Một cảm giác ớn lạnh chạy dọc theo sống lưng, truyền đến tay chân rồi nhanh chóng lan ra toàn bộ cơ thể cô.
Trong túi là lạp xưởng và cốm gạo bà nội chuẩn bị cho Sơ Tiện. Cô thích ăn những đặc sản này, đều do bà nội tự tay làm, có hương vị của quê nhà và người thân. Nhìn như không đáng giá, nhưng ở trong lòng cô có thể sánh với sơn hào hải vị.
Cô mang chúng nó từ Vân Mạch đến Thanh Lăng, từ Bắc vào Nam, vừa về đến nhà thì đã biến mất không thấy tăm hơi, ngay cả một dấu vết cũng không để lại. Cô lục tung mọi ngóc ngách trong nhà cũng không tìm thấy. Thì ra là bị mẹ lén đem đi vứt bỏ.
Một lát sau, cô tắt máy tính, im lặng rời khỏi phòng sách.
Trở lại phòng mình, Sơ Tiện ngồi sững sờ một lúc lâu.
Ở trong lòng cô đã thay mẹ tìm ra rất nhiều lý do, nhưng đáng tiếc là cho dù như thế nào cũng không thuyết phục được chính mình.
Khó trách em trai Hạ Minh Đàm nói mẹ kinh khủng. Bây giờ Sơ Tiện thật sự cảm nhận được sự kinh khủng của bà.
Mẹ không thích cô tiếp xúc với bố và bà nội, mỗi lần cô muốn về quê đều tìm mọi cách ngăn cản cô. Lần này trở về đón năm mới, mới mùng một tết bà đã ngàn dặm xa xôi bay đến đón cô. Một phút cũng không để cho cô ở lại đó. Thậm chí còn vứt cả lạp xưởng và cốm gạo mà bà nội đưa cho cô.
Đây là một loại dục vọng khống chế mạnh mẽ như thế nào?
Cô tự hỏi bản thân một lần nữa, liệu mối quan hệ trong quá khứ của cô với mẹ cô có thực sự hòa hợp? Vì sao mọi người xung quanh đều nói quan hệ giữa hai mẹ con cô rất tốt?
Vì chuyện này mà cả đêm Sơ Tiện đều ngủ không ngon, cô không ngừng gặp ác mộng.
Trong mơ cô ôm một túi hạt dẻ đuổi theo một chiếc xe buýt. Trong xe buýt có một người phụ nữ trẻ tuổi ngồi, cô không biết người đó là ai, chỉ biết cố gắng hết sức đuổi theo chiếc xe đang chạy.
Cô trơ mắt nhìn chiếc xe buýt chạy ngày càng xa, chỉ cảm thấy bất lực và tuyệt vọng...
Khung cảnh đó không ngừng lặp đi lặp lại trong giấc mộng, đến khi cô tỉnh lại thì đầu óc choáng váng, tinh thần mệt mỏi.
Buổi sáng hôm nay trời nhiều mây, bầu trời tối sầm, u ám.
Cây anh đào trong sân vẫn xơ xác như cũ, nhưng dường như có dấu hiệu của sự nảy mầm.
Sơ Tiện rửa mặt xong xuống lầu.
Hạ Minh Đàm đang ngồi trước bàn ăn ăn sáng.
Bà Triệu không cho phép con mình ngủ nướng, cho dù là kỳ nghỉ đông thì mỗi ngày đều phải rời giường, ăn sáng đúng giờ.
"Chị, chào buổi sáng!" Hạ Minh Đàm cầm một ly sữa chậm rãi uống.
Trẻ con đều không thích uống sữa, đối với chúng việc này không khác gì ra pháp trường, vẻ mặt vô cùng đau khổ.
Sơ Tiện: "Chào buổi sáng, A Đàm!"
Triệu Lan Anh đang tập yoga như thường ngày.
Bà quay đầu nhìn về phía con gái, cười dịu dàng: "Tiện Tiện, mau tới đây ăn sáng!"
Sơ Tiện nhìn thấy nụ cười của mẹ lúc này thật sự rất chói mắt, lập tức không còn tâm trạng ăn sáng.
