Những tình tiết thường chỉ có trên phim truyền hình, giờ phút này liên tiếp xảy ra trước mắt; Văn Tuyên sợ hãi đến thất thần, trong vô thức cũng được Lương Tân kéo lên xe.
Trên đường đến bệnh viện, hai tay Ngụy Thất sống chết đè lên vết thương của Tần Tiêu để cầm máu. Theo đó máu đỏ tươi nhuộm đầy lên áo sơ mi trắng của cậu. Tần Tiêu mất máu càng lúc càng nhiều, thêm một chút nữa e là không kịp đến bệnh viện.
Ngụy Thất vô lực khóc như một đứa trẻ, cậu không ngừng gọi tên Tần Tiêu: "Tần Tiêu, anh đừng ngủ nữa, sắp đến bệnh viện rồi...sẽ đến ngay. Em van anh, anh mở mắt ra đi!"
Tần Tiêu mất máu quá nhiều chỉ có thể cảm nhận được tiếng động mơ hồ xung quanh mình. Hắn nặng nề mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt Ngụy Thất đầy nước mắt. Trong trí nhớ của hắn, Ngụy Thất chưa bao giờ có dáng vẻ đau khổ như hôm nay. Hắn phí lực mấp máy môi: "Anh...cuối cùng...có thể buông tay rồi."
Ngụy Thất không muốn tin mở to hai mắt, tuyệt vọng như rơi xuống đáy vực sâu. Cậu thảm thiết mà hét: "Tần Tiêu! Anh nợ em nhiều như vậy, còn chưa trả hết. Bây giờ nói buông tay là buông tay sao? Em không đồng ý!"
Nhìn thấy mặt Ngụy Thất vì kích động mà đỏ bừng lên, Văn Tuyên lo cậu sẽ làm ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng. Dù sao đi nữa thì bây giờ Tần Tiêu đã xảy ra chuyện, nếu như đứa bé này lại có việc gì nữa; Ngụy Thất e là sẽ chịu không nổi.
"Luật sư Ngụy, anh đừng kích động, cẩn thận đứa bé!"
Nghe được hai chữ này, ý thức mơ hồ của Tần Tiêu đột nhiên như thanh tỉnh hơn một chút: "Đứa bé...?"
Ngụy Thất đang muốn giải thích; Tô Trạm đã phanh xe, dừng ngay trước cổng bệnh viện. Hắn nhảy từ trên xe xuống chạy vào trong nhìn một vòng người rồi hét: "Bác sĩ! Cấp cứu!"
Bác sĩ ở phòng trực nghe được Tô Trạm kêu cứu, cùng với mấy y tá chạy ra xe. Nhìn thấy bác sĩ đến, trong mắt Ngụy Thất như lóe lên một tia hy vọng. Cậu nắm tay Tần Tiêu nói: "Không sao rồi, bác sĩ tới rồi..."
Bác sĩ và Ngụy Thất cẩn thận đưa Tần Tiêu lên băng ca. Mấy người còn lại cũng đến hỗ trợ đẩy Tần Tiêu vào phòng cấp cứu. Tần Tiêu đã đau đến mức không nói nổi một câu hoàn chỉnh; nhưng lời của Văn Tuyên cứ lởn vởn trong đầu hắn mãi không tan.
Tần Tiêu được đẩy vào phòng cấp cứu xong, chẳng mấy chốc, một y tá cầm ra một đơn đồng ý phẫu thuật: "Mọi người ai là người nhà của bệnh nhân?"
"Là tôi!" Ngụy Thất thể lực bị hao hụt nặng nề được Văn Tuyên dìu đi lên phía trước: "Anh ấy thế nào rồi?"
"Chỗ bị dao đâm cách tim một cetimeter. Vết đâm rất sâu, sợ là đe doạ tính mạng." Y tá đưa đơn đồng ý ra cho Ngụy Thất rồi nói tiếp: "Người nhà của bệnh nhân, anh mau kí vào đơn này. Kí xong bác sĩ sẽ lập tức tiến hành phẫu thuật."
Tay Ngụy Thất run run, kí một chữ xiên xiên vẹo vẹo: "Anh ấy sẽ không có nguy hiểm gì chứ?"
"Bác sĩ sẽ cố gắng hết sức."
