• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Cái quái gì chứ, như anh mà cũng dám chửi Tiêu thiếu gia sao?" Nữ nhân viên phục vụ tiến lên một bước, cô ta chỉ vào Tân Phong mà tức giận quát.
"Anh biết Tiêu thiếu gia là ai không?"
"Nói cho anh biết một chuyện này, chỉ sợ sẽ dọa anh sợ chết khiếp thôi, anh biết bốn gia tộc lớn ở Lỗ Na không, biết tên Trần công tử không, Tiêu thiếu gia là họ hàng của nhà họ Trần, là em họ của Trần công tử, chẳng lẽ một kẻ quê mùa như anh có thể đắc tội với anh ấy được chắc?"
Nữ nhân viên phục vụ thấy Tiêu Ngạo Thần bị đánh thì vô cùng tức giận.
Tiêu Ngạo Thần là người xuất thân từ tầng lớp thượng lưu, bị một con dế nhữi như Tân Phong đánh đập thì đúng là chẳng khác nào đang chọc giận ông trời.
Vừa nghe thấy Tiêu Ngạo Thần là họ hàng của nhà họ Trần, còn là em họ Trần công tử, không ít những vị khách hàng ở xung quanh đều ồ lên kinh ngạc.
Tân Phong xong thật rồi, Dương Như Tuyết cũng gặp chuyện luôn.
Hầu như mọi người quanh đó đều cho rằng kết quả sẽ là như thế.
Trong thành phố Lỗ Na, nào có ai dám động vào bốn gia tộc lớn.
Bốn gia tộc lớn, chính là ông trời của Lỗ Na!
Ngay lập tức, có rất nhiều người đều nhìn về phía Tiêu Ngạo Thần với vẻ mặt sợ hãi.
Tiêu Ngạo Thần cực kỳ hưởng thụ ánh mắt này, anh ta bước ra, rồi lại đi tới trước mặt Tân Phong.
"Nhóc con, trong thành phố Lỗ Na không có một ai dám làm như vậy với tao, mày là người đầu tiên đó."
"Bây giờ mày quỳ xuống tự chặt đứt một cánh tay của mày, xin lỗi bổn thiếu gia, rồi ngoan ngoãn dâng người phụ nữ của mày cho bổn thiếu gia, nếu không, Tiêu Ngạo Thần tao sẽ làm mày muốn sống cũng không sống được."
Chỉ thấy trên gương mặt đẹp trai của Tiêu Ngạo Thần hiện lên vẻ hung tợn.
Ngay khi Tiêu Ngạo Thần vừa dứt lời, mấy người nam nữ đứng bên cạnh Tiêu Ngạo Thần cũng đều cầm bình rượu trên bàn bên cạnh lên, đi từng bước tới gần định đập lên đầu Tần Phong.
Dương Như Tuyết thấy cảnh ấy thì gương mặt lạnh lùng kiêu ngạo hơi thay đổi, cô đứng dậy hét lên: "Các người muốn làm gì, dừng tay lại hết cho tôi, tôi báo cảnh sát đó."
Nữ nhân viên phục vụ nghe Dương Như Tuyết nói vậy thì cũng cười khẩy một tiếng: "Báo cảnh sát sao? Có cảnh sát nào trong thành phố Lỗ Na này thấy Tiêu thiếu gia mà lại không cung kính chào một tiếng Tiêu thiếu chứ."
"Vợ à, nếu tôi đã ra tay thì cứ để tôi giải quyết chuyện này." Tân Phong vung tay lên đầy khí phách, đứng chẳn trước mặt Dương Như Tuyết.
Nghe thấy Tân Phong gọi mình là vợ, trong lòng Dương Như Tuyết hơi run lên.
Cô thầm nghĩ, sao người này lại gọi mình là vợ chứ.
Đứng trước mặt mọi người, Dương Như Tuyết không khỏi cảm thấy hơi xấu hổ.
Nhưng mà Dương Như Tuyết cũng không cản Tân Phong lại, ở trong mắt người ngoài, cô chính là vợ của Tần Phong.
Chỉ thấy Tân Phong nhìn Tiêu Ngạo Thần trước mắt mình rồi nhẹ nhàng khit mũi: "Nói vậy là anh không cân cơ hội chuộc tội mà tôi cho anh hả?"
Tiêu Ngạo Thần nhếch môi, anh ta nhổ nước bọt: "Mày là cái thứ gì mà cũng xứng cho tao cơ hội chuộc tội chứ?"
Tân Phong không nói gì, hắn móc một tấm danh thiếp màu vàng trong túi ra rồi nhét vào trong tay Tiêu Ngạo Thần: “Anh xem cái này đi, xem tôi có xứng hay không?"
"Sao hả? Muốn dọa bổn thiếu gia ư?" Tiêu Ngạo Thần khinh thường nói: "Đây là cái gì?"
Nữ nhân viên phục vụ đứng bên cạnh nhân cơ hội cười ầm lên: "Có thể là cái gì được chứ? Có khi là đưa một tấm thẻ ngân hàng để xin lỗi Tiêu thiếu đó."
"Thẻ ngân hàng? Nó cũng không nhìn thử xem xem Tiêu thiếu tôi đây có phải là loại người thiếu tiền hay không sao, thứ tôi muốn là người phụ nữ của nó và..."
Tiêu Ngạo Thần cười khẩy, cúi đầu nhìn lướt qua tấm thẻ màu vàng trên tay.
Lúc đầu anh ta còn tưởng răng đó là thẻ ngân hàng, nhưng khi nhìn kỹ hơn, cả người Tiêu Ngạo Thần cứng đờ ra, tiếng nói cũng im bặt lại.
Nhìn thoáng qua trông Tiêu Ngạo Thần cứng đờ tại chỗ như bị sét đánh.
Công tử chí tôn. Trần!
Năm chữ màu vàng tựa như năm thanh bảo kiếm đâm thẳng vào nhấn cầu của Tiêu Ngạo Thần.
Đây là danh thiếp công tử chí tôn ư?
Tiêu Ngạo Thần không thể tin nổi, anh ta nghiêm túc nhìn kỹ lại.
Danh thiếp chí tôn công tử này là danh thiếp cá nhân của công tử đệ nhất Lỗ Na, Trần Thiên Kiêu, cao quý không gì sánh bằng!
Trong thành phố Lỗ Na, chỉ một câu nói của Trần Thiên Kiêu cũng có trọng lượng hơn cả lời nói của thị trưởng thành phố Lỗ Na.
Người có được thẻ chí tôn công tử chỉ đến được trên đầu ngón tay.
Theo những gì Tiêu Ngạo Thần biết thì đến nay chỉ có ba tấm thẻ công tử chí tôn được phát hành.
Mỗi tấm đều có quyền lực cao tột cùng, có quyền lực ngang với Trần công tử, thậm chí còn có thể huy động một phần tài chính và sức lực của nhà họ Trần nữa.
Khi xác nhận rằng tấm thẻ công tử chí tôn này là thật, trên trán Tiêu Ngạo Thần ứa ra lấm tấm mồ hôi lạnh.
Thôi chết rồi, thôi chết rồi... Gặp rắc rối lớn rồi...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK