• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khương Tự đặt Thư Ý Hoà vào ghế sau, sau đó để lại một câu: “Đợi tôi một lát, tôi dắt chó về nhà đã”.

Nói xong, một người một chó cùng nhau rời đi.

Thư Ý Hoà bật đèn trong xe lên, chụp một tấm ảnh với mắt cá chân phải sưng đỏ rồi lập tức đăng lên vòng bạn bè.

Thư Ý Hoà: [Thật là thú vị!]

Chưa đến một phút, bạn bè từ khắp nơi của cô ấy lần lượt gửi đến những lời an ủi, động viên tinh thần. Hội người yêu cũ của cô ấy càng nhiệt tình hơn, gửi cho cô ấy rất nhiều bao lì xì có giá trị.

Chắc chắn cô Thư là một playgirl thành công nhất. Sau khi kết thúc một cuộc tình, cô ấy đều chia tay với bạn trai cũ trong hòa bình, cả hai vẫn có thể làm bạn, rảnh thì hẹn nhau cùng chơi game, lập nhóm bắn Pubg, mối quan hệ rất hòa hợp. Từ trước đến nay, cô ấy chưa từng xảy ra tranh cãi với bất cứ người bạn trai cũ nào.

Nói đến chuyện này, Sơ Tiện rất nể phục cô ấy. Hẹn hò với nhiều người thì dễ nhưng muốn tạo mối quan hệ tốt với mỗi người trong số đó thì không phải là chuyện dễ dàng. Không phải ai cũng có thể làm được điều này, tình cảm nam nữ rất phức tạp, bắt đầu thì dễ dàng nhưng để kết thúc lại rất khó khăn.

Nhận lì xì xong, tâm trạng của cô bỗng trở nên thoải mái hơn, dường như vết thương trên chân cũng không còn đau nhiều như lúc nãy nữa.

Thư Ý Hòa cất điện thoại vào túi, sau đó cô nhìn một lượt quanh xe, trong xe rất gọn gàng sạch sẽ, không có những đồ trang trí cầu kỳ.

Xe của Khương Tự rất bình thường, một chiếc Infiniti với giá ba trăm nghìn tệ, không hề nổi bật. Thậm chí, giá của nó còn không bằng một phần mười chiếc Maserati của Thư Ý Hoà.

Có lẽ vì nghề nghiệp của anh là cảnh sát nên không thể dùng đồ quá đắt tiền.

Cô đợi một lúc thì Khương Tự quay lại.

Anh ấy ngồi vào ghế lái, cầm một lọ rượu thuốc đưa cho Thư Ý Hoà, trầm giọng nói: “Xịt vào trước cho đỡ đau.”

“Cảm ơn.” Cô lặng lẽ nhận lấy, vừa nhìn lướt qua thân chai cô đã nhận ra logo được in bên trên.

Đây là rượu thuốc do Nhân Hoà Đường tự nghiên cứu dùng để trị các chấn thương phần mềm như bong gân, trật khớp,.. hiệu quả của nó rất tốt. Những người đã học về Đông y đều nhận ra lọ thuốc này.

Cô ấy chậm rãi bôi thuốc lên mắt cá chân.

Rượu thuốc này rất khó ngửi, chỉ vài phút ngắn ngủi trong khoang xe đã tràn ngập mùi thuốc nồng nặc.

Cô hạ cửa xe xuống để lộ một khe hở nhỏ. Một cơn gió lạnh thổi qua đã làm vơi bớt mùi thuốc trong xe.

Khương Tự đã khởi động xe, giọng nói trầm ấm xua đi cơn gió đêm lạnh lẽo: “Tới bệnh viện nào?”

“Tới Huệ Nhân đi!” Thư Ý Hoà vén mái tóc dài màu hạt dẻ đang bị gió thổi bay để lộ ra đôi tai trắng nõn mềm mại, đôi khuyên tai dài tua rua màu đỏ trên tai cô lánh lánh trong đêm tối.

Màu đỏ của đôi khuyên tai càng làm nổi bật sắc mặt trắng bệch của cô ấy.

Có vẻ vừa rồi Chẳng ra giống gì đã dọa cô ấy sợ chết khiếp, đến lúc này rồi mà vẻ mặt cô ấy vẫn chưa bình tĩnh lại được.

Khương Tự cúi đầu nhìn lướt qua bảng chỉ đường, quả thật bệnh viện Huệ Nhân là bệnh viện gần với chung cư Thuỷ Tạ Hoa Đình nhất.

