Công gọi thụ từ đằng sau, kéo cậu lại, muốn để trợ lý của mình đưa cậu đi.
Ngự tỷ lườm một cái: Hai người muốn quang minh chính đại lên tít xuất quỹ đúng không?
Công thấy không có vấn đề gì, nói: Có cái gì không được chứ, cũng không phải chưa từng lên!
Ngự tỷ tối sầm mặt: Cậu cho rằng ai cũng thoải mái giống cậu chắc, còn tiền đồ của thụ, không muốn nữa hả! Cậu tùy hứng muốn kéo người ta xuống nước chung, cũng không hỏi người ta đến tột cùng có nguyện ý hay không?!
Công sững sờ, anh nhìn về phía thụ.
Thụ nhìn công, không nói gì.
Không bao lâu sau, công thở dài, đi tới chỗ thụ, nhẹ nhàng ôm lấy cậu, hôn một cái lên mặt: Đi đường cẩn thận.
Lời nói này thành công chặn lại câu không sao kia của thụ.
Thụ cau mũi một cái, trong lòng chợt đau xót.