Màu sắc ấm áp như sơn cả bầu trời lại một lần.
Trong lúc ánh sáng và bóng tối giao thoa, cánh cổng khu biệt thự người xe lần lượt ra vào, thời gian chậm chạp trôi qua từng giây từng phút.
Trong xe, Sơ Tiện ngồi cứng đờ một lúc lâu, không dám nhúc nhích.
Buổi sáng trước khi rời nhà, mẹ còn dò hỏi xem có phải cô đang yêu đương hay không, Sơ Tiện đã thề thốt phủ nhận, bịa ra một loạt lý do lừa dối bà.
Lúc ấy, cô còn tưởng rằng bản thân đã an toàn, không nghĩ tới trong lòng mẹ đã sớm biết rõ.
Nhưng mà nghĩ lại cũng không có gì bất ngờ, từ khi bắt đầu vụng trộm yêu đương, cô luôn đi sớm về trễ, thỉnh thoảng còn cả đêm không về nhà, mỗi lần ra ngoài cũng chỉ có một lý do duy nhất, bạn thân Thư Ý Hòa cũng không biết bị mình lấy ra làm bia đỡ đạn bao nhiêu lần.
Nếu mẹ không phát hiện, vậy thì thật không giống một người mẹ.
Chỉ là Sơ Tiện không nghĩ tới mẹ hành động nhanh như vậy, buổi sáng vừa mở miệng thăm dò, chiều tối đã đứng trước cổng khu biệt thự kiểm tra cô.
Cô cũng thật may mắn. Mỗi lần Phó Chỉ Thực đưa cô về nhà đều dừng ở con phố đối diện tiểu khu, hôm nay là lần đầu tiên anh lái xe đến trước cửa tiểu khu, không ngờ đã bị mẹ bắt ngay tại chỗ.
Dù sao cũng phải nói rõ mọi chuyện, hôm nay không nói thì ngày mai vẫn phải nói, cô cũng không thể giấu giếm cả đời. Hơn nữa, cô cũng đã quyết định hết hôm nay sẽ chủ động nói rõ với mẹ.
Chỉ là bản thân chủ động nói ra so với việc bị bắt phải nói ra vẫn có sự khác nhau rất lớn. Ngay cả thời gian để chuẩn bị cô cũng không có, trong lòng cảm thấy rất bất an.
Cộng thêm sau khi trải qua sự kiện lạp xưởng lúc trước, trong lòng Sơ Tiện cảm thấy vô cùng sợ hãi mẹ mình. Dục vọng khống chế của mẹ làm cho cô khiếp sợ tột độ, cô không chắc hôm nay mẹ sẽ xử lý cô như thế nào.
Mẹ sẽ tức giận ngay tại đây sao?
Có khi nào mẹ sẽ làm khó Phó Chỉ Thực hay không?
Sơ Tiện càng nghĩ càng cảm thấy trong lòng không yên.
Tha lỗi cho cô đã lựa chọn cách trốn tránh khi phải đối mặt với mọi chuyện sắp xảy ra, giờ phút này cô thật sự không dám đối diện với mẹ mình. Cô chỉ muốn núp trong xe không ra ngoài.
Tại sao cô lại hèn nhát như vậy? Cô không nhịn được tự khinh thường chính mình.
Bên ngoài xe vang lên giọng nói lạnh lùng, không có chút độ ấm của bà Triệu Lan Anh: "Còn không xuống xe?"
Giọng nói của bà vang lên bên tai Sơ Tiện như tiếng còi báo động, cô biết mình không thể tiếp tục giả chết.
Sống lưng cô lạnh toát, chỉ có thể bất đắc dĩ leo ra khỏi xe, sửa sang váy áo, yếu ớt mở miệng: "Mẹ."
Triệu Lan Anh mặc một chiếc váy màu đỏ tươi, dài đến mắt cá chân, màu sắc nóng bỏng, trong đêm tối hiện lên vô cùng nổi bật.
Màu này phù hợp với tông da sáng, bà Triệu lại có làn da trắng lạnh, mặc vào mang lại cho người khác cảm giác lạnh lùng hung dữ, cả người toát lên khí chất mạnh mẽ.
Dạo này tâm trạng của bà không được tốt, hôm nay lại phát hiện chuyện Sơ Tiện lừa dối bà, khuôn mặt bà vô cùng lạnh lẽo, khiến người khác không dám lại gần.