Thư Ý Hoà cảm thấy vào bệnh viện đêm giao thừa là một điều rất xui xẻo.

Hôm nay là Tết đoàn viên nên bệnh viện không ồn ào như thường mà rất vắng vẻ, hơn nữa Huệ Nhân là bệnh viện tư nên cũng không có quá nhiều bệnh nhân.

Hôm nay, người trực ca đêm của khoa xương khớp là bác sĩ Cao. Đó là một anh chàng trẻ tuổi đẹp trai, khuôn mặt non choẹt trông có vẻ hơi yếu đuối.

Cậu ta vừa nhìn thấy Thư Ý Hoà thì rất bất ngờ: “Bác sĩ Thư, cô bị sao vậy? Đêm giao thừa sao không đoàn tụ cùng với gia đình mà lại chạy đến bệnh viện thế này?”

Thư Ý Hoà xua tay, vẻ mặt tuyệt vọng: “Đừng có hỏi, chuyện dài lắm, không thể kể hết trong một lát được.”

Bác sĩ Cao: “…”

“Cô đánh nhau với bạn trai à?” Bác sĩ Cao nhìn Thư Ý Hoà rồi lại nhìn về phía Khương Tự, trong đầu cậu ta tự tưởng tượng ra hình ảnh cả hai lao vào đánh nhau, càng nghĩ càng cảm thấy kích thích.

Thư Ý Hoà: “…”

Thư Ý Hoà cảm thấy bất lực trước sự tưởng tượng phong phú của đồng nghiệp, cô ấy không ngừng oán thầm: Chàng trai trẻ à, cậu đừng có đoán linh tinh!

Cô ấy vội vàng thúc giục: “Cậu mau khám cho tôi xem có bị thương tới xương không đi.”

Bác sĩ Cao cầm lấy mắt cá chân bị thương của Thư Ý Hoà quan sát một lúc rồi nói: “Yên tâm đi, không có gì nghiêm trọng cả, chỉ cần bôi thuốc là ổn thôi.”

Thư Ý Hoà lo lắng hỏi lại: “Không cần chụp phim à?”

Vẻ mặt bác sĩ Cao rất tự tin đáp: “Không cần đâu, vết thương không bị thương tới xương, tôi sờ là biết mà.”

Bác sĩ Cao gõ vào bàn phím máy tính, nói một cách lưu loát: “Tôi sẽ kê chút thuốc để cô về nhà bôi. Những ngày này chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn, hạn chế đi lại. Bảo bạn trai cô thường xuyên chườm nóng cho cô nhiều một chút, như vậy sẽ khỏi nhanh hơn.”

Người này cứ một tiếng bạn trai, hai tiếng bạn trai, có vẻ cậu ta đã hiểu nhầm Khương Tự là bạn trai của cô rồi.

Nhưng nghĩ lại cũng đúng, vào đêm giao thừa, một người đàn ông đưa một cô gái tới bệnh viện khám chân, người khác nghĩ đó là bạn trai cô cũng không có gì lạ. Ngoài lý do đó ra cũng chẳng còn lý do nào khác.

Thích thì cứ gọi đi, Thư Ý Hoà cũng không muốn tốn thời gian giải thích với bác sĩ Cao.

Cô ấy không giải thích, Khương Tự cũng không, có lẽ người này cũng lười giống cô.

Đi ra khỏi phòng khám, Khương Tự tự giác trả tiền khám bệnh cho Thư Ý Hoà.

Thư Ý Hoà rút thẻ bảo hiểm y tế của mình từ trong ví ra đưa cho anh ấy: “Tôi là bác sĩ của bệnh viện này, anh quét thẻ của tôi đi.”

Nhưng Khương Tự lại không cầm lấy mà chỉ bình tĩnh nói: “Không cần, chẳng đáng mấy đồng.”

Anh ấy nộp phí xong lại đi đến quầy thuốc lấy thuốc cho cô.

——

Thời điểm cả hai rời khỏi bệnh viện thì đã sắp mười giờ tối rồi.

Khu vực nội thành cấm bắn pháo hoa nên đường phố rất yên tĩnh, xung quanh lặng ngắt như tờ.

Hai người ngồi vào trong xe, Khương Tự lên tiếng hỏi: “Cô sống ở đâu?”