"Không ăn, con không có khẩu vị."
"Không ăn sáng sao được? Bụng rỗng rất có hại cho dạ dày. Ít nhiều gì cũng ăn một chút."
"Ăn không vô." Cô nói xong nhanh chóng đi ra cửa.
Triệu Lan Anh không rõ nguyên nhân, nhìn về phía con trai: "Sáng sớm chị con nổi điên cái gì?"
Hạ Minh Đàm nhún vai, tỏ vẻ sâu sắc nói: "Nơi nào có áp bức, nơi đó có phản kháng."
Triệu Lan Anh: "..."
Triệu Lan Anh liếc xéo con trai, quát lớn: "Nói hươu nói vượn, con nít thì biết cái gì!"
——
Sơ Tiện cảm thấy mình không thể để chuyện này ảnh hưởng đến tâm trạng, dù sao cô còn phải đi làm.
Vừa đến bệnh viện, cô ép buộc bản thân phải vứt bỏ những việc vặt vãnh này, tập trung làm việc.
Quả nhiên vẫn là Phó Chỉ Thực hiểu rõ Ninh Mông, Sơ Tiện vừa đưa tấm ảnh có chữ ký của CP quốc dân cho cô ấy, người chị em này đã nhanh chóng làm lành với cô.
Cô ấy ôm Sơ Tiện thật chặt, kích động vô cùng: "Chị yêu em, sau này em chính thức trở thành em gái ruột của chị, chị che chở cho em. Về sau ai dám nói xấu em và bác sĩ Phó nhỏ, chị sẽ lập tức thay em xé xác người đó."
Sơ Tiện: "..."
Giờ phút này Sơ Tiện đã cảm nhận sâu sắc sức mạnh của idol mãnh liệt như thế nào.
Người làm công đáng thương lại phải bắt đầu làm việc.
Nhưng mà so với tình yêu vụng trộm lén lút trước kia, bây giờ cả hai đã có thể thoải mái hơn rất nhiều.
Buổi trưa Sơ Tiện có thể công khai làm ổ ở văn phòng Phó Chỉ Thực ăn đồ ăn gọi bên ngoài.
Phó Chỉ Thực gọi rất nhiều món Sơ Tiện hay ăn ngày thường.
Đáng tiếc hôm nay khẩu vị của cô bạn gái nhỏ của anh không tốt, tùy ý ăn hai miếng thì không ăn nữa.
"Sao vậy, có tâm sự à?" Bác sĩ Phó nhỏ nhìn thấy khuôn mặt bạn gái có vẻ chán nản.
Sơ Tiện đang chuẩn bị nói những hình ảnh cô nhìn thấy tối qua trong camera giám sát với bạn trai thì y tá Tiểu Trang bất ngờ đến gõ cửa: "Bác sĩ Phó nhỏ, trưởng khoa Phó gọi anh đến phòng làm việc của ông ấy."
Phó Chỉ Thực gật đầu: "Biết rồi."
Sơ Tiện đành phải nói: "Trưởng khoa tìm anh, anh qua trước đi."
"Không vội, anh nghe em nói chuyện trước."
Sơ Tiện nghĩ lại mỗi ngày bạn trai cô công việc vô cùng bận rộn, hơn nữa còn phải dành nhiều thời gian chăm sóc cô. Cô thật sự không nên đem những chuyện nhỏ nhặt này ra làm phiền anh.
Cô lộ ra vẻ mặt tươi cười: "Cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là Hòa Nhi gặp phải không ít rắc rối ở chỗ đồn trưởng Khương, gần đây tâm trạng cô ấy không tốt, em cũng không biết nên an ủi cô ấy như thế nào."
Phó Chỉ Thực trầm giọng nói: "Chuyện của hai người bọn họ, em đừng tham gia, để hai người bọn họ tự mình giải quyết. Cho dù là bạn tốt cũng nên có giới hạn."
Sơ Tiện gật đầu: "Em biết rồi."
——
Sơ Tiện tranh thủ giờ nghỉ trưa gọi điện thoại với Thư Ý Hòa.
Cô kể khổ cho bạn tốt.
Thư Ý Hòa vỗ bàn đứng lên: "Sao mẹ cậu lại đáng sợ như vậy?"
