“Anh cảm thấy vẫn nên đi ăn cơm trước, em không thấy đói bụng sao?”
Nghiêm Dương nhìn ánh mắt mắt hiếu kỳ của Nhâm Lê, buồn cười nói.
Nhâm Lê thè lưỡi, cậu quả thật là có chút đói.
“Nhà anh có gì ăn?”
Ừm, tùy tiện ăn một chút là được, đợi lát nữa còn muốn nghe chuyện.
Nghiêm Dương đứng dậy, hai ba bước đi đến bên tủ lạnh, trong tủ lạnh có vài thứ đồ ăn, nhưng muốn biến đám đồ ăn này từ sống thành chín cũng cần không ít thời gian, chờ làm xong đồ ăn không chừng Tiểu Lê cũng đói lả rồi.
“Sủi cảo đông lạnh ăn liền được không?”
Nghiêm Dương lấy từ trong tủ lạnh ra hai phần sủi cảo, hai người ăn chắc là đủ.
“Được.”
Nhâm Lê đá chân, chờ cơm nấu xong nhanh nhanh còn nghe chuyện.
Nghiêm Dương thấy Nhâm Lê đồng ý, liền vào phòng bếp nấu sủi cảo.
Nhâm Lê ngồi ở trên ghế sofa nhìn trái nhìn phải, thấy trên bàn có đặt một bức ảnh chụp.
Ảnh hẳn là đã chụp từ rất lâu rồi, bởi vì Nghiêm Dương trong ảnh chụp còn rất nhỏ, đứng bên cạnh là một người phụ nữ, người phụ nữ này mặc dù đã già nhưng lại rất có tinh thần, sau lưng bọn họ là một sân nhỏ xây theo kiểu tứ hợp viện, trong sân còn có một cây hòe cùng với một gốc trúc.
Nhâm Lê gần như là trong một giây nhìn thấy bà liền nhận ra bà là bà nội của Nghiêm Dương, còn chưa kịp cảm thán thì đã bị thứ khác ở trong sân thu hút.
Một cây hòe cùng với một gốc trúc.
Cho dù là người thường cũng biết, không được trồng cây hòe ở gần chỗ có người ở, đừng nói đến là trồng ở trong sân nhà mình.
Chữ ‘Hòe’ bên trái là ‘mộc’ bên phải là ‘quỷ’, trong những loại cây có âm khí nặng nhất thì cây hòe đứng đầu, trong phong thủy học, cây hòe và cây đào giống nhau, bị cấm trồng gần nơi ở, nhất là ở phương Bắc. Loại cây này có danh hiệu là ‘Quỷ trong các cây’, là nơi cô hồn dã quỷ cư trú, bà nội Nghiêm Dương sao có thể trồng thứ cây hung ác này ở trong sân nhà mình chứ?
Mà trúc vẫn luôn biểu thị cho sinh mệnh kéo dài, trường thọ, là cực kỳ may mắn, trong phong thủy học là loại cây hóa giải sát khí tốt nhất, chưa nói đến việc trúc còn có tác dụng bảo vệ bình an.
Trong sân này trồng một cây hòe cùng một gốc trúc, như thế nào cũng thấy kỳ quái.
Nghiêm Dương rất nhanh đã nấu xong sủi cảo, khi anh bưng ra liền nhìn thấy Nhâm Lê đang nhìn chằm chằm vào tấm ảnh chụp cũ.
“Đó chính là bà nội của anh.”
Nghiêm Dương đặt hai bát sủi cảo lên bà tràn, nói với Nhâm Lê.
Nhâm Lê gật đầu.
“Đúng rồi, sao trong sân nhà bà anh lại có cây hòe và gốc trúc?”
Nghiêm Dương không nghĩ tới Nhâm Lê sẽ hỏi vấn đề này, dù sao có rất ít người xem ảnh chụp người lại chú ý đến cây, nhưng Nhâm Lê đã hỏi thì khẳng định là có lý do của cậu ấy.
“Trúc vẫn được trồng từ trước, cây hòe là sau khi anh quay về nhà bà nội mới trồng. Lúc trước cũng từng có người nói qua trồng cây hòe không tốt, nhưng bà nội cố ý muốn trồng, trồng thì trồng thôi, dù sao cũng không xảy ra chuyện gì.”
Nhâm Lê ăn một miếng sủi cảo, nghĩ thầm không xảy ra chuyện gì hơn phân nửa là bởi vì có gốc trúc kia trấn áp thì có. Trồng trúc ở phía Nam, là vị trí ‘vượng’ nhất trong sân, trấn áp một cây hòe còn nhỏ cũng không có vấn đề gì.
