Tử Bạch Hoành mệt mỏi ngồi ở phòng khách, gần đây sức khỏe của ông ta có chút giảm sút. Đã gần một tuần, ông ta liên tục nằm mơ thấy người vợ đã chết của mình, còn có cả đứa con gái kia.
Trong giấc mơ, người phụ nữ xinh đẹp ngày ấy vẫn luôn như vậy, luôn nhẹ nhàng ở bên cạnh ông ta, lắng nghe hết thảy những điều ông ta nói.
Mà đứa con gái kia lại chỉ đứng ở phía xa nhìn ông ta, một lời cũng không nói.
“Bạch Hoành.”
Giọng nói của Bạch Tố Như bất ngờ vang lên kéo ông ta trở về thực tại.
Tử Bạch Hoành đưa mắt nhìn người vừa gọi mình, hỏi: “Hôn lễ của Minh Nguyệt và Trạch Diễn chuẩn bị tới đâu rồi?”
“Gần xong rồi, chỉ đợi chúng nó đi thử váy cưới thôi.” Bạch Tố Nhân nhấp một ngụm trà sau đó lại nói tiếp: “Phải rồi, lúc sáng tôi có mua được ít thuốc bổ, cũng đã nấu sẵn để trong bếp, khi nào ông rảnh thì hãy uống.”
Tử Bạch Hoành có chút ngoài ý muốn nhưng vẫn dịu dàng nói: “Tôi biết rồi, cảm ơn bà.”
Nói xong, ông ta cũng không ở lại phòng khách nữa mà vào thư phòng xử lí việc ở công ty.
Bạch Tố Như nhìn theo bóng lưng người đàn ông bên cạnh mình suốt hai mươi năm, trong lòng không biết vì sao lại có chút lo lắng. Nhưng ý nghĩ này rất nhanh đã bị bà ta bỏ qua, có lẽ gần đây công ty sắp thực hiện một số dự án quan trọng nên Tử Bạch Hoành mới trở nên lạnh nhạt như vậy.
Đảo mắt một cái thời gian diễn ra lễ kỉ niệm đã đến.
Buổi lễ được tổ chức tại một khách sạn sang trọng, khác với những năm trước lần này Lục thị mời đến không ít nhà báo lẫn phóng viên.
Buổi tối hôm đó.
Một chiếc xe hạng sang chậm rãi đổ trước cửa khách sạn nơi diễn ra buổi tiệc, Lạc Minh Châu dưới ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người bước xuống xe. Đám phóng viên được sự cho phép lập tức đổ ào tới.
“Minh Châu, hôm nay cô thật là quá đẹp! Bộ trang phục này không biết có phải của Thám Hoa không?”
“Minh Châu, không biết cô có thể tiết lộ một chút về bộ phim sắp tới hay không?”
Lục Minh Châu mỉm cười, vui vẻ trả lời từng câu hỏi:
“Trang phục hôm nay tôi mặc đúng là của Thám Hoa!”
“Còn về bộ phim sắp tới…tôi cũng cảm thấy rất mong chờ!”
Sau khi Lạc Minh Châu đi được một lúc, phía cửa khách sạn lại đón chào một trận sống mới.
Người con gái diện chiếc váy màu trắng tinh khôi, những viên đá quý ngọc ngà được đính kết tinh xảo trên thân váy như pha lê nở trên tuyết trắng, thần thái ngạo nghễ hiếm có của nữ nhân ấy hòa cùng trang phục tạo nên sự diễm lệ chưa từng có…
Sau một lúc lâu, trong đám phóng viên và nhà báo đang ngây ngốc có một giọng nữ thản thốt vang lên: “Đại…đại minh tinh Bối Tiểu Phong!!!”
“Cô ấy! Chính là cô ấy!”
“Đẹp quá! Chụp lại nhanh lên!”
Bối Tiểu Phong - bảo bối hiếm có của giới giải trí, quốc bảo của Hi Thần và là bạn thanh mai trúc mã của Lục Đại tổng tài - Lục Bách Phàm.