"Đúng vậy, có chút bệnh hoạn."
"Mau tránh xa mẹ cậu, dọn ra ngoài ở đi."
Sơ Tiện cũng bắt đầu suy nghĩ đến chuyện dọn ra khỏi nhà họ Hạ. Còn ở cùng một mái nhà với bà Triệu như vậy, sớm muộn gì cô cũng sẽ có ngày hít thở không thông.
"Để tớ tìm xem có phòng nào thích hợp không."
Thư Ý Hòa mỉm cười với Sơ Tiện: "Còn tìm cái gì nữa! Cậu chỉ cần dọn đến nhà đàn anh Phó sống không phải là được hay sao!"
Sơ Tiện: "..."
"Thế thì là sống chung rồi!"
"Sống chung thì có gì phải sợ? Bây giờ có rất nhiều người sống chung trước khi kết hôn. Không sống chung làm sao biết hai người có hợp nhau hay không." Cô Thư nói có sách mách có chứng.
Thư Ý Hòa thấy Sơ Tiện chần chờ, giọng điệu thăm dò: "Tiện Tiện, cậu đừng nói với tớ, đàn anh Phó chưa từng đưa ra yêu cầu sống chung với cậu?"
Đương nhiên Phó Chỉ Thực đã từng nhắc đến chuyện này. Không chỉ sống chung, ngay cả việc kết hôn anh cũng đã nhắc tới rất nhiều lần. Chỉ là Sơ Tiện cảm thấy mọi chuyện xảy ra quá vội vàng.
"Anh ấy có nói muốn tớ dọn đến nhà anh ấy ở."
"Vậy thì được rồi, cậu mau dọn ra khỏi nhà họ Hạ đi, mẹ cậu quá đáng sợ, ham muốn khống chế của bà ấy mạnh mẽ như vậy, không ai có thể chịu nổi."
"Tớ cần suy nghĩ một chút."
"Còn nghĩ cái gì nữa, mau chóng dọn ra ngoài đi, nói không chừng một ngày nào đó mẹ cậu còn làm ra nhiều chuyện quá đáng hơn."
***
Phó Chỉ Thực nhận được lời nhắn của bố già, nhanh chóng đi đến phòng làm việc của ông.
"Bố, bố tìm con?" Anh đẩy cửa đi vào.
Trưởng khoa Phó ngồi ở phía sau máy tính, vẫy tay nói: "Ngồi trước đã."
Anh ngoan ngoãn ngồi xuống sô pha.
Trưởng khoa Phó di chuyển chuột, lưu trữ xong tài liệu, nhấn tắt màn hình.
Làm xong những thứ này, ông mới đứng dậy, ngồi vào chỗ trống bên cạnh con trai.
Hai bố con hiếm khi ngồi cùng nhau.
Anh em nhà họ Phó đều thừa hưởng ngoại hình của bố mẹ. Hai bố con có đường nét trên khuôn mặt tương tự, nhìn vào có chút giống anh em.
"Bố đã xem qua hồ sơ của Tiểu Sơ, con bé là con gái của Sơ Minh."
Phó Chỉ Thực không nghĩ tới câu nói đầu tiên của bố già lại là cái này.
Quả thật, họ Sơ rất hiếm thấy, chỉ cần bố để ý một chút thì có thể dễ dàng đoán ra được. Hơn nữa, bây giờ Sơ Tiện là bạn gái của anh, bố mẹ không thể không lật tài liệu của cô. Huống chi ông nội đã biết thân phận Sơ Tiện từ lâu, chắc hẳn cũng sẽ nhắc tới với bố mẹ.
"Vâng, cô ấy đúng là con gái của người quen cũ." Phó Chỉ Thực cũng không phủ nhận.
"Chỉ Thực, bố nghĩ con là một đứa trẻ có chừng mực. Mấy năm nay con chưa từng để người nhà lo lắng. Bố nghĩ chuyện đó đã qua rồi."
Trong ấn tượng của Phó Chỉ Thực, đã nhiều năm rồi bố chưa từng nói chuyện nghiêm túc với mình như vậy.
Lần gần nhất là khi anh nhất quyết muốn đến đại học A dạy học, chọc giận ông nội. Ông nội cầm gậy lên dạy dỗ anh, từng cái từng cái nặng nề đánh mạnh vào lưng anh, anh đau đến suýt nữa chịu không nổi.
Nhưng cho dù là như vậy, anh vẫn không muốn cúi đầu, kiên trì chịu đựng đến cùng.
Mẹ ở một bên đau đớn lau nước mắt. Bố thì tận tình khuyên nhủ anh xin lỗi ông nội, đừng tự làm theo ý mình mà trở về kế thừa gia nghiệp.
Từ khi còn nhỏ, Phó Chỉ Thực vẫn cảm thấy bố rất nhu nhược, mọi việc đều nghe theo ông nội, ở nhà họ Phó ông nội nói một không ai dám nói hai. Gần nửa đời người, bố đều đi theo con đường mà ông nội đã vạch sẵn, học y, theo y, kế thừa Nhân Hòa Đường, cưới mẹ là người môn đăng hộ đối. Chưa từng làm bất cứ chuyện gì ngỗ nghịch với ông nội.
Phó Chỉ Thực cho rằng bố lại muốn bắt đầu khuyên nhủ mình.
Khuôn mặt anh lập tức trở nên u ám, giọng điệu cứng nhắc: "Con và Sơ Tiện không liên quan đến chuyện đó."
Trưởng khoa Phó nâng kính, ngước mắt nhìn anh: "Chẳng lẽ Tiểu Sơ không phải do con tự mình tuyển vào Nhân Hòa Đường?"
"Em ấy đúng là do con tự tuyển vào, nhưng không liên quan gì đến việc em ấy là con gái của ai. Con chỉ muốn đặt cô ấy ở trong tầm mắt con. Huống chi ông nội đã biết thân phận của em ấy từ sớm."
"Ông nội con lớn tuổi rồi, hai năm nay ngày càng chiều theo ý muốn của con. Ông nội con có thể không quan tâm, nhưng bố và mẹ con không thể. Có một số việc chúng ta phải biết rõ ràng."
Phó Chỉ Thực im lặng một lát, mới từ từ mở miệng: "Rốt cuộc bố muốn biết rõ cái gì?"
Trưởng khoa Phó hạ giọng, giọng điệu bình tĩnh nhưng từng chữ nói ra như đánh thẳng vào lòng người: "Chỉ Thực, con thật sự phân biệt được tình yêu và áy náy sao?"
***
Từ sau khi mối quan hệ của họ bị mọi người phát hiện, cả hai đi làm không cần trốn tránh đồng nghiệp, buổi trưa cũng có thể cùng nhau ăn cơm, Sơ Tiện còn có thể chạy tới văn phòng Phó Chỉ Thực thêm vài lần.
Tình yêu có thể công khai trước mặt mọi người thật là sảng khoái mà!
Sau sự kiện lạp xưởng, Sơ Tiện bắt đầu lên kế hoạch dọn ra khỏi nhà họ Hạ. Cô âm thầm xem nhà trên mạng.
Tuy rằng Thư Ý Hòa dùng mọi cách thuyết phục cô dọn đến nhà Phó Chỉ Thực ở, nhưng cô vẫn kiên trì tìm nhà.
Cũng không phải cô không muốn ở cùng bạn trai, mà là cô phải tìm một ngôi nhà để đối phó với mẹ mình. Bà Triệu tuyệt đối sẽ không đồng ý con gái còn chưa kết hôn đã đến nhà bạn trai ở.
Phó Chỉ Thực biết chuyện cô chuẩn bị dọn ra khỏi nhà họ Hạ cũng không ép buộc cô dọn đến nhà anh, mà thay vào đó là giúp cô tìm nhà.
Mỗi ngày bà Triệu đều vô cùng rảnh rỗi, nếu không phải cùng đám chị em kia đi dạo phố uống trà chiều thì cũng là đi tập yoga cùng trà đạo.
Thỉnh thoảng, Sơ Tiện cũng bị mẹ kéo đi học cùng.