Sơ Tiện nhìn thấy váy đỏ trên người mẹ, cảm giác như bà đang mặc chiến bào, cô biết hôm nay mình có thể thật sự toi đời rồi.
Không biết cô sẽ chết như thế nào.
"Mẹ." Sơ Tiện lại lên tiếng gọi một lần nữa.
Triệu Lan Anh nhìn con gái, giọng nói lạnh lùng: "Không phải nói đi dạo phố cùng Thư Ý Hòa sao?"
Sơ Tiện cười một cách gượng ép: "Đúng là đi dạo phố với Hòa Nhi, đi dạo... đi dạo xong là... đàn anh đưa con về nhà."
Trong lòng cô biết rõ bây giờ cho dù nói gì mẹ cũng sẽ không tin. Vì quá sợ hãi mà giọng nói cô trở nên run rẩy, nói năng cũng không rõ ràng. Thật sự là nhát gan mà.
Phó Chỉ Thực đưa tay đẩy cửa xe ra, nhanh chóng xuống xe: "Dì, con và Sơ Tiện..."
Triệu Lan Anh không cho anh cơ hội nói chuyện, lớn tiếng ngắt lời: "Cậu Phó, tôi đang nói chuyện với con gái tôi."
Quả thật, hai mẹ con nói chuyện, anh không có tư cách xen vào.
Sơ Tiện nắm lấy cánh tay Phó Chỉ Thực: "Mẹ, mọi chuyện đúng như mẹ đã thấy, đàn anh Phó là bạn trai con."
Thái độ của Phó Chỉ Thực khiêm tốn lễ phép: "Chào dì."
Triệu Lan Anh ngay cả một cái liếc mắt cũng không cho đối phương, chỉ chăm chăm nhìn vào Sơ Tiện: "Tiện Tiện, có phải mẹ quá nuông chiều con hay không? Để con gạt mẹ như vậy? Nói dối hết lần này đến lần khác, trong miệng không có một câu nói thật. Từ khi nào con trở nên hư hỏng như vậy? Trước kia con rất hiểu chuyện, chưa bao giờ nói dối."
"Mẹ, con xin lỗi, con giấu mẹ yêu đương, là con không đúng. Nhưng yêu đương là tự do của con. Con định chờ thời điểm thích hợp sẽ nói cho mẹ biết, không có ý định sẽ giấu mẹ mãi."
Bà Triệu hừ lạnh một tiếng: "Thôi đi, con căn bản không có ý định nói cho mẹ biết."
Phó Chỉ Thực: "Dì à, chuyện này con cũng làm không đúng, xin dì đừng trách mắng Sơ Tiện, có chuyện gì cứ nói với con."
Triệu Lan Anh liếc Phó Chỉ Thực bằng một ánh mắt sắc bén: "Tôi đang dạy dỗ con gái của tôi, chẳng lẽ cậu Phó cũng muốn can thiệp vào?"
Sắc mặt Phó Chỉ Thực không hề thay đổi, giọng điệu bình tĩnh: "Dì à, Sơ Tiện là một người trưởng thành, cô ấy có khả năng phân biệt đúng sai phải trái, dì không nên dùng phương thức ràng buộc trẻ con để ràng buộc một người trưởng thành, con cho rằng phương thức giáo dục của dì không phù hợp. Giữa người trưởng thành có cách giải quyết của người trưởng thành, chuyện gì cũng có thể bàn bạc, ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng. Mà không phải giống như dì vừa đi lên đã vô cớ trách mắng Sơ Tiện. Cô ấy không làm sai gì cả."
"Cậu Phó làm thế này là đang dạy tôi cách làm người?" Triệu Lan Anh híp híp mắt, giọng nói mang theo lửa giận.
"Không dám."
"Vậy thì cậu có ý gì? Tôi giáo dục con gái tôi, đến lượt một người ngoài như cậu đứng đây chỉ trỏ, khoa tay múa chân?"
"Mẹ, chúng ta trở về nói." Trước mặt mọi người, sợ hai người cãi nhau, Sơ Tiện vội vàng kéo mẹ đi.
Cô cuống quýt nói với Phó Chỉ Thực: "Đàn anh, anh về trước đi, có chuyện gì chúng ta liên lạc qua điện thoại."
