Oán hận của Thẩm Mi đối với Ngụy Thất càng lúc càng sâu. Giống như ngày đó Tần Tiêu có nói với bà, dù bà có nói gì cũng sẽ không ai tin tưởng. Từng câu từng chữ bà nói ra vậy mà bị người ta xem như rác rưởi, bà sống thê thảm như hôm nay chính là do Ngụy Thất. Cục tức này bà không tài nào nuốt trôi.
Đêm đầu tiên Tần Tiêu đi thành phố H, Ngụy Thất ngủ không ngon: xung quanh là khung cảnh Thẩm Mi cao giọng la lối chỉ tội cậu, xung quanh là những gương mặt mơ hồ đang chỉ trỏ. Ác mộng đen tối làm Ngụy Thất không thở nổi, mãi đến rạng sáng cậu mới chợp mắt được một chút. Hôm sau đến công ty, trợ lý Ngô chú ý đến sắc mặt cậu mệt mỏi, quan tâm hỏi: "Luật sư Ngụy, anh có chuyện gì sao?"
Ngụy Thất vực dậy tình thần nói: "Tôi không sao. Chỉ là tối qua nghỉ ngơi không đủ thôi."
"Vậy có cần tôi sắp xếp lại công việc hôm nay không? Chiều anh về sớm chút nghỉ ngơi."
"Không sao đâu, cứ như cũ đi." Nếu không có việc gì quan trọng, Ngụy Thất cũng không muốn dời công việc.
"Vâng, vậy anh có gì cần thì gọi tôi."
"Làm phiền anh."
- --
xem full tại wordpress của mình, link ở đầu trang cá nhân