“ Em làm cái gì thế hả?!” hai tay Tần Tiêu siết thành nắm đấm, còn vang lên tiếng rắc rắc của khớp xương, trong đôi mắt vốn bình lặng như nước chỉ còn lại lạnh lùng.
Nguỵ Thất ko lên tiếng, chậm chậm cúi người, nhặt từng viên thuốc trắng rơi đầy trên mặt đất lên, dáng vẻ lạnh như băng, dường như vốn không nghe thấy lời mà Tần Tiêu đang nói.
Tần Tiêu bắt lấy tay Ngụy Thất, xoay mặt đối phương ép buộc nhìn thẳng vào hắn, “ Ngụy Thất, em đến cùng muốn làm cái gì? Em điên rồi sao?”
Nguỵ Thất nhìn Tần Tiêu bật cười, giương môi, “ Rốt cục là tôi điên hay là anh điên?”
Tần Tiêu cướp lấy lọ thuốc trong tay Ngụy Thất, liếc mắt nhìn, quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn, đây là thuốc tránh thai. Hắn nắm chặt lọ thuốc, khàn giọng hỏi, “ Lẽ nào em không biết thuốc tránh thai sẽ làm hại đến sức khoẻ của Omega sao? Em không muốn mạng nữa à?”
“Tôi sống hay chết không liên quan đến anh.” Ngụy Thất dùng lực vung tay Tần Tiêu ra, nhưng toàn thân vô lực, động tác mềm nhũn lại càng giống như đang làm nũng.
Vốn Tần Tiêu đang nổi giận nhưng khi nghe được lời Ngụy Thất lòng lại bình tĩnh hơn rất nhiều, tựa như có một người tát một bạt tai lên mặt hắn. Ngụy Thất bề ngoài cứng như đá nhưng trong lòng lại có một nơi yếu ớt mẫn cảm người thường không cách nào có thể chạm vào, cậu luôn tỏ ra hung dữ chính là để người khác không thể tổn thương chính mình.
“ Có liên quan.” Tần Tiêu buông lỏng bàn tay đang nắm chặt lấy Ngụy Thất, nhẹ nhẹ ôm thân thể nhỏ gầy của cậu vào lòng, “ Tất cả những gì của em anh đều quan tâm.”
Hơi ấm của Tần Tiêu khiến Ngụy Thất nhớ lại đêm qua, bởi vì được bao lấy bởi vòng tay ấm áp như vậy mới khiến cho cậu cảm thấy an tâm. Ngụy Thất đứng không được bao lâu đã hoa mắt chóng mặt, Tần Tiêu ôm cậu lên giường, lại rót cho cậu một ly nước ấm, uống xong sắc mặt trắng bệch của Ngụy Thất mới dần ấm lên.
“ Anh đã xin nghỉ giúp em rồi, ngủ thêm chút nữa đi, khi nào cơm làm xong, anh gọi em dậy.”
Tần Tiêu vừa dông dài nói, vừa giúp Ngụy Thất chỉnh lại chăn, cúi đầu muốn hôn lên phiếm môi hơi tái nhợt của Ngụy Thất, nhưng lại bị cậu lắc đầu tránh đi. Tuy biểu cảm ngoài mặt của Ngụy Thất luôn là mang dáng vẻ không cam tâm, thế nhưng sự ấm áp trong mắt cũng ko ít, Tần Tiêu nhẹ nhàng vuốt ve mặt Ngụy Thất, hôn lên đôi môi cậu.
Ngụy Thất muốn đẩy Tần Tiêu ra, nhưng không ngờ cái hôn vốn lướt qua thôi, trong chớp mắt đã trở nên kịch liệt, Tần Tiêu bắt được cái lưỡi đo đỏ đang chạy trốn của Ngụy Thất, nhẹ nhàng ngậm vào miệng mút vào, nước bọt không kịp nuốt theo khoé môi chảy xuống, hình ảnh triền miên đêm qua như một đoạn phim phát lại trước mắt.
Tần Tiêu cảm thấy có lẽ mình bị Ngụy Thất thu hút rồi. Người này trong lòng và ngoài miệng hoàn toàn đối lập, là người tương phản với Trình Hi Hoà, hắn cũng cảm thấy cậu đáng yêu. Ngụy Thất bị hôn đến thở không nổi, nhưng khí tức trên người đối phương quá mạnh làm cho cậu không cách nào giãy dụa.
Thẳng đến khi Tần Tiêu buông lỏng nụ hôn ra, ngón tay lạnh lẽo đã cắm thẳng vào phía dưới nóng bỏng, Ngụy Thất khàn giọng nói, ” Khốn nạn, lấy ra…”
“ Không kịp rồi.”
Con ngươi màu đen của Tần Tiêu tối sầm lại, sau đó tính khí tráng kiện dễ dàng cắm vào sâu trong huyệt, chỗ sâu nhất của tràng đạo còn lưu lại dư vị chưa biến mất ngày hôm nay, Ngụy Thất không tự chủ được cong eo, cực kì phối hợp với sự xâm phạm của đối phương. côn th*t bị thít lấy bởi ấm áp, khó ngăn nổi khoái cảm bay thẳng lên đầu. Tần Tiêu trong đầu bây giờ chỉ có một ý niệm, chính là hung hăng làm Ngụy Thất, để cho trong đầu cậu ngoài hắn ra sẽ không thể có một người nào khác.
Nguỵ Thất quay đầu, gắn góc gối, nuốt hết rên rỉ xuống bụng. Tần Tiêu nhìn thấy như vậy càng không muốn tha cho Ngụy Thất, ngược lại một tay ôm eo đối phương một tay để cậu ngồi xuống. Động tác bất ngờ làm Ngụy Thất theo phản xạ ôm cổ Tần Tiêu, khoảng cách giữa hai người gần đến mức có thể nghe được tiếng thở của nhau.