Lời của y tá càng làm cho Ngụy Thất lo lắng bất an hơn. Ánh mắt cậu cứ dán trên cái đèn màu đỏ ngoài phòng cấp cứu. Văn Tuyên nhẹ nhàng vỗ vai câu an ủi: "Luật sư Ngụy, anh đừng lo lắng. Tần tổng sẽ không sao đâu."
"Anh ấy chảy nhiều máu lắm...." Ngụy Thất cúi đầu, hai mắt vô thần, khắp hai cánh tay đều là máu khô, nhìn rất đáng sợ.
Tô Trạm cảm thấy Tần Tiêu bị thương nặng, mẹ Tần chắc chắn cũng không thể ngồi yên; huống hồ với tình hình hiện tại của Ngụy Thất, cậu không thể nào chăm sóc cho Tần Tiêu được. Hắn lấy điện thoại gọi cho mẹ Tần, kể đại khái tình hình báo cho mẹ Tần biết hiện tại Tần Tiêu đang ở bệnh viện nào rồi cúp.
Lúc mẹ Tần đến bệnh viện, Tần Tiêu vẫn còn đang phẫu thuật. Ngụy Thất vẫn ngồi yên trong góc không ngẩng mặt lên, dù cho Văn Tuyên có khuyên ngăn cái gì cậu cũng không động đậy.
"Tần Tiêu thế nào rồi? Nó không có gì nguy hiểm chứ?" Mẹ Tần gấp gáp hỏi Tô Trạm tình hình của Tần Tiêu.
"Còn đang cấp cứu." Tô Trạm thấy mẹ Tần đến một mình, không nhịn được hỏi tiếp: "Chỉ có mình dì đến thôi sao?"
"Hi Hòa và Dung Sâm đang trên đường đến." Mẹ Tần cố ý không nhắc đến cha Trình.
Tần Tiêu thuộc nhóm máu A, nhưng kho máu của bệnh viện thì không đủ. Nếu muốn xin máu của bệnh viện khác phải tốn rất nhiều thời gian. Với tình hình ngàn cân treo sợi tóc như bây giờ, e là một chút thời gian thôi cũng có thể đe dọa đến tính mạng của Tần Tiêu.
Trong phòng mổ không khí căng như dây đàn. Bác sĩ nhíu mày, quay qua nói với y tá bên cạnh: "Cô ra ngoài hỏi thử, có ai thuộc nhóm máu A thì xin cho máu gấp. Lượng máu của bệnh nhân đang xuống thấp. Kho máu của chúng ta thì hết nhóm máu A, bây giờ điều từ bệnh viện khác sang thì không kịp."
"Vâng, tôi biết rồi." Y tá mở khẩu trang, đi ra ngoài cửa.
"Mọi người ai là nhóm máu A? Kho máu của bệnh viện không đủ máu A, bệnh nhân mất máu quá nhiều, phải truyền máu gấp."
"Tôi nhóm máu A!" Ngụy Thất không ngờ mình và Tần Tiêu có cùng nhóm máu, gấp gáp đưa tay ra nói với y tá: "Mau rút máu tôi, rút máu tôi!"
Văn Tuyên cảm thấy đề nghị này của Ngụy Thất quá mạo hiểm, không nhịn được phải ngăn lại: "Luật sư Ngụy, trong bụng anh còn có em bé, không thể rút máu!"
"Hay là để tôi cho, tôi cùng nhóm máu với Tần Tiêu." Tô Trạm đi đến trước mặt y tá: "Cần làm kiểm tra không? Làm phiền cô đưa tôi đi."
Ngụy Thất muốn ngăn Tô Trạm lại, nhưng bụng cậu đột nhiên rất đau. Gương mặt cậu do đau đớn mà trắng bệt không còn giọt máu. Mồ hôi từng giọt chảy xuống trán, tưởng như mỗi một cử động cũng khiến cậu tiêu hao sức sự rất lớn.
Văn Tuyên nhìn thấy mặt Ngụy Thất tái xanh, hai tay lại sống chết bấu chặt bụng, liền lập tức đoán ra Ngụy Thất bị động thai.
"Tô tiên sinh, anh đi lấy máu cho Tần tổng trước đi. Luật sư Ngụy có lẽ bị động thai rồi, tôi phải đưa anh ấy đi gặp bác sĩ gấp."
Tô Trạm bây giờ rối tinh rối mù. Tần Tiêu sống chết chưa rõ, hắn cũng chẳng biết phải chăm sóc cho Ngụy Thất thế nào, chỉ có thể gật đầu nói: "Làm phiền cậu rồi."
Mẹ Tần nghe Văn Tuyên nói Ngụy Thất bị động thai, không cần nghĩ cũng biết đứa bé trong bụng Ngụy Thất là con của Tần Tiêu. Bà đi lên phía trước giúp Văn Tuyên đỡ Ngụy Thất đứng dậy: "Chúng ta mau đưa cậu ấy đến chỗ bác sĩ đi."
Có lẽ là bởi vì xô xát lúc nãy. Ngụy Thất bị đẩy ngã xuống đất, lại thêm sau đó chịu kích động mạnh về tâm lý, nên ảnh hưởng đến thai nhi trong bụng. Bây giờ còn có thêm dấu hiệu xuất huyết. Bác sĩ kiểm tra cho Ngụy Thất xong, sắc mặt nghiêm trọng nói: "cũng may là đưa tới kịp, đứa bé mới giữ lại được. Mọi người ra ngoài đợi một lát sau.
Thật sự là sóng trước chưa đánh xong, sóng sau lại ập tới.
Lúc bác sĩ vừa muốn tiêm thuốc, trong đầu Ngụy Thất đột nhiên nghĩ đến, bây giờ Tần Tiêu còn đang hôn mê trong phòng mổ chính là vì đứa bé này. Nếu như không có nó, có lẽ Tần Tiêu sẽ quay lại.
"Đừng đụng vào tôi...."
Bác sĩ cho rằng Ngụy Thất sợ ông sẽ làm hại đến đứa bé trong bụng, nên càng nhẹ giọng giải thích: "Cậu có dấu hiệu xuất huyết, phải can thiệp ngay; mới có thể giữ lại được đứa bé."
"Tôi không cần."
Hành động của Ngụy Thất càng khiến cho bác sĩ phải gấp hơn: "Cậu à! Nếu cậu không phối hợp, đứa bé sẽ chết đó."
"Vậy thì để nó chết đi...." Mặt Ngụy Thất vô cảm giọng nói lạnh lùng: "Như thế, Tần Tiêu sẽ quay trở lại...."
Không thể khuyên được, bác sĩ đành gọi hai người ngoài cửa vào: "Mọi người ai đến khuyên bệnh nhân một chút đi. Cậu ấy như vậy tôi không thể làm được gì cả. Cậu ấy nói cậu ấy không cần đứa bé này."
Văn Tuyên và mẹ Tần đều kinh hoàng. Mẹ Tần kích động xông thẳng vào trong, nói như hét vào mặt Ngụy Thất: "Ngụy Thất! Cậu rốt cuộc là muốn làm gì hả? Đứa bé trong bụng cậu là con của Tần Tiêu. Cậu hận nó như vậy sao? Hận đến nỗi ngay cả đứa con duy nhất của nó cũng không muốn giữ lại?"
"Dì, dì đừng kích động. Luật sư Ngụy không có ý này đâu." Văn Tuyên vừa an ủi mẹ Tần, vừa khổ tâm khuyên Ngụy Thất: "Luật sư Ngụy, anh đừng làm loạn nữa. Tần tổng bây giờ sống chết chưa rõ, đứa con duy nhất của anh ấy anh cũng muốn vứt bỏ sao?"
"Không có đứa bé, anh ấy sẽ quay lại...."
Lời còn chưa nói hết, mẹ Tần đã đẩy Văn Tuyên ra; nhanh như chớp đi về phía trước, tát một cái thật mạnh lên mặt Ngụy Thất: "Cậu tỉnh táo lại đi! Cậu nghĩ cậu làm như vậy, Tần Tiêu sẽ khỏe lại ngay sao? Cậu không sợ sau này khi Tần Tiêu tỉnh lại, sẽ hận cậu cả đời sao?"
Cái tát của mẹ Tần như khiến cho Ngụy THất tỉnh lại. Cậu chợt hiểu ra câu mà Tần Tiêu đã từng nói.
"Muốn anh buông tay thì trừ khi anh chết."
" Tôi không nên....không nên gặp anh ấy...."
Đau đớn đến ngạt thở khiến đầu óc Ngụy Thất choáng váng, cậu run rẩy nằm co ro trên giường bệnh.
"Là tôi đã hại anh ấy."