Chỉ là ở thời điểm hiện tại, cô ấy đã không còn hoạt động nghệ thuật nữa mà trở về làm bà chủ bán tranh an nhàng hưởng thụ rồi. Đây có lẽ cũng chính là tiếc nuối lớn nhất của các nhà làm phim.
Vào lúc mọi người vẫn chưa kịp thoát khỏi cú sốc này thì lại phải chứng kiến một cảnh tượng khiếp sợ khác.
Khoảnh khắc người con gái từ trong xe bước xuống khiến cả hội trường dường như nín thở, bầu không khí im ắng đến mức đáng sợ.
Ngay đến Bối Tiểu Phong cũng phải kinh diễm không thốt nên lời.
Cô gái ngũ quan xinh đẹp như yêu tinh, dưới ánh đèn mờ ảo làn da cô trắng đến phát sáng, mái tóc đen dài được duỗi thẳng xõa phía sau lưng.
Tử Hi diện chiếc váy cúp ngực kết hợp giữa đen và đỏ trầm đan xen, chiếc váy theo bước chân của cô mà uyển chuyển đung đưa, từng viên pha lê trên váy như sao trời trong vũ trụ vô biên.
Khí thế nữ vương hòa cùng sự xa hoa mà chiếc váy mang lại khiến người xem phải kinh diễm không thôi.
Sau lần xuất hiện ở show thời trang, không ai là không biết đến nhan sắc như nghịch ý trời của nhà thiết kế Thám Hoa.
Nhưng ngàn vạn lần không thể ngờ được nó lại có thể kinh diễm được đến mức này, đến mức mọi thứ xung quanh như lu mờ trước cô…
Tử Hi chậm rãi bước vào hội trường, trong tích tắc ánh mắt của cô va phải ánh nhìn của Bối Tiểu Phong.
Đến khi hai người đã đi vào trong, những phóng viên cùng nhà báo vẫn đang đứng như trời trồng ở bên ngoài, một câu cũng chưa kịp hỏi.
“Em nói này chị Tử Hi, cái nhan sắc này của chị có thể giết chết người khác đấy!”
Lạc Minh Châu nhìn thấy cô thì lập tức chạy đến, cô nhóc này vẫn không thể tin được một người như ông anh họ nhà mình lại có số may mắn đến thế.
Tử Hi chỉ nhẹ nhàng xoa đầu cô gái trước mặt rồi tìm một góc khuất mà ngồi xuống. Cô đến đây chỉ đơn giản với thân phận nhà thiết kế của Lục Thị, ngoài ra không có ý định gì khác.
Ngồi chưa được bao lâu, tiếng kinh hô bên ngoài lại lần nữa vang lên.
“Ảnh đế Lục! Là Ảnh đế Lục!”
Thông qua lớp cửa kính bên cạnh, Tử Hi nhìn thấy Lục Hàn Đông mặc bộ âu phục màu hồng phấn đang tiến vào thì khóe môi giật giật không ngừng.
Cái của nợ này đúng là luôn khiến người khác bất ngờ.
“Xin chào! Xin chào!”
Lục Hàn Đông phong lưu cười như không cười, đôi mắt đào hoa khiến nam nhân nhìn thấy cũng phải thẹn thùng.
Một phóng viên nam trong đám đông bất ngờ lên tiếng:
“A! Đến rồi! Lục Tổng đến rồi!”
"Gì thế này! Thật sự đến rồi!
Người đàn ông phong độ bất phàm, khoác trên người bộ âu phục đen thẳng tắp đang được vệ sĩ vây quanh đang tiến dần về phía Lục Hàn Đông.
Vẻ đẹp của người đàn ông này khiến những cô phóng viên có mặt tại đây dường như hít thở không thông, sự lạnh lùng phát ra từ đôi mắt ấy cuốn hút đến lạ thường.
Ngay lúc mọi người vẫn đang phấn khích, một giọng nói mạnh mẽ vang lên làm không khí lập tức đóng băng: “Anh Hai.”