Mặt người đàn ông lộ vẻ lo lắng: "Mặc kệ mẹ em nói gì cũng đừng cãi nhau, giữ lại núi xanh sợ gì không có củi đốt."
Cô gật đầu: "Em có chừng mực."
——
Sau khi về đến nhà, Sơ Tiện phát hiện trong nhà không có một bóng người.
Mỗi thứ bảy, Hạ Minh Đàm đều phải đi học trượt băng, giờ này còn chưa về.
Mỗi ngày chú Hạ đi sớm về trễ, thường xuyên không về nhà, cũng là chuyện bình thường.
Nhưng đến cả dì Chu cũng không có ở nhà.
Sơ Tiện ngạc nhiên hỏi: "Mẹ, dì Chu đâu?"
Triệu Lan Anh tức giận nói: "Con dâu bà ấy nằm viện, không ai chăm cháu, bà ấy về chăm cháu rồi."
Trong nhà không có ai, cũng không cần tránh mặt ai, nhưng Triệu Lan Anh vẫn đi lên phòng sách lầu hai.
Sơ Tiện theo sau mẹ đi vào.
Bà Triệu ngồi xuống tấm nệm tatami, giơ ngón tay chỉ về phía cửa: "Đóng cửa."
So với lúc nãy, bây giờ bà đã bình tĩnh hơn một chút.
Sơ Tiện nghe lời đóng cửa phòng sách lại.
"Bao lâu rồi?"
"Cái gì?"
"Yêu đương với Phó Chỉ Thực bao lâu rồi?"
"Không lâu."
"Không lâu là bao lâu?"
"Bốn...... bốn tháng."
Triệu Lan Anh: "..."
Triệu Lan Anh cố gắng hít một hơi thật sâu, giọng nói đột nhiên cao lên: "Bốn tháng còn không lâu?"
Con gái lén lút yêu đương bốn tháng dưới tầm mắt bà, mà bà lại không hề phát hiện. Bà Triệu cảm thấy chỉ số thông minh của mình đã bị giảm sút.
Nếu không phải sáng nay bà nhận ra được sự khác thường, có lẽ bà sẽ tiếp tục bị lừa gạt.
"Mẹ không nên để con đi làm." Triệu Lan Anh hối hận: "Tại mẹ sơ suất, không hỏi đến công việc của con, vậy mà mẹ lại không biết con làm việc ở Nhân Hòa Đường."
Lúc ấy bà cụ Hạ bị bệnh nằm viện, cả ngày bà bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, thường xuyên đi sớm về trễ. Ngay cả mặt mũi của con gái cũng không thấy được, làm sao còn có thời gian quan tâm đến công việc của cô.
Sau đó chờ bà cụ xuất viện, công việc của Sơ Tiện đã đi vào quỹ đạo, bà cũng quên mất chuyện này. Cho đến hôm nay bà mới biết cô làm việc ở Nhân Hòa Đường.
Sơ Tiện ngồi đối diện, giọng nói bình tĩnh: "Con và đàn anh bắt đầu sau khi con làm việc ở Nhân Hòa Đường, không liên quan đến công việc của con."
"Nhiều bệnh viện như vậy con không chọn, lại chọn Nhân Hòa Đường. Con dám nói không phải vì Phó Chỉ Thực sao?" Triệu Lan Anh lạnh lùng nhìn Sơ Tiện: "Chia tay đi."
Sơ Tiện khó tin ngước mắt lên nhìn mẹ: "Mẹ nói gì?"
"Mẹ bảo con và Phó Chỉ Thực chia tay, cậu ta không thích hợp với con. Ở tuổi con, mẹ không phản đối yêu đương, mẹ rất ủng hộ con. Mẹ biết rất nhiều chàng trai trạc tuổi con, nhân phẩm gia thế đều rất rốt, bọn họ thích hợp với con hơn Phó Chỉ Thực."
"Con thích anh ấy, anh ấy cũng thích con, sao chúng sao lại không thích hợp?"