Nghiêm Dương thấy Nhâm Lê ăn đến không biết gì nữa, tự mình cũng bắt tay vào ăn, hai người đàn ông không quá bao lâu liền giải quyết xong cơm chiều.
Nếu cơm đã là Nghiêm Dương nấu vậy bát nhất định là Nhâm Lê rửa, Nhâm Lê sau khi ăn xong miếng sủi cảo cuối cùng liền rất tự giác bưng bát chạy vào phòng bếp.
Nghiêm Dương nghe thấy tiếng nước chảy ào ào liền cảm thán bé con nhà mình cũng có chút khả năng đấy, chợt nghe thấy tiếng nước ngừng lại, sau đó nhìn thấy Nhâm Lê bịch bịch chạy ra.
“Rửa xong rồi?”
Nghiêm Dương thực ngạc nhiên với tốc độ của nhóc con nhà mình.
“Không.”
Nhâm Lê gặm một miếng dưa chuột.
“Ngâm đấy đã, anh kể về bà nội của anh trước đi.”
Nghiêm Dương biết Nhâm Lê rất cố chấp về bà nội của anh, vậy nên cũng đành gật đầu kể tiếp.
“Ngày đó anh về đã rất khuya rồi, bà nội liền bảo anh tắm rửa rồi đi ngủ, đến khi anh lên giường thì đã sắp mười hai giờ.”
Sau đó anh còn lấy làm lạ vì sao bà nội không gọi anh dậy, ra khỏi phòng liền thấy bà nội đang thương lượng chuyện trồng cây với hai thanh niên, ừm, chính là cái cây hòe kia. Hai thanh niên nói loại cây này không lành, nhưng bà nội lại khăng khăng muốn trồng, cuối cùng bọn họ không còn cách nào khác đành phải đi trồng. Khi anh đi chơi nghe thấy người khác nói có cây hòe trong nhà không tốt, liền chạy về nói với bà nội, bà nội lại nói không sao. Em đừng nói, cây hòe của nhà anh đúng là không sao, ngay cả sâu cũng rất ít. Hơn nữa cây hòe này lớn lên rất nhanh, cây trồng vào mùa thu, gần đến lễ mừng năm mới sẽ có thể cho bóng mát.
Năm ấy anh ở nhà bà nội qua năm mới, yêu cầu của nông thôn khi đến năm mới tương đối nhiều, cái này không cho làm cái kia không cho làm, nhưng cũng may bà nội quản anh thì có quản nhưng khá lơi lỏng. Đợi đến đêm ngày mười lăm, trăng rất tròn. Anh ăn Trung thu xong liền muốn đi ra ngoài chơi, đó là ngày mười lăm cuối cùng của năm, ngày đó nhà nào cũng rất náo nhiệt, đều cho phép bọn trẻ ra ngoài chơi. Mấy đứa nhóc bọn anh hẹn nhau đi chơi trốn tìm, bởi vì sân nhà bà anh lớn, còn có sân ở đằng sau, bọn anh liền hẹn chơi ở trong sân, không chạy ra bên ngoài.
Lúc bắt đầu chơi rất vui vẻ, nhưng đến vòng thứ ba liền xảy ra chút chuyện, có một đứa nhóc mất tích. Bọn anh tìm thế nào cũng không thấy cậu ta, bởi vì đang chơi trốn tìm, bọn anh chỉ nghĩ là cậu ta trốn rất giỏi, tìm vài vòng không thấy liền cùng gọi cậu ta ra, nhưng không có ai đáp lại. Sau đó bọn anh nghĩ rằng có thể cậu ta đã chạy ra ngoài trốn, còn oán giận cậu ta không tuân thủ luật chơi, thay phiên nhau chơi xong bọn anh liền giải tán, không hề đế ý đến người bị mất tích kia nữa.
Đến buổi tối khi cha mẹ đứa nhóc kia tìm đến cửa anh mới biết là cậu ta vẫn chưa về nhà, bà nội sau khi nghe vậy lập tức nói cùng đi tìm.
Bà nội bảo anh ở trong phòng, bà nghĩ sân sau có mấy chỗ bí mật, có lẽ đứa nhóc kia đi trốn rồi ngủ quên mất ở trong đó không chừng. Cha mẹ đứa nhóc kia sau khi nghe vậy liền theo sát bà nội rời đi.
Anh vốn là chuẩn bị ngoan ngoãn ở yên trong phòng, nhưng đột nhiên nghĩ ra cạnh cây hòe trong sân có một cái hốc nhỏ, cậu bạn kia liệu có phải là trốn ở trong đó không? Ý niệm này vừa nảy ra trong đầu anh liền không đợi được nữa, đẩy cửa ra chạy về phía cây hòe kia, đáng tiếc chính là, không có ai trong cái hốc kia.