Tư thế này làm tính khí xâm nhập sâu hơn đến mấy phần, Ngụy Thất cảm thấy mình đang trôi nổi trên biển lay động ko ngừng, hai chân cậu quấn lấy eo Tần Tiêu, há miệng cắn lên vai đối phương mới miễn cưỡng nuốt được tiếng rên rỉ. Tần Tiêu không để ý đến vết tích Ngụy Thất để lại trên vai mình, hắn bóp bóp cặp mông căng tròn, sau đó càng thêm trừu sáp.
Lần làm tình này Tần Tiêu vẫn không thể khống chế được, côn th*t nóng hừng hực đi vào rất sâu nhưng không hề cưỡng ép mở khoang sinh sản, kĩ thuật trừu sáp phong phú khiến Ngụy Thất rất nhanh chóng không chịu nổi phải bắn ra. Ngụy Thất thường xuyên tập thể dục nên tính dẻo dai của thân thể rất tốt có thể phối hợp với Tần Tiêu làm ra nhiều tư thế, điểm này càng để Tần Tiêu cao hứng hơn.
Ở cái tuổi của Ngụy Thất, người không có kinh nghiệm như Ngụy Thất thật là hiếm thấy, như vậy, Tần Tiêu có thể trở thành người đầu tiên khai phá thân thể tươi mới này.
Ngụy Thất không nhớ rõ đã làm mình trong bao lâu, đến khi cậu tỉnh lại, đã ngửi được mùi đồ ăn thơm ngào ngạt. Cậu dụi mắt, mơ màng ngồi dậy. Tần Tiêu đúng lúc đi vào đánh thức cậu.
“ Dậy rồi?” Tần Tiêu đi đến bên cửa sổ, kéo rèm lên, mở cửa, ánh nắng ấm áp ngoài cửa truyền vào phòng, bụi li ti trong không khí cũng lay động dưới ánh sáng.
Ánh sáng chói mắt khiến Ngụy Thất phải quay đi, Tần Tiêu đi đến bên giường, vừa đúng lúc che nắng cho Ngụy Thất, hắn nhặt áo khoác dưới đất khoác lên cho Ngụy Thất, “đi rửa mặt đi, rồi xuống ăn cơm.”
Ngụy Thất lề mề thật lâu mới đến phòng khách, nhìn thấy một bàn đầy món ngon, món mặn món rau đều có, nếu không biết còn tưởng là đầu bếp của nhà hàng nào đó đến nhà cậu nấu cơm. Tần Tiêu nhìn Ngụy Thất đang ngơ ngác bên bàn ăn, thấp giọng giục ” Nhìn cái gì thế, đến ăn cơm nào.”
Ngụy Thất từ từ kéo ghế ra ngồi, Tần Tiêu bưng đến trước mặt cậu một chén canh cá trích thơm nồng, “ Không biết em thích ăn gì, anh tuỳ tiện nấu. cá trích hôm nay rất tươi, em ăn nhiều chút đi.”
Trước đây Tần Tiêu đã từng làm bánh trứng, lúc ấy Ngụy Thất còn cho rằng hắn chỉ biết có thế, dù gì thì Tần Tiêu cũng là đại gia nhà giàu năm ngón tay ko đụng nước, việc nấu nướng này đặt lên người hắn rất không phù hợp. Ngụy Thất húp thử một ngụm canh cá trích, nồng nhưng không ngán, dư vị trong miệng rất thơm, hoàn toàn không kém với nhà hàng.
“ Uống ngon ko?” hai mắt tt sáng rỡ nhìn Nguỵ Thất, hắn rất tin tưởng vào tài nấu nướng của mình.
Ngụy Thất trầm măc ko nói, lặng lặng uống canh.
Ngụy Thất không lên tiếng, chính là cũng khiến đối phương ngầm thừa nhận tài nghệ của bản thân không tồi, hắn lại gắp vào chén cậu một miếng thịt kho tàu, “ Nếm thử thịt kho anh làm xem, đây mới là món sở trường của anh.”
Lúc Ngụy Thất đối mặt với Tần Tiêu, giống như năm đó cậu với Diệp Dung Sâm vậy, bên trong thực chất chất đầy cảm giác tự ti. Với điều kiện của Tần Tiêu, chỉ cần động ngón tay sẽ có vô số Omega ngã xuống vì hắn, hắn không cần sớm tối cứ quấn lấy một người có thể làm xấu mặt mình. Cũng như Ngụy Thất đã từng nói với Tần Tiêu, cậu là một người không có thứ mà hắn muốn.
“Tần Tiêu.” Ngụy Thất buông đũa xuống, khó khăn lắm mới lấy được bình tĩnh nói với Tần Tiêu, “ Rốt cuộc thì anh thích cái gì ở tôi?”
Bờ môi yếu ớt của Tần Tiêu im bắt, vấn đề này hắn chưa hề nghĩ tới, bởi vì với hắn, tất cả những gì hắn làm cho đến nay đều là vì bảo vệ hạnh phúc không dễ dàng gì có được của Trình Hi Hoà
“ Thích một người cần lý do sao?” Tần Tiêu dùng khả năng diễn xuất hoàn mỹ của mình để che đậy lời nói dối ti tiện, “ Tất cả của em anh đều thích.”
Chính Tần Tiêu cũng không hay biết, ngay thời khắc lời nói dối của hắn nói ra, đã khiến cho tương lai của hắn và Ngụy Thất không cách nào đi đến kết cục tốt đẹp được.