"Mẹ tin con thích cậu ta, nhưng cậu ta thì sao? Cậu ta thích con bao nhiêu? Cậu ta năm nay hơn ba mươi nhỉ? Đàn ông ở tuổi cậu ta, suy nghĩ trưởng thành, lòng dạ mưu mô, bọn họ có rất nhiều chiêu trò lừa gạt con gái. Con đừng bị lời ngon tiếng ngọt của cậu ta dụ dỗ. Hơn nữa, xuất thân của Phó Chỉ Thực ưu tú như thế nào? Người ta muốn loại con gái nào mà không có? Dựa vào cái gì tìm tới con? Mẹ là người từng trải, đã gặp quá nhiều loại cậu ấm đào hoa này. Bọn họ chỉ là cảm thấy mới mẻ, gặp dịp thì chơi, đến lúc không còn hứng thú sẽ bỏ rơi con ngay lập tức, quay đầu lại tán tỉnh những cô gái khác. Bây giờ nhân lúc mọi thứ còn chưa quá muộn, nghe lời mẹ, nhanh chóng chia tay với cậu ta, kịp thời chấm dứt không bị tổn thương."
"Mẹ, trong mắt mẹ, con gái của mẹ kém cỏi như vậy sao? Vì sao đàn anh Phó không thể thích con? Anh ấy rất ưu tú, gia thế cũng hiển hách, nhưng con thì rất kém cỏi sao? Con không xứng có được sự yêu thích của người ưu tú sao?"
Mẹ không hiểu rõ Phó Chỉ Thực, bà có thành kiến với anh, bà đánh giá anh như vậy, Sơ Tiện cũng không cảm thấy lạ.
Nhưng mẹ hiểu rõ mình mà! Chẳng lẽ trong cảm nhận của mẹ, con gái của mẹ không đáng một đồng, không xứng được người ưu tú yêu thích sao?
"Tiện Tiện, con đừng hiểu nhầm ý mẹ."
"Chẳng lẽ ý của mẹ không phải là vậy sao? Không phải mẹ cảm thấy con không xứng với đàn anh Phó sao?"
"Bây giờ mẹ không muốn cãi nhau với con, con phải chia tay với Phó Chỉ Thực, không cần bàn bạc."
"Mẹ, con cũng đang bình tĩnh nói chuyện với mẹ, con nói cho mẹ biết, con sẽ không chia tay với đàn anh. Con rất thích anh ấy, muốn ở bên anh ấy, điều này sẽ không thay đổi."
Thấy thái độ của con gái cương quyết như vậy, Triệu Lan Anh biết không thể nói chuyện cứng rắn với cô. Bà phải đổi cách khác.
Nghĩ tới đây, bà Triệu lập tức thay đổi thái độ, sâu sắc nói: "Tiện Tiện, mẹ là người từng trải, nhìn thấu mọi việc. Có một số việc phải nói rõ ràng với con. Với địa vị của nhà họ Phó ở Thanh Lăng, nhất định sẽ tìm một cô gái nhà giàu môn đăng hộ đối mới xứng với Phó Chỉ Thực. Nếu con là con gái ruột của chú Hạ còn có cơ hội, nhưng con không phải. Nghe lời mẹ, đừng ôm ảo tưởng với Phó Chỉ Thực, người đàn ông như cậu ta gánh vác trách nhiệm của gia tộc, không thể cưới một cô gái nhà bình thường. Bây giờ cậu ta chỉ đang chơi đùa với con. Chờ ngày nào đó cậu ta gặp được một cô gái có điều kiện phù hợp, cậu ta sẽ lập tức trở về kết hôn."
Sơ Tiện đau đầu nhìn mẹ: "Mẹ, năm đó mẹ gả cho chú Hạ cũng là không môn đăng hộ đối, mẹ không cảm thấy những lời này của mẹ không hề có sức thuyết phục sao?"
Triệu Lan Anh như bị người khác giẫm phải chân đau, không kiềm được cơn giận: "Bởi vì mẹ đã trải qua, cho nên mẹ biết rõ con đường này có bao nhiêu khó khăn, mẹ mới không muốn con gái mẹ đi con đường cũ của mẹ. Con muốn trèo cao, có thể, nhưng tuyệt đối không thể là Phó Chỉ Thực."
Nhìn xem, đây chính là người mẹ luôn miệng nói muốn tốt cho cô. Trong mắt bà, con gái bà tìm một người bạn trai có tiền có thế chính là đang muốn trèo cao.
Nếu như lúc trước cô vẫn luôn do dự, sợ mình dọn ra khỏi nhà họ Hạ sẽ có lỗi với mẹ. Bây giờ xem ra cô không cần phải lo lắng nữa.