Anh ủ rũ quay về, vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy trên mặt đất có hai cái bóng! Lúc ấy còn nghĩ cậu bạn kia nhìn thấy anh đến nên mới lại trốn đi chuẩn bị hù dọa anh, anh nhanh chóng quay lại nhìn, nhưng phía sau không có một ai cả.
Khi đó anh có chút sợ, cúi đầu nhìn vẫn thấy hai cái bóng, hơn nữa hai cái bóng kia còn kề sát một chỗ, anh càng nhìn càng thấy sợ, vội vàng chạy về phòng.
Khi quay lại phòng, liền thấy cha mẹ đứa nhóc kia đang cảm ơn bà nội, đứa nhóc đứng một bên cúi đầu, xem ra đúng là trốn đi rồi ngủ quên mất.
Người nhà kia đi rồi anh mới ngập ngừng đem chuyện nhìn thấy hai cái bóng kia kể hết cho bà nội, không ngờ bà nội lại cười nói anh hoa mắt.
Khi đó anh cũng không nghĩ nhiều, cảm thấy có thể là buổi tối nhìn không rõ, nhìn cành cây thành bóng người. Nhưng hiện tại trải qua nhiều việc như vậy, anh lại nghĩ, chuyện hai cái bóng kia liệu có thể có liên quan đến ‘đứa bé quỷ’ không?”
Nhâm Lê nghe xong chuyện xưa vẻ mặt cũng giống như bừng tỉnh.
“Em biết bà anh vì sao lại trồng cây hòe, hơn nữa, bà anh thực sự biết về sự tồn tại của ‘đứa bé quỷ’!”
Nghiêm Dương đối với việc bà nội mình biết sự tồn tại của ‘đứa bé quỷ’ cũng chỉ là đoán mò, nghe Nhâm Lê nói như vậy liền cảm thấy là lạ trong lòng.
“Làm sao em biết?”
“Đồ ngốc, chữ ‘Hòe’ bên trái là ‘mộc’ bên phải là ‘quỷ’, từ xưa đến nay cây hòe chính là loại cây có âm khí nặng nhất, loại cây này rất dễ gọi quỷ đến, hơn nữa rất thích hợp cho cô hồn dã quỷ cư ngụ, anh còn nói cạnh cây hòe có một cái hốc, cây hòe kia rõ ràng là có quỷ trú ngụ! Cho nên, cây hòe trong sân chắc chắn là để cho ‘đứa bé quỷ’ ở lại.”
Nhâm Lê vốn chưa nghĩ ra vì sao lại trồng loại cây gọi quỷ này ở trong sân, mà nếu ý định ban đầu của người trồng cây chính là muốn gọi quỷ thì tất cả đã có thể giải thích rõ ràng.
“Anh nhìn thấy hai cái bóng kia, trong đó một cái nhất định là ‘đứa bé quỷ’, anh đi xem bạn anh có trốn trong cái hốc kia không, ‘đứa bé quỷ’ lại nghĩ rằng anh muốn chơi với nó, liền đi theo anh ra.”
Lời giải thích của Nhâm Lê khiến cho Nghiêm Dương sợ run cả người, nhưng đột nhiên lại nghĩ đến một vấn đề.
“Không phải nói là quỷ không có bóng sao?”
Nhâm Lê nghe xong lời của Nghiêm Dương cũng ngơ ngẩn, vừa rồi cậu quả thực không nghĩ tới, quỷ, không có bóng,
“A.”
Nghiêm Dương đột nhiên rùng mình một cái, khiến cho Nhâm Lê vốn đang chuyên chú hỏi chuyện cũng kỳ quái nhìn anh.
“Anh là lạnh hay là sợ đấy?”
Nghiêm Dương cười khổ, muốn nói lạnh, bây giờ còn đang là cuối hạ; muốn nói sợ, anh từ mấy năm trước đã sớm không còn sợ mấy thứ như thế này, hiện tại vô duyên vô cớ rùng mình một cái, bảo anh giải thích điều này kiểu gì chứ?
“Thật là phiền, quỷ không có bóng dáng, mà nếu quả thực không phải đứa bé quỷ thì là cái gì chứ? Chẳng lẽ thật sự là anh hoa mắt sao?”
Nhâm Lê buồn bực.
“À đúng rồi, sau đó bà nội có… việc làm gì mới không?”
Nhâm Lê muốn bắt đầu từ góc độ khác.
Danh Sách Chương: