Chân Mạt mang thai, Viên Thái Bách dường như đã trở thành "giúp việc" chính hiệu. Đến bà Viên cũng nói anh chăm sóc cô quá kỹ lưỡng. Tủ lạnh từ trên xuống dưới đều là đồ ăn tẩm bổ cho Chân Mạt, tủ quần áo cũng toàn là đồ dành cho bà bầu.
Sau khi biết được đứa bé trong bụng Chân Mạt là con trai, Viên Thái Bách đã tự mình sửa sang lại phòng ngủ bên cạnh phòng ngủ của anh và cô, biến nó thành phòng ngủ cho trẻ con.
Cái nôi xinh xắn được đặt giữa phòng, hai bên là một đống đồ chơi để dỗ vui đứa trẻ. Chân Mạt đứng phía sau anh, không khỏi cảm thán.
“ Thái Bách, anh tốn công quá rồi “.
Kỳ thực trong lòng Chân Mạt đã tưởng tượng qua những việc như trang trí phòng em bé Viên Thái Bách sẽ nhờ người làm, nhưng ngàn vạn cũng không ngờ anh lại đích thân nhúng tay vào.
Hơn nữa kể từ khi cô có thai, tay nghề nấu nướng của Viên Thái Bách cũng tăng lên rất nhiều, đã có thể đem đọ với đầu bếp năm sao.
[... ]
Tính đến thời điểm hiện tại Chân Mạt đã mang thai đến tháng thứ chín, thời hạn cách ngày dự sinh cũng không có nhiều. Đến tháng này, không chỉ có Viên Thái Bách, ông Viên bà Viên cũng luống cuống chân tay chuẩn bị đồ.
Trước một tháng chuẩn bị sinh, Viên Thái Bách vì muốn Chân Mạt có thể thuận lợi sinh được đứa bé này đã để cô nhập viện trước, nhờ các bác sĩ chăm sóc.
Chân Mạt hạ sinh sớm hơn so với ngày dự định.
Viên Thái Bách cùng ông bà Viên đứng ở bên ngoài, cả người không ngừng run rẩy nhìn về phía bên trong.
Viên Thái Bách đã sốt ruột đến mức đứng ngồi cũng không yên, trán anh toát đầy mồ hôi, trái tim lúc này tựa như treo trên đầu ngọn gió lớn, không sao bình yên nổi.
“ A... A... Đau quá “.
Bên trong truyền ra tiếng hét như thể muốn đòi mạng của Chân Mạt. Bên ngoài phòng sinh chỉ còn là một mảng tĩnh lặng. Tiếng hét của Chân Mạt không ngừng truyền ra, Viên Thái Bách dường như đã muốn nổ tung.
Anh quả thực lo lắng cho cô, Chân Mạt ở trong kia đang vật lộn với sinh tử. Người ta nói, phụ nữ đi sinh con giống như là bước vào quỷ môn quan vậy, tính mạng như được treo trên một sợi dây nhỏ bé, mỏng manh chỉ cần một cơn gió thổi qua sẽ lập tức đứt ngay.
Anh không muốn thế, anh không muốn Chân Mạt gặp nguy hiểm. Viên Thái Bách quay đầu nhìn bà Viên, gương mặt anh lúc này trắng bệch, đôi bàn tay run rẩy không ngừng.
“ Mẹ, cô ấy sẽ không sao chứ? “.
“ Yên tâm, nhất đinh sẽ mẹ tròn con vuông “.
Bả Viên vừa dứt lời, tiếng hét thê lương của Chân Mạt lại một lần nữa truyền tới Viên Thái Bách.
“ Đau quá! A... Chịu không nổi nữa rồi... “.
Viên Thái Bách quả thật như bị tiếng hét của cô bức cho phát điên, anh đạp tung cửa phòng sinh, chạy vào bên trong.
“ Mạt Mạt, anh sinh con thay em “.
Có Viên Thái Bách ở bên trong cổ vũ, Chân Mạt cuối cùng cũng vượt qua được cơn đau, thành công hạ sinh cho Viên gia một đứa cháu trai mũm mĩm, đáng yêu.
Ông bà Viên tranh nhau bế lấy cháu, còn Viên Thái Bách chỉ ở bên cạnh cô, đến mặt mũi của con mình thế nào anh cũng không thèm để tâm dường như rất giận đứa nhỏ đã làm Chân Mạt đau.
“ Mạt Mạt, anh sẽ không để em sinh con nữa. Một lần là đủ rồi “.
Viên Thái Bách hôn nhẹ lên trán cô, đưa tay lau đi từng giọt mồ hôi rơi trên gương mặt nhỏ nhắn. Nhìn cô ngủ thiếp đi, trái tim Viên Thái Bách nhói đau. Sinh một đứa con, Chân Mạt đã đau đến mức này anh nhất định không để cô chịu đau đớn nữa.
Đứa bé kia được Viên Thái Bách cùng Chân Mạt đặt tên là Viên Bách Mạt. Chính là lấy hai chữ cuối của tên cô và anh ghép vào thành tên đứa nhỏ.
[... ]
Thời gian thấm thoát trôi đi đã ba năm, năm nay tiểu Viên Bách Mạt cũng đã được ba tuổi. Bối Tư Nguyệt hạ sinh một cô công chúa rất dễ thương, cả gia đình Viên Thái Bách dẫn con trai đến thăm Bối Tư Nguyệt.
Viên Thái Bách ngồi trên ghế sô pha nhìn Lý Chính Nam đang tỉ mỉ pha sữa cho cô con gái yêu quý, khoé miệng khẽ nhếch lên vài phần.
“ Năm xưa chạy trốn con nhà người ta, chạy đến cả trên giường của tôi. Bây giờ thì thế nào? Đến cả con cũng có rồi “.
Lý Chính Nam không nói gì, làm ngơ anh.
“ Tư Nguyệt, đứa nhỏ đáng yêu quá “.
Chân Mạt bế lấy tiểu công chúa, nhịn không được cúi xuống thơm lên má đứa nhỏ. Tiểu Viên Bách Mạt thấy hứng thú liền từ trong lòng Viên Thái Bách chạy tới.
“ Dì Tư Nguyệt, em gái xinh xắn này là ai thế? “.
Bối Tư Nguyệt xoa đầu cậu nhóc, khẽ cười.
“ Là con của cô và chú Lý Chính Nam, tên là Lý Khả Khả “.
Tiểu Viên Bách Mạt nhíu mày, dáng vẻ cực kỳ giống như ông cụ non. Cậu bé chạy tới hôn lên môi tiểu công chúa, nghiêm túc nói.
“ Không phải, em ấy là vợ tương lai của Viên Bách Mạt “.
Mọi người đều bị câu nói của tiểu Viên Bách Mạt chọc cho cười phá lên.
[ HOÀN CHÍNH VĂN ]