Thư Ý Hoà liền đáp: “Thuỷ Tạ Hoa Đình.”

“Cô ở Thuỷ Tạ Hoa Đình à?” Anh ấy quay đầu nhìn thẳng vào mắt cô.

Đôi mắt của người đàn ông này vừa sắc bén vừa sâu thẳm, khó có thể phân biệt được đang buồn hay vui.

Đây là một ánh mắt không hề thân thiện, bên trong chứa đựng một loại cảm giác dò xét với người đối diện.

Cô ấy cũng đâu phải tội phạm! Cô chỉ là kẻ đánh cắp trái tim thôi!

Thư Ý Hoà bị anh ấy nhìn tới mức da đầu tê rần, cô ấy yếu ớt hỏi: “Sao…sao thế?”

Lẽ nào anh ấy phát hiện ra cô chuyển tới Thuỷ Tạ Hoa Đình vì để tiếp cận anh ấy?

“Cô luôn sống ở đó à?”

“Mới chuyển đến không lâu trước đây.”

“Ha!” Người đàn ông cười mỉa mai.

Thư Ý Hoà hơi chột dạ hỏi: “Anh cười cái gì?”

Anh ấy lại nhìn sâu vào mắt cô một lần nữa, ánh mắt sắc bén: “Vậy thì cô chột dạ cái gì?”

Thư Ý Hoà: “…”

“Ai chột dạ chứ!” Cô ấy vội vàng quay mặt đi nhìn về phía ánh đèn neon sáng chói rực rỡ bên ngoài cửa xe, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực.

Cô ấy cảm thấy khó hiểu, trước đây cô ấy đã theo đuổi rất nhiều người, những cách theo đuổi trong tiểu thuyết ngôn tình cô ấy đều đã áp dụng, đây cũng không phải là lần đầu tiên cô chuyển nhà để theo đuổi mục tiêu của mình. Thậm chí, lần gần đây nhất cô ấy còn mua cả một tiệm bánh vì để theo đuổi một anh thợ làm bánh đẹp trai.

Một người có nhiều kinh nghiệm như cô ấy đáng lẽ phải rất tự tin mới đúng, nhưng không hiểu sao khi đối diện với ánh mắt của Khương Tự cô lại cảm thấy chột dạ.

Cô thật sự rất nể phục chú cảnh sát, trên người anh có một loại khí chất vừa lạnh lùng vừa mạnh mẽ. Chỉ cần một ánh mắt của anh đã khiến người khác cảm thấy những suy nghĩ xấu xa trong lòng mình bị anh nhìn thấu.

Nhưng mà Thư Ý Hoà không sợ, cô ấy muốn công khai theo đuổi một người, vì vậy không cần phải giấu giếm.

Châm ngôn của cô ấy là không có người đàn ông nào không theo đuổi được, chỉ có phụ nữ không biết cố gắng thôi.

Tốc độ lái xe của Khương Tự rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến nơi.

Khương Tự lái xe vào khu chung cư, sau đó đỗ xe dưới tầng hầm.

Thư Ý Hoà không thể đi được nên phải nhờ Khương Tự cõng cô ấy về nhà.

Hai người vừa đến trước cửa nhà thì một chú Corgi chân ngắn từ phòng khách chạy ra, thân hình mập mạp.

Nó vẫn còn là một chú chó con nhưng đã được Thư Ý Hòa chăm sóc cẩn thận nên cơ thể béo tròn như một quả bóng.

Bé Corgi mập mạp đi một vòng quanh chân Khương Tự, ngửi trái ngửi phải sau đó bỏ đi với vẻ mặt ghét bỏ.

Khương Tự: “…”

Đồn trường Khương lập tức nhíu mày, giọng nói lộ vẻ không vui: “Nó thế này là có ý gì?”

Thư Ý Hoà cúi xuống bế cún con nhà mình lên, thản nhiên nói: “Nó không thích anh.”

Khương Tự: “…”

Lúc nãy Chẳng ra giống gì nhà anh ấy nhào lên đẩy ngã Thư Ý Hoà, bây giờ đến lượt chó nhà cô ấy chê anh.

Đúng là gieo nhân nào gặp quả đó!

Khương Tự để lại một câu nghỉ ngơi thật tốt rồi quay đầu rời đi.

“Này, cảnh sát Khương!” Thư Ý Hoà lập tức gọi anh ấy lại.