Chú Hạ vẫn bận rộn như cũ, đi sớm về khuya, thường xuyên đi công tác.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, đêm ngày nối tiếp nhau, cành liễu mềm mại buông rủ đung đưa trong gió xuân, hoa nở rộ trên cành còn vương lại những giọt sương sớm. Thanh Lăng vào xuân, bước vào tháng ba.
Cành mai vươn ra ngoài tường, cỏ mọc xanh um, cả thành phố tràn ngập hơi thở mùa xuân.
Cây anh đào ở sân sau nở hoa trong vài ngày ngắn ngủi rồi nhanh chóng lụi tàn.
Giữa tháng ba, cuối cùng Sơ Tiện đã tìm được nhà.
Nhà là Phó Chỉ Thực giúp cô tìm, ở khu căn hộ bên cạnh nhà anh.
Mặc dù ý định ban đầu của Sơ Tiện là thuê căn hộ này để đối phó với bà Triệu nhưng anh vẫn cân nhắc kỹ lưỡng sau đó quyết định thuê căn hộ đầy đủ tiện nghi nhất. Khu vực tốt, trị an tốt, cơ sở hạ tầng đầy đủ, giao thông thuận tiện. Quan trọng nhất là gần nhà anh. Đi bộ cũng không tới mười phút.
Bởi vì thời hạn thuê của người thuê nhà trước còn mười ngày nữa mới hết hạn nên Sơ Tiện chỉ có thể đợi đến mười ngày sau mới có thể dọn vào.
Trong mười ngày này Sơ Tiện vẫn đang nghĩ cách làm thế nào để mẹ cô đồng ý cho cô chuyển ra khỏi nhà họ Hạ.
Cùng lúc đó, gia sư mới của Hạ Minh Đàm cũng đã đến nhận việc.
Năm trước cậu nhóc tự đuổi việc chị gái gia sư, từ đó về sau việc phụ đạo bài tập cho cậu do Sơ Tiện phụ trách.
Bà Triệu liên hệ với cơ sở giáo dục, chọn tới chọn lui cũng không chọn được người thích hợp.
Cứ như vậy kéo dài tới năm sau.
Toàn bộ kỳ nghỉ đông, Sơ Tiện đều không được rảnh rỗi. Công cụ hình người là cô đây sắp bị cậu nhóc nghịch ngợm làm cho phát điên.
Hôm đó vừa tan tầm, cô và bạn thân Thư Ý Hòa hẹn ra ngoài ăn cơm.
Cô Thư vẫn gặp khó khăn trong việc theo đuổi đồn trưởng Khương, cho tới bây giờ chưa có một chút tiến triển nào. Cô nàng sắp không chịu nổi nữa, lập tức hẹn Sơ Tiện ra ngoài kể khổ.
Bạn thân đã có yêu cầu, đương nhiên Sơ Tiện không thể từ chối.
Thư Ý Hòa vô cùng đau buồn, lôi kéo Sơ Tiện đi quán bar uống rượu.
Cô nàng vừa uống vừa khóc, khóc đến tê tâm liệt phế.
Xem ra Khương Tự thật sự làm cô Thư tổn thương không nhẹ.
Thư Ý Hòa uống say như chết, Sơ Tiện còn phải chịu trách nhiệm đưa cô ấy về nhà.
Lăn qua lăn lại một trận, thời gian cũng không quá muộn, Sơ Tiện về đến nhà chỉ mới tám giờ tối. Phòng khách đèn đuốc sáng trưng, sáng như ban ngày.
Sơ Tiện thay dép đi vào, phát hiện cả nhà đều ở đây.
Cô âm thầm quan sát một lượt, phát hiện không khí trong nhà vô cùng căng thẳng.
Hạ Minh Đàm ngồi phịch xuống sàn nhà, chỉ mang một chiếc dép lê, còn một chiếc không biết đi đâu. Vẻ mặt cậu nhóc bướng bỉnh, hốc mắt đỏ bừng, như là vừa mới khóc.
Bà Triệu khoanh tay ngồi trên sô pha, vẻ mặt không hài lòng.
Dường như chú Hạ cũng rất tức giận, sắc mặt vô cùng khó coi.
Không chỉ cả nhà đều ở đây, mà còn có một người lạ đứng trong góc. Đó là một cô gái trẻ với khuôn mặt xinh đẹp và mái tóc dài đen nhánh.
Váy trắng, giày vải, xinh đẹp ngây thơ.
Sơ Tiện nhỏ giọng hỏi dì Chu bảo mẫu: "Làm sao vậy?"
Dì Chu hạ giọng nói với cô: "Ông chủ tìm cho A Đàm một gia sư, A Đàm không thích, đang giận dỗi đấy!"
Sơ Tiện lại đánh giá cô gái đứng trong góc kia, thì ra cô là gia sư mới tới.
So với người trước kia, nhan sắc của chị gái này còn tốt hơn một chút. Cả hai đều là dáng vẻ ngây thơ trong sáng, nhan sắc này ở trong trường đại học chắc hẳn cũng được xem là hoa khôi của trường.
Cô có chút khó hiểu: "A Đàm không thích thì đổi người khác là được, cũng không phải không có gia sư khác."
Dì Chu: "Nói cũng đúng! Nhưng ông chủ không đồng ý, nói người này là do cơ sở giáo dục Hồng Viễn giới thiệu tới, không ai thích hợp hơn cô ấy. Hai bố con cứ bất đồng ý kiến như vậy, không ai chịu nghe ai.”
Thấy Sơ Tiện trở về, Hạ Minh Đàm đứng dậy, chạy đến bên cạnh cô: "Chị, chị nói với bố em đi, em không cần cô giáo này. Em muốn giáo viên nam, không cần cô giáo nữ. Cô giáo nữ đều là người xấu!"
Mặt Hạ Cảnh Phong trầm xuống, quát lớn: "Con nít nói nhảm cái gì, giáo viên nữ sao lại là người xấu?"
"Giáo viên nữ là người xấu, em ghét giáo viên nữ, em muốn giáo viên nam. Không có giáo viên nam, em sẽ để chị phụ đạo." Hạ Minh Đàm bướng bỉnh, thái độ cứng rắn: "Mọi người đừng cảm thấy con nhỏ là có thể lừa dối con!"
Sơ Tiện an ủi em trai một lát, nhìn về phía Hạ Cảnh Phong: "Chú Hạ, nếu A Đàm không thích, chúng ta tìm cho thằng bé gia sư khác là được, bây giờ gia sư nhiều lắm, cũng không nhất định phải là người này."
"Tiện Tiện, con và mẹ con quá chiều chuộng A Đàm, cô giáo Tiểu Vương là sinh viên xuất sắc của đại học Thanh Lăng, lúc trước từng phụ đạo vài học sinh đều thi đậu vào trường trung học cơ sở trọng điểm. Cô ấy rất lợi hại, dạy A Đàm là quá lãng phí rồi. Nếu không phải chú và tổng giám đốc của Hồng Viễn có chút quan hệ, ông ấy cũng không nỡ sử dụng con át chủ bài này."
Sơ Tiện: "Nếu A Đàm đã không thích, cho dù cô giáo Tiểu Vương có giỏi hơn nữa, em ấy cũng không học được! Một khi thằng bé đã không muốn thì cho dù có ép buộc, thằng bé cũng không thể nghiêm túc học hành."
Nghe Sơ Tiện nói như vậy, Hạ Cảnh Phong không còn cách nào khác đành phải nói với cô gái bên cạnh: "Xin lỗi cô giáo Tiểu Vương, chúng tôi sẽ cố gắng tìm cách thuyết phục thằng bé. Hôm nay đã để cô đi một chuyến không công, tôi bảo tài xế đưa cô về."
Cô giáo Tiểu Vương cười cười: "Không sao ông Hạ, hôm nay tôi về trước."
"Sơ Tiện đưa Hạ Minh Đàm lên lầu."
Trong phòng nhỏ của em trai, cô dịu dàng an ủi cậu nhóc: "Lát nữa tìm mẹ nói chuyện với chú Hạ, đổi giáo viên dạy kèm là được."
Hạ Minh Đàm đột nhiên nắm lấy cánh tay Sơ Tiện: "Chị, có phải người lớn các chị đều như vậy, mặt ngoài một vẻ, sau lưng một vẻ phải không?"