“Ting tong.”
Vừa ăn được không lâu thì chuông cửa đột nhiên vang lên, Tử Hi còn chưa kịp đứng dậy thì Tạ Mạnh đã nhanh chân chạy đi trước.
Lúc mở cửa, nhìn thấy vẻ mặt hớt hải của Lục Hàn Đông dọa cậu suýt chút nữa bay lên trời, người này làm sao lại hốt hoảng như vậy?
Lục Hàn Đông vừa về đến nhà đã không thấy Tạ Mạnh đâu, tìm khắp nơi cuối cùng cũng nhớ đến Tử Hi, lúc nhìn thấy người liền thở phào nhẹ nhõm.
Ngay chính khoảnh khắc này, cậu ta cũng không biết vì sao bản thân lại lo lắng như vậy.
“Lục Hàn Đông.”
Tạ Mạnh gọi đến lần thứ năm vẫn không thấy người kia trả lời, ngoài trời rất lạnh nên cậu chỉ đành kéo người kia vào nhà.
Cảm nhận được hơi ấm bàn tay bị nắm lấy, Lục Hàn Đông mới sực tỉnh, hai má liền đỏ lên.
Lúc Tử Hi nhìn thấy còn tưởng cậu ta vì lạnh nên mới như thế, Lục Bách Phàm đưa mắt nhìn em trai một cái sau đó tiếp tục gắp thức ăn cho vợ.
Lục Hàn Đông rất đã lấy lại tinh thần, đem chay rượu trong tay rót ra ly, đây là cậu ta đặc biệt mua từ tỉnh S về.
Năm người vừa ăn vừa uống rượu, đúng lúc Tử Hi sực nhớ đến chuyện ở công ty liền quay sang nói với Tạ Mạnh: “Tiểu Mạnh à, ngày mai cậu có thể đến công ty rồi.”
Tạ Mạnh vui vẻ cắn một miếng cá, trong lòng không khỏi cảm thấy mong chờ: “Vâng ạ!”
Lục Hàn Đông ngồi bên cạnh nghe vậy thì bất ngờ lên tiếng: "Bà vẫn còn giữ cái công ty sắp phá sản đó à?”
Tử Hi trừng mắt nhìn cậu ta một cái: “Ông thì biết cái gì, chỉ vài tháng nữa thôi, công ty rất nhanh sẽ phát triển!”
“Shit! Bà nghĩ mình là thần chắc có thể đoán được vận mệnh tương lai?” Lục Hàn Đông cười khinh bỉ một cái rồi quay sang anh trai mình mách lẽo: "Anh, anh xem nhân viên tận tâm tận tụy nhất của anh chính là không có đầu óc nha ~ khi không lại ôm một cục nợ vào mình!”
Thời điểm Tử Hi nói về việc thu mua lại công ty này, phản ứng của Lục Bách Phàm lúc đó chính là…ủng hộ hai tay.
Nói thẳng ra thì anh thấy vợ nhỏ của mình chính là muốn kinh doanh đi, công ty này coi như cho cô luyện tay một chút…Nhưng nếu có phá sản thật, anh cũng không phải không giải quyết được.
Cái mà Lục Bách Phàm không thiếu nhất đó chính là tiền!
Nhìn thấy thái độ dửng dưng của anh mình, Lục Hàn Đông chỉ có thể lắc đầu bất lực.
Hôm nay Tử Hi chỉ uống ít rượu, ăn xong liền cùng Tiểu Bảo về phòng ngủ, Lục Bách Phàm cũng không ở lại mà trở về nhà xử lý chút công việc còn lại của công ty.
Riêng Lục Hàn Đông đã say đến không biết trời đất, chỉ khổ thân Tạ Mạnh phải đưa cậu ta về nhà.
Tạ Mạnh đỡ Lục Hàn Đông lên giường, đắp chăn xong liền chuẩn bị rời đi.
Đột nhiên cánh tay cậu bị nắm lại, còn chưa kịp phản ứng thì xung quanh bỗng nhiên quay tròn một cái.
Lúc cậu tỉnh táo lại đã bị Lục Hàn Đông đè lên người, hai mắt cậu ta hơi phím hồng, hơi thở cũng trở nên hỗn loạn.
Nhìn cảnh tượng này, trong đầu Tạ Mạnh không tránh khỏi suy nghĩ lung tung, cậu khẽ gọi một tiếng: “Lục Hàn Đông."
Nghe người kia gọi mình, hai mắt Lục Hàn Đông lóe lên tia sáng, đưa tay nhẹ nhàng chạm vào gương mặt người bên dưới.
Tạ Mạnh bị hành động này làm cho sững người, đúng lúc này trên môi truyền tới cảm giác ấm nóng mềm mại.
Hơi thở của Lục Hàn Đông ngày càng trở nên loạn hơn, ánh mắt nhìn Tạ Mạnh ẩn chứa thứ cảm xúc không thể hiểu rõ.
Ban đầu Tạ Mạnh vốn cũng đã uống không ít rượu, bây giờ lại bị hôn đến mơ hồ. Cậu còn chưa kịp hoàn hồn thì Lục Hàn Đông lại tiếp tục hôn xuống, môi lưỡi cuồng nhiệt quấn lấy nhau, nụ hôn dần trường xuống cổ, xương quai xanh, ngực, bụng…
Lục Hàn Đông vốn đã say khướt, thời khắc này lại bị dục vọng làm cho mất hết lí trí, không biết cậu ta nhìn thấy ai mà lại hành hạ cậu thành thế này.
Tạ Mạnh cười khẩy một tiếng, nụ hôn đầu tiên cùng lần đầu đều bị người đàn ông này cướp mất.
Qua một lúc, một tiếng “cạch” chói tai vang lên.
Lục Hàn Đông trút bỏ tất cả quần áo trên người, nhẹ nhàng ôm lấy hông người bên dưới. Thân thể hai người kề sát nhau, giọng Lục Hàn Đông có chút khàn: “Tạ Mạnh…thả lỏng.”
Tạ Mạnh mở to hai mắt, Lục Hàn Đông là biết người trước mặt mình chính là cậu?
Không biết vì lí do gì, sau câu nói kia bản thân cậu trong vô thức cũng dần thả lỏng.
“Lục…Hàn Đông.” qua một lúc, giọng nói yếu ớt mềm mại của Tạ Mạnh bất ngờ vang lên.
Lục Hàn Đông không chút đề phòng liền bị giọng nói này trực tiếp đánh vào lòng ngực, cảm giác hạnh phúc không biết từ đâu truyền đến. Trong không gian yên tĩnh, tiếng cười khẽ của người đàn ông vang lên một cách vô cùng dịu dàng: “Tôi ở đây.”
Hai người cứ như thế dây dưa không ngừng đến tận khuya.