Không phải mẹ thất vọng với cô, mà là cô thất vọng với mẹ.
Cô nghĩ trên đời này không có gì khiến người khác khó chịu hơn so với việc bị người thân bên cạnh hiểu lầm nhỉ?
"Mẹ, mẹ hiểu con không?" Sơ Tiện bình tĩnh hỏi lại.
Triệu Lan Anh sửng sốt: "Cái gì?"
"Trong mắt mẹ con chính là loại con gái ham hư vinh, suốt ngày có suy nghĩ trèo cao sao?"
"Mẹ tìm thầy giáo dạy con đàn dương cầm, dạy con trà đạo, cắm hoa, mua cho con rất nhiều quần áo đẹp, để cho con ở phòng đẹp, cho con rất nhiều tiền tiêu vặt. Mẹ cố gắng làm cho con trở nên xinh đẹp, trở nên ưu tú, để cho con làm một cô công chúa nhỏ vô lo vô nghĩ. Con cho rằng là bởi vì mẹ yêu con. Nhưng chẳng qua là mẹ muốn cho con đi theo con đường cũ của mẹ, đi trèo cành cao mà thôi. Nói về trèo cao mẹ, mới là người xuất sắc nhất. Nếu đều là trèo cao, vì sao con không thể chọn cành cao nhất mà trèo?" Giống như đạt đến giới hạn chịu đựng, cảm xúc của Sơ Tiện đột nhiên bộc phát, cô không thể kiềm chế bản thân được nữa, cũng không chừa lại cho chính mình con đường sống, nói hết những gì cô phải chịu đựng trong thời gian qua.
"Hỗn láo!" Bà Triệu trở tay tát một cái.
Gò má phải của Sơ Tiện lập tức xuất hiện cảm giác đau rát.
Đánh xong, bản thân Triệu Lan Anh cũng sững sờ, giọng nói run rẩy: "Xin lỗi Tiện Tiện... Xin lỗi… Mẹ..."
Sơ Tiện che mặt, cố gắng không để nước mắt rơi xuống: "Mẹ, có một chuyện con chưa nói cho mẹ biết, con đã tìm được nhà rồi, con muốn dọn ra ngoài ở."
Cô cũng không quan tâm tới thái độ của mẹ, lao ra khỏi phòng sách, chạy nhanh xuống lầu.
Nỗi ấm ức dâng lên trong lòng, nước mắt cô tràn mi, muốn ngừng cũng không ngừng được.
Bà Triệu đứng dậy khỏi đệm, vội vàng đuổi theo Sơ Tiện ra khỏi phòng sách: "Tiện Tiện, mẹ không phải cố ý... xin lỗi..."
Phía sau tựa như có thú dữ đang đuổi theo, Sơ Tiện liều mạng chạy, lúc này trong đầu cô chỉ có suy nghĩ phải chạy thật nhanh.
Giờ phút này cô chỉ muốn chạy trốn, thoát khỏi nhà họ Hạ, thoát khỏi mẹ.
Lúc xuống cầu thang, vì chạy quá nhanh nên Sơ Tiện trượt chân, lập tức ngã nhào trên mặt đất. Cũng may cô phản ứng nhanh, kịp thời nắm chặt tay vịn nên mới không lăn xuống cầu thang.
Nhưng mà sau gáy vẫn đập vào bậc thang, cảm giác đau đớn nhanh chóng lan ra khắp cơ thể. Trong phút chốc, trước mắt Sơ Tiện trở nên tối sầm, trời đất quay cuồng, đầu óc choáng váng.
"Tiện Tiện... Con làm sao vậy?" Giọng nói Triệu Lan Anh run rẩy, sắc mặt thay đổi, trở nên trắng bệch.
Bà vội vàng đỡ lấy con gái.
"Đừng chạm vào con!" Sơ Tiện đưa tay ngăn cản bà.
Cô đưa tay xoa, phát hiện sau gáy bị đập phải nên sưng lên một cục lớn. Đầu ngón tay còn sờ thấy cảm giác dính dính.
Sơ Tiện đưa mắt nhìn thì thấy một vết máu đỏ sẫm trên ngón tay, vô cùng chói mắt.
Chảy máu, nhưng không nhiều.
"A chảy máu rồi!" Triệu Lan Anh hét lên một tiếng chói tai: "Mau lên Tiện Tiện, mẹ đưa con đi bệnh viện!"
Đầu Sơ Tiện rất nặng, gần như không nhấc nổi.
Cô ngồi cứng đờ một lúc lâu, cảm giác choáng váng mới từ từ biến mất.
Cô cố gắng đứng lên, lại nghe thấy giọng nói của em trai Hạ Minh Đàm: "Chị, sao chị lại ngồi dưới đất?"
Hạ Minh Đàm lao lên cầu thang, vội đỡ Sơ Tiện dậy.
Cậu vừa mới vào phòng khách đã nhìn thấy chị gái ngã trên mặt đất, cũng không kịp để cặp sách xuống, lập tức chạy lên đỡ người.
Tình huống xảy ra bất ngờ, Triệu Lan Anh bị dọa đến choáng váng. Vừa nhìn thấy con trai, bà mới nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Bà nắm lấy cánh tay Hạ Minh Đàm, lo lắng nói: "A Đàm, mau gọi điện thoại cho Tiểu Lưu, chị con bị đập trúng đầu rồi, đưa chị ấy đi bệnh viện."
"Dạ, để con gọi ngay!" Hạ Minh Đàm vội vàng lấy điện thoại di động gọi.
Sơ Tiện nắm lấy tay Hạ Minh Đàm, yếu ớt nói: "A Đàm, đừng gọi, chị không sao. Hôm nay chị đến nhà bạn ở, em ở nhà ngoan ngoãn nhé!"
"Chị, chị làm sao vậy?" Đứa bé cầm điện thoại, bị dọa đến phát khóc, hốc mắt đỏ bừng: "Chị đừng làm em sợ!"
"Chị không sao, A Đàm đừng lo lắng."
Sơ Tiện lảo đảo ra khỏi nhà.
——
Bên ngoài, bầu trời đã tối đen. Cả thành phố bừng sáng với những ngọn đèn rực rỡ đầy màu sắc.
Giữa tháng tư, ban ngày mặt trời chói chang, ban đêm thời tiết vẫn se lạnh như cũ.
Váy trên người Sơ Tiện vừa nhẹ vừa mỏng, ban ngày mặc rất mát mẻ thoải mái, nhưng đến lúc này thì không chịu được cái lạnh.
Cơn gió lạnh thổi qua khiến mái tóc ngắn của cô bay tán loạn, những sợi tóc đập vào mặt vô cùng đau rát.
Cô cảm thấy lạnh quá, từng cơn gió thổi qua khiến cơ thể cô run lên, hai cánh tay ôm chặt lấy thân thể bé nhỏ trong vô thức như muốn tìm kiếm một chút ấm áp cho mình.
Khóe mắt chua chát, nước mắt đã bị gió thổi khô.
Ấm ức ư?
Buồn ư?
Hình như đều có. Nhưng nhiều hơn chính là sự thất vọng. Một đứa con gái thực sự thất vọng về mẹ.
Cô chạy ra khỏi nhà, cũng không biết nên đi nơi nào. Cô ngây ngốc đi thẳng về phía trước, từng bước từng bước chậm chạp.
Lồng ngực cô phập phồng, hô hấp nặng nề, phía sau gáy truyền đến cơn đau dữ dội và đôi chân mềm nhũn, đến nỗi cô không thể đi lại được nữa. Cô vịn lấy đầu gối và dừng lại.
Cô đã ra khỏi khu biệt thự, đứng trước trạm gác. Lúc này, cô mới ý thức được đêm nay cô còn cần tìm một chỗ đặt chân.
Cho dù thế nào, cô cũng sẽ không bao giờ quay trở lại nhà họ Hạ nữa.
Phản ứng đầu tiên của cô là gọi cho Phó Chỉ Thực.
Giờ phút này, anh là bến cảng, là nơi trở về, là chỗ dựa, là bờ vai mà cô có thể không chút do dự tựa đầu vào.
Sơ Tiện đứng thẳng người lên, lấy điện thoại di động từ trong túi ra một cách run rẩy, cũng không biết là do lạnh hay là do đau.
Điện thoại còn chưa kịp gọi đi, cơ thể cô ngã vào một cái ôm ấm áp vững chắc. Người đàn ông ôm chặt lấy cô, giọng nói trầm ấm mạnh mẽ: "Tiện Tiện, theo anh về nhà!"