Cô tựa vào khung cửa, mỉm cười nói cảm ơn: “Đêm giao thừa mà còn làm phiền cảnh sát Khương đưa tôi tới bệnh viện, thật sự vất vả cho anh rồi!”

Tuy Thư Ý Hòa nói cảm ơn nhưng trong lời nói chẳng có mấy phần biết ơn, giọng điệu như đang nói chuyện xã giao lịch sự.

Khương Tự tỏ vẻ không quan tâm, giọng nói trầm thấp: “Cô Thư không cần khách sáo, nhóc nhà tôi khiến cô bị thương, người làm chủ như tôi phải chịu trách nhiệm, đây là chuyện tôi nên làm thôi.”

Thư Ý Hoà cười vui vẻ nói: “Vậy tôi không giữ cảnh sát Khương ở lại uống trà nữa, năm mới vui vẻ!”

Người đàn ông nhìn lướt qua phòng khách, nói với vẻ sâu xa: “Cô Thư ở căn nhà nhỏ thế này, thiệt thòi rồi!”

Thư Ý Hoà: “…”

***

Sau khi Khương Tự về nhà thì nghiêm khắc dạy dỗ Chẳng ra giống gì một lúc đồng thời để nó ngồi xổm úp mặt vào tường kiểm điểm.

Đêm giao thừa mà tên nhóc này còn khiến anh phải lăn lộn cả đêm ở bên ngoài, bây giờ cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi.

Anh ấy nằm trên sô pha nghỉ một lúc.

Nhóc Chằng ra giống gì đang bị phạt ở góc tường cũng không tập trung, thỉnh thoảng lén lút làm mấy trò nghịch ngợm.

“Không tập trung nữa thì thêm một tiếng.” Hành động của nhóc bị Khương Tự phát hiện, lạnh lùng cảnh cáo.

Chẳng ra giống gì: “…”

Cậu nhóc cụp đôi tai, rên ư ử hai tiếng, bộ dạng rất ấm ức.

Anh ấy lấy điện thoại ra, lướt tin nhắn trong nhóm công việc, mọi chuyện trong đồn đều bình thường.

Anh ấy còn gửi tin nhắn thoại cho bạn thân Phó Chỉ Thực.

Khương Tự: [Lão Phó, giữ vững lập trường của cậu đi. Đừng có vừa bị thổi gió bên tai đã lập tức bán đứng anh em của cậu.]

Người ở đầu bên kia giả vờ không hiểu.

Phó Chỉ Thực: [Tớ bán cậu lúc nào?]

Khương Tự: [Chỗ ở của tớ là do cậu nói với Thư Ý Hoà chứ gì?]

Tin nhắn này gửi đi, người bên kia đã không phản hồi nữa.

Nằm một lúc, Khương Tự vào phòng tắm, anh tắm nhanh bằng nước nóng để làm giảm bớt sự mệt mỏi trên người.

Lúc đi ra, trợ lý AI trong nhà thông báo đã đúng 0 giờ.

Một năm mới lại tới rồi.

Năm nào ăn Tết cũng như nhau, cũng chẳng có gì mong đợi. Lúc bé còn mong chờ được mặc quần áo mới và tiền lì xì, nhưng khi lớn lên chẳng còn chút mong chờ nào với Tết nữa.

Khương Tự đang chuẩn bị vào phòng ngủ thì bỗng nhiên điện thoại vang lên hai tiếng.

Ngón tay anh nhẹ nhàng trượt mở màn hình, một tin nhắn mới được gửi đến.

Là tin nhắn Wechat đến từ cô nàng bình hoa.

Cô nàng bình hoa: [Khương Tự, Chẳng ra giống gì cũng không cố ý nhào vào tôi đâu, mong anh bỏ qua, đừng phạt nó.]

Khoé môi của người đàn ông khẽ mỉm cười, anh ấy không ngờ rằng cô nàng bình hoa này lại có lòng yêu thương động vật đến thế, chân mình cũng trẹo cả rồi mà còn lo lắng cho kẻ gây sự Chẳng ra giống gì này.

Anh ấy ngước mắt nhìn về phía góc tường, nhóc Chẳng ra giống gì vẫn đang đứng trong góc, bộ dáng rất tội nghiệp.

Anh ấy thấp giọng lên tiếng: “Có người xin tha cho mày rồi, về chỗ ngủ đi!”

Chẳng ra giống gì như được ân xá, chạy thục mạng vào ổ chó của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK