“ Nghỉ ngơi đi, ngày mai sẽ cử hành tổ chức hôn lễ “.
Khoảng khắc nhìn thấy Chân Mạt rơi nước mắt hắn không có cách nào tiếp tục hành động kia. Hắn biết cô vì an toàn của Viên Thái Bách mới mặc hắn làm bừa. Hắn càng rõ ràng trong lòng cô chỉ có Viên Thái Bách.
Nhưng hắn hoàn toàn không can tâm. Người gặp cô trước là hắn, người bảo vệ cô trước cũng là hắn, nhưng tại sao trong trái tim cô lại chưa từng có hắn? Ngày ấy, đôi mắt không một tiêu cự của bé gái học lớp ba đã in sâu vào lòng hắn, khắc vào tâm can Lộ Chí Tiêu này, hắn từng hứa cả đời này kẻ nào làm tổn thương cô hắn đều sẽ tự tay giết chết.
Hắn toàn tâm toàn ý bảo vệ cô, nhưng đổi lại hắn được thứ gì? Được những giọt nước mắt như con dao ghim sâu vào trái tim hắn ư? Mạt Mạt, em vì sao đối với anh nhẫn tâm?
Bóng lưng Lộ Chí Tiêu càng ngày càng trở nên nhạt nhoà, Chân Mạt bỗng khóc lớn. Hắn rời đi, có phải đã chán ghét cô rồi không? Hắn rời đi, có phải Viên Thái Bách sẽ gặp nguy hiểm không?
Lộ Chí Tiêu nói ngày mai sẽ tiến hành hôn lễ, thời gian gấp gáp như vậy, cô lấy thứ gì báo tin cho anh đây. Chân Mạt lúc này tựa như một con thú nhỏ bé rơi xuống vực sâu, hoàn toàn không có cách nào trốn thoát. Sự tuyệt vọng bủa vây lấy cơ thể cô, không gian khắp nơi đâu đâu cũng phảng phất sự bi thương khó diễn tả.
[... ]
Đúng như lời Lộ Chí Tiêu nói ngày mai sẽ là ngày cô và hắn kết hôn. Chân Mạt ngồi trước bàn trang điểm, ngắm nhìn mình trong gương. Cô từng ước được mặc bộ váy cưới lộng lẫy, nhưng bây giờ được mặc rồi, tâm trạng lại chẳng thể vui vẻ nổi.
“ Tiểu thư, sắp đến giờ cử hành hôn lễ, cô xem có cần chỉnh trang lại thứ gì không, nếu như không tôi dẫn cô ra hội trưởng “.
Nữ hầu trẻ tuổi vui vẻ nói. Cô ta không thể hiểu nổi tại sao cô gái này lại không vui. Biết bao nhiêu người muốn được lấy Lộ Chí Tiêu, cô gái này vì sao có được lại không biết trân trọng.
Hôn lễ được tổ chức ngay tại biệt thự Chân Mạt bị giam giữ. Không thể không thừa nhận kiến trúc của ngôi biệt thự này rất đẹp, từng chỗ từng chỗ đều được thiết kế rất tinh xảo.
Chân Mạt được Phong Thế Kiệt dẫn đến trước mặt Lộ Chí Tiêu, phía dưới không ngừng vỗ tay chúc phúc hai người. Bao nhiêu lời chúc phúc kia cũng không đổi lấy nụ cười trên môi Chân Mạt.
“ Ta giao con bé lại cho con, nhớ phải chăm sóc nó thật tốt “.
Lộ Chí Tiêu nắm chặt lấy bàn tay Chân Mạt, kéo cô về phía mình, hài lòng đáp.
“ Con biết “.
Người chủ trì hôn lễ:
“ Hiện giờ hai người đã chính thức là vợ chồng. Nào trao nhẫn cưới đi “.
Trong đám đông, Viên Thái Bách lẳng lặng đứng nhìn cô, trái tim tựa như bị người ta bóp nát, đau đến mức hít thở không thông.
“ Mạt Mạt... “.