Tạ Mạnh bị ánh sáng bên ngoài cửa sổ làm cho chói mắt, theo bản năng xoay người một cái liền bị cơn đau dưới hông làm cho khẽ rên một tiếng.
Lục Hàn Đông cũng vì động tĩnh nhỏ này thức giấc, mơ mơ màng màng nhìn người bên cạnh.
Đầu óc Tạ Mạnh vẫn còn hơi choáng, bóng râm trên đầu đột nhiên hạ xuống, cằm bị người kia bóp lấy, ngay lập tức một trận ấm nóng mãnh liệt truyền tới.
Đến khi cảm thấy người bên dưới đã sắp không thở nổi nữa Lục Hàn Đông mới luyến tiếc buông ra.
Tạ Mạnh được giải thoát, thở hổn hển quát một tiếng: “Lục Hàn Đông, anh bị mộng du à!?”
Đầu óc mơ hồ của Lục Hàn Đông bị tiếng quát kia làm cho tỉnh táo lại, những viễn cảnh tối qua bắt đầu ập đến.
Cậu ta đột nhiên ngồi bật dậy nhìn chằm chằm người đang nằm bên cạnh, từ cổ tới ngực khắp nơi đều rải đầy những vết đỏ ái muội, trên làn da trắng như ngọc cứ như những bông hoa nở rộ đỏ rực.
Lục Hàn Đông cả kinh: “Tạ Mạnh, tôi…”
Nhìn bộ dạng lúng túng của người kia, Tạ Mạnh cắn răng cố gắng xoay người lại, cậu dù có ngốc cũng biết tối qua hai người xảy ra chuyện gì: “Là tôi tự nguyện."
"Tôi sẽ chịu trách nhiệm!” Lục Hàn Đông nói chắc nịch.
“Không cần.” Tạ Mạnh không nhiều lời liền từ chối. Cả hai đều là đàn ông, Lục Hàn Đông lại là người của công chúng, hơn nữa cậu ta không hề có tình cảm với cậu.
Chịu trách nhiệm? Làm sao chịu trách nhiệm?
Mà câu nói tiếp theo của Lục Hàn Đông đã chặn đứng mọi khó chịu trong lòng cậu.
"Tạ Mạnh, tôi thích em, thực sự rất thích em, cho tôi cơ hội được chăm sóc có em được không?”
Tạ Mạnh mím môi không trả lời, bản thân cậu thừa nhận, những ngày ở cùng Lục Hàn Đông tuy không nhiều nhưng đều là những ngày đáng sống nhất.
Sự dịu dàng, ôn nhu, cưng chiều của người đàn ông này Tạ Mạnh đều cảm nhận được, hơn thế dường như nó chỉ tồn tại duy nhất trên người cậu.
Tất nhiên, cậu cũng không nghi ngờ tình cảm của Lục Hàn Đông, bởi lẽ một đứa nghèo rớt mồng tơi đến chỗ ở còn không có như cậu thì có gì để lợi dụng?
Vả lại, nhân phẩm của người đàn ông này lại không thể chê vào đâu được.
Nhìn thấy vẻ lưỡng lự trên mặt Tạ Mạnh, hai mắt Lục Hàn Đông bắt đầu đỏ lên, nước mắt cũng theo đó trào ra, giọng nói yếu ớt đến đáng thương: "Cơ thể của tôi bị em nhìn thấy hết, em còn lấy đi lần đầu của tôi, vậy mà bây giờ lại có ý định đánh bài chuồn, như thế sau này còn ai dám lấy tôi nữa…”
Tạ Mạnh: “…” không hổ danh là Ảnh đế phái thực lực, cảnh tượng vừa ăn cướp vừa la làng như thế cũng diễn được!
Tạ Mạnh có chút không biết phải làm thế nào, kì thực cậu cũng có tình cảm với Lục Hàn Đông, tuy chỉ mới qua một thời gian ngắn nhưng nếu cả hai đều có tình cảm chi bằng cho nhau một cơ hội đi?
Cậu suy nghĩ thêm một chút rồi mới nhẹ giọng nói: “Công việc của anh đòi hỏi phải tiếp xúc rất nhiều người, nhỡ sau này lại gặp phải người muốn chung sống cả đời đến lúc đó tôi phải làm sao đây?”
Gương mặt Lục Hàn Đông đột nhiên trở nên nghiêm túc, giọng điệu chắc nịch:
"Nếu có, người đó cũng chính là em! Tôi ở trong giới giải trí nhiều năm như vậy, bao nhiêu cám dỗ cũng đã gặp qua nhưng chưa từng động lòng.Tạ Mạnh, cho tôi một cơ hội có được không?”
Tạ Mạnh bị sự chân thành của người trước mặt làm cho thuyết phục, nhỏ giọng trả lời: “Được rồi.”
Đúng lúc này, cơn đau dưới hông lại truyền tới khiến cậu đau đến hít thở không thông.
Lục Hàn Đông cũng chú ý đến điều này, nhẹ nhàng xoa cho bảo bối nhà mình: “Rất đau sao?”
Tạ Mạnh liếc xéo cậu ta một cái: "Là lần đầu!”
Lục Hàn Đông nghe xong cũng không trả lời chỉ nhẹ nhàng ôm cậu vào phòng tắm.
…
Mặt trời vừa lặn, Tử Hi cùng Tiểu Bảo đã thay quần áo đẹp ngồi ở salon chờ Lục Bách Phàm chở đi chơi.
Vì là Giáng Sinh nên công viên giải trí khắp nơi đều được trang hoàng rất đẹp mắt, người đến đây hôm nay cũng chỉ đông hơn ngày thường một chút.
Đi chưa được bao lâu thì Tử Hi và Tiểu Bảo đã thở không ra hơi. Thấy vợ và con trai đã thấm mệt, Lục Bách Phàm liền dẫn hai người đi ăn.
Vừa ngồi xuống, Tử Hi đã cảm thán: “Trời lạnh mà ăn đồ nướng đúng là không còn gì bằng!”
Tiểu Bảo rất tự nhiên đi đến ngồi bên cạnh cô. Lục Bách Phàm đi theo phía sau, không nhanh không chậm cởi áo khoát ra sau đó tùy tiện đem tay vắt ngang ghế.
Tuy chỉ là hành động nhỏ nhưng lại có cảm giác cực kì hấp dẫn, ngay đến cô phục vụ đứng cạnh cũng nhìn đến sắp nhỏ dãi rồi.
Tử Hi ho nhẹ một cái sau đó lật thực đơn: “Sếp đại nhân, chúng ta ăn thịt nướng được không?”
“Theo em.” Lục Bách Phàm gật đầu.
Vừa dứt lời, Tử Hi còn chưa kịp suy nghĩ đã nhanh chóng đem những món mình nhìn thấy đọc ra hết, càng nhanh càng tốt. Bởi vì cô phục vụ đứng bên cạnh bọn họ dường như sắp bị sắc đẹp của Lục Bách Phàm làm cho ngất rồi.