê, sau quân Yến xuôi xuống nam đốt giết đánh cướp, những thôn xóm đó lụi tàn hết." Nhắc đến quê nhà, sắc mặt Lộ Trường Toàn đượm vẻ đau thương.
"Hiện giờ thành Tấn Dương vứt bỏ bình nguyên Thương Hà, chỉ có dãy Phong Vĩ là còn sót lại mấy thôn trang có người ở, Tấn Dương tuy diện tích lớn, thật ra tính số lượng hương trấn thôn trang thì mười cái cũng chẳng bằng một cái ở nơi khác."
Nói trắng ra thành Tấn Dương chỉ là một cái vỏ rỗng, thanh danh của bình nguyên Thương Hà toàn là vẻ ngoài phồn hoa do nhà họ Nhan duy trì.
Nếu thực sự muốn phát triển Tấn Dương, thôn xóm phụ cận thành Tấn Dương đều phải được lấp đầy dân cư, chứ không có người thì mọi chuyện đều chỉ là nói suông mà thôi.
Tống Phượng Lâm hơi chau mày: "Bình đỉnh Phù Dung, bình đỉnh Đại Trúc đất đai phì nhiêu, không giống đất đai toàn sỏi đá trên núi Tề Vân, từ lâu ta đã có suy nghĩ muốn khôi phục lại sinh cơ nơi này nhưng bá tánh đối với quân Yến cứ như chim sợ cành cong, e là không dám đi."

Xung quanh thành Tấn Dương, như bình đỉnh Phù Dung hay bình đỉnh Đại Trúc đều có đất đai phì nhiêu rất thích hợp với cày ruộng, đáng tiếc quân Yến lại tràn vào khiến người dân trôi dạt khắp nơi.
"Vậy thì ban thưởng thật lớn, miễn thuế hai năm." Lưu Trạm ngang tàng nói.
Đây gọi là nếu có trọng thưởng tất có dũng phu, vấn đề lớn nhất của vùng nông thôn ngoại thành Tấn Dương là thiếu người, trước mắt cứ giải quyết vấn đề dân cư, sau đó mới bàn lại chuyện thu thuế.
Phái Vạn Thiện, Văn Thanh Sơn và Lộ Trường Toàn bị sự ngang tàng của Lưu Trạm dọa kinh hãi, bọn họ thật sự chưa từng nghe thấy ai miễn thuế hai năm bao giờ.
Tống Phượng Lâm đã quen với những ý tưởng khác thường của Lưu Trạm, y suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy có vẻ cũng được, không cho dân lợi ích thì làm sao tập hợp được dân tâm.
Có điều cho dân lợi ích thôi chưa đủ, còn phải lấy được sự tín nhiệm của họ.
Lưu Trạm bổ sung: "Ta sẽ thành lập binh doanh và phái binh đến đóng quân ở bình đỉnh Phù Dung và bình đỉnh Đại Trúc, mặt khác tráng đinh trong các thôn mới cũng có thể thành lập dân binh, ngày thường làm nông, khi quân Yến tới thì cùng tham gia kháng địch, chỉ vậy mới có thể duy trì nơi biên cảnh ổn định và hoà bình lâu dài."
Ngày hôm sau, thành Tấn Dương ban bố chính sách mới.
Một là miễn sưu cao thuế nặng, hai là những ai đang là lưu dân đều được đăng ký hộ khẩu lại, nha môn phân phát lương thực hạt giống trợ giúp khai hoang, ruộng mới khai hoang sẽ được miễn thuế hai năm, nếu có con cháu của lưu dân tòng quân, thưởng hai lượng bạc.
Tống Phượng Lâm phái đội buôn của Lưu Ký phát tán tin tức này dọc đường xuống phía nam.
Lưu dân của bình nguyên Thương Hà phần lớn tụ tập ở Bắc Cương và vùng giao giới với Trung Nguyên, lưu dân không thể vào thành cũng không thể ở mãi một chỗ, chỉ đành vào rừng lên núi tìm vỏ cây săn thú để ăn, nhìn qua chẳng khác nào người rừng.
Sau khi tin tức được truyền đi, mỗi ngày vẫn chỉ có rất ít lưu dân tìm đến, thế này thì qua mùa cấy gặt cũng chưa lập nổi một cái thôn hoàn chỉnh.
Mắt thấy đất đai màu mỡ lại bỏ trống không người trồng trọt, Tống Phượng Lâm vô cùng nôn nóng nhưng cũng không thể làm gì được.
Mấy ngày nay thấy Tống Phượng Lâm rảnh rỗi, Lưu Trạm cố ý dành thời gian ra: "Ta cùng đệ ra ngoài dạo một lúc nhé?"
Gần đây ban đêm Tống Phượng Lâm hay trằn trọc, Lưu Trạm biết lòng y đang sốt ruột bất an.
Hai người mang theo một đội thị vệ, cưỡi ngựa đi dọc bình đỉnh Phù Dung, đến vùng ven bờ sông Hoàng mới dừng lại.
Gió thu heo lạnh, bờ bắc sông Hoàng là đất khô vàng hoang cỗi, bên kia sông, phóng tầm mắt ra sẽ thấy nhiều ruộng thóc vừa thu xong.
Có sự ngăn trở hiểm yếu của sông Hoàng, quận Thụy Xương bên kia bờ chưa bao giờ bị chiến hỏa Bắc Cương lan đến.
"Ta suy xét vẫn chưa chu toàn, thời điểm ban bố chính sách mới là vừa lúc vào thu, sắp sang đông đến nơi rồi, mùa đông lưu dân làm sao mà sống nổi." Ánh mắt Tống Phượng Lâm xa xăm nhìn về phía bên kia bờ mang theo nỗi buồn nhàn nhạt.
Mùa đông ở Bắc Cương giá lạnh, không chuẩn bị tốt thì sẽ chết cứng trong những đợt rét đậm.
"Vậy lại thêm một khoản nữa, lưu dân sẽ được trợ giúp xây nhà, ta sẽ cho binh lính hỗ trợ." Lưu Trạm sảng khoái nói.
Một căn nhà bằng bùn đất chỉ tốn chút ít sức lực thôi, mà trong quân thứ không thiếu nhất chính là sức lao động.
Thấy phiền muộn giữa mày Tống Phượng Lâm mãi không tan, Lưu Trạm ôn hòa nói: "Thời gian ban bố chính sách mới không khéo, mùa đông sắp đến rồi, đương nhiên sẽ ít người trở về đây, đợi sang đầu xuân năm sau chắc chắn sẽ khác."
Biết Lưu Trạm đang lo mình suy nghĩ quá nhiều, Tống Phượng Lâm gật đầu mỉm cười. "Đừng lo lắng, ta không sao."
Lưu Trạm cũng cười: "Đi tiếp thêm một đoạn nữa đi."
Không phải bọn họ chưa làm tốt, quả thật là thời gian không khéo, khi chính sách mới của thành Tấn Dương truyền xuống phía nam, mùa đông ở Bắc Cương đã bắt đầu rồi, núi Tề Vân cũng đóng băng ngàn dặm.
Năm nay Bắc Cương đại thắng, quân Yến tạm thời rụt cổ, đây là mùa đông yên ổn nhất của Bắc Cương từ khi quân Yến nam hạ tới nay.
Tới tháng mười hai, trưởng nữ của Lưu Học Dật là Lưu Duyệt Hinh xuất giá, gả cho tiểu quản sự Trần Công của cửa hàng Lưu Ký.
Của hồi môn của nhà họ Lưu riêng ở huyện thành đã có hai tòa viện và năm mươi mẫu ruộng, ngoài ra còn có trang sức giá trị mấy ngàn, vốn đại phu nhân Triệu thị còn muốn cho nhiều hơn nhưng Lưu Học Dật từ chối.
Từ đầu đến cuối ông không hề thích Trần Công, ngại chuyện con gái đòi chết đòi sống nói trừ thằng nhãi này ra thì ai cũng không gả, cuối cùng Lưu Học Dật phiền chán mãi mới chịu gật đầu.
Ngày xuất giá, tuyết mịn phiêu đãng trong không trung, đội ngũ đón dâu diễn tấu sáo trống đi vào Lưu phủ, tân nương được tân lang cõng trên lưng vào kiệu hoa, rời xa những người thân đã sinh thành nuôi nấng nàng trong tiếng pháo trúc.
"Nhị thúc?" Lưu Trạm chuẩn bị về phòng thì thấy Lưu Học Dật ngồi lau nước mắt ở góc nhà.
Đừng nhìn Lưu Học Dật thường ngày ngoài miệng mắng mỏ khó nghe, thực ra bên trong vẫn đau lòng con gái lớn, người làm cha mẹ nào có ai thật sự giận con mình cơ chứ.
Sắc mặt Lưu Học Dật đầy vẻ xót xa: "Con xem, đứa con gái ngốc nghếch kia của ta, thư viện Vân Trung nhiều học trò như vậy tùy ý cho nó chọn mà nó chướng mắt, dù thế nào cũng phải gả cho một đứa hạ nhân, gả đi rồi còn phải lo liệu cho già trẻ lớn bé nhà tên Trần Công kia, cuộc sống sau này không biết còn phải chịu bao nhiêu khổ cực."
Sau khi gả cho người ta rồi bắt đầu lo liệu cho một nhà già trẻ mới hiểu được cuộc sống sinh hoạt không dễ như tưởng tượng, đặc biệt là cả nhà Trần Công nghèo kiết xác, chỉ có thể trông cậy vào của hồi môn của Lưu Duyệt Hinh mà sống.
"Thế mẹ con bảo định cho thêm ít ruộng đất làm của hồi môn sao thúc nói không cần?" Lưu Trạm ngồi xuống cạnh ông, hai thúc cháu ngồi trong góc nói chuyện phiếm.
Lưu Học Dật hít hít mũi giận dỗi: "Cho nhiều ruộng đất để thằng nhãi kia không còn chí tiến thủ, suốt ngày ăn chơi đàng điếm chắc? Có của ăn của để là được rồi, có bản lĩnh thì thằng nhãi con kia tự đi mà kiếm."
Nói không ngoa chỉ có đàn ông là hiểu đàn ông nhất, mấy đời nghèo khó bần nông sau một đêm xoay người thành địa chủ, ai mà bảo đảm được Trần Công sẽ không thay lòng.
Bất tri bất giác, nhà họ Lưu đã cắm rễ ở núi Tề Vân này mười ba năm, mấy đứa nhỏ của Lưu Học Dật như con thứ Lưu Minh Triệt đã hai mươi mốt tuổi, con gái nhỏ Lưu Duyệt Lam mười bốn tuổi, con trai độc nhất của Lưu Học Lễ là Lưu Minh Đạm cũng đã mười bảy tuổi.
Hôn sự của Lưu Minh Triệt được định vào tháng Năm năm sau, cô nương kia là tiểu thư dòng chính của nhà họ Triệu bên Triệu Hằng Phủ, xem như thân càng thêm thân, Lưu Trạm cảm thấy không nhất thiết phải cưới con cái thế gia nhưng mà trưởng bối trong nhà cứ khăng khăng nên hắn cũng không tiện nói nhiều.
Mùa đông ở trấn Thương Vân không giá lạnh như trên núi, lượng tuyết cũng không nhiều đến mức qua đêm sẽ dày ngang thắt lưng như tuyết ở trên núi.
Hậu viện nhà họ Lưu ngày nào cũng rộn ràng tiếng cười, đám tiểu bối tụ tập đánh bài, đốt đèn, xướng câu đối, ngâm thơ, ai nấy đều chơi rất nhiệt tình.
Lưu Minh Tông dành phần lớn thời gian ở bên cạnh Tống Phượng Hi khiến Lưu Minh Đạm nhìn mà đỏ mắt, suốt ngày tìm Lưu Học Lễ đòi mình cũng muốn lấy vợ.
Còn Lưu Trạm đi theo Tống Phượng Lâm như một lẽ đương nhiên, hai người phẩm trà nói chuyện phiếm, mỗi ngày đơn giản trôi qua.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK