Khi Nghiêm Dương về đến nhà thì đã là buổi tối hơn mười một giờ.
Cách vụ án rối gỗ cũng đã qua một khoảng thời gian, cô gái bị Khổng Chỉ chiếm thân tinh thần trở nên thất thường, kết cục của cô Nghiêm Dương đã không thể phòng bị được.
Cục trưởng Hác xin về hưu, nhận nuôi hai người con trai, mang theo tro cốt của Hác Tĩnh trở về nhà dưỡng già.
Mà chính mình, cũng bắt đầu bận rộn với vụ án mới, vội đến mức cũng không còn thời gian liên lạc với Nhâm Lê.
Vụ án mới là án mất tích đồng loạt, không ngừng có mấy đứa trẻ từ ba tuổi đến tám tuổi mất tích. Đều là mất tích vào ban đêm, cha mẹ đang ngủ say, cửa sổ vẫn đóng, cửa là bị mở ra từ bên trong, giống như là mấy đứa trẻ tự mình đi ra ngoài vậy.
Vụ án lần này so với lần trước còn chưa có rõ ràng, duy nhất đáng ăn mừng chính là lần này có bọn cướp lấy đi mấy thứ đồ vật khác. Cho nên Nghiêm Dương có thể loại trừ được khả năng quỷ quái gây ra.
Vào nhà, tắm rửa giặt giũ, Nghiêm Dương liền nằm lăn ở trên giường.
Không có biện pháp, lần này quá bận, vẫn là hai ngày nữa liên lạc với vật nhỏ đi……
Đắp chăn lên, Nghiêm Dương chuẩn bị ngủ.
Ai ngờ, ngay lúc Nghiêm Dương đang mơ mơ màng màng chuẩn bị ngủ thì nghe được một tiếng khóc.
Tiếng khóc này không bén nhọn cũng không đột ngột, chỉ là tiếng khóc ức chế, đứt quãng. Giống như một đứa nhỏ phải nhận tất cả ủy khuất, không dám khóc ra tiếng, chỉ có thể đè thấp thanh âm, nhẹ nhàng khóc nức nở.
Nghiêm Dương dù đã mệt chết đi, nhưng mà tiếng khóc này lại khiến anh lo lắng, anh lại nghĩ đến việc đứa nhỏ này là bị mất tích, xoay người một cái ngồi dậy.
Vội vàng mặc quần áo vào, ở bên cửa sổ lắng nghe tiếng khóc.
Nghiêm Dương ở trong một nhà trọ cách tiểu khu Cẩm Viên không xa lắm, một phòng ngủ một phòng khách, tuy hơi nhỏ, nhưng ở một mình lại rất vừa vặn. Phòng ở trong nhà ở ngoại thành lại không tiện đi làm, chính mình cũng chỉ có cuối tuần mới có thể quay về nhà.
Toàn bộ khu nhỏ này thuộc loại phòng ở đã cũ, cao nhất cũng chỉ có sáu tầng. Nghiêm Dương ở tầng bốn, không hiểu tại sao, Nghiêm Dương lại cảm thấy được tiếng khóc là từ tiểu khu truyền đến, theo lý mà nói cũng không phải là đứa nhỏ nhà ai.
Vén bức màn ra, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy một vườn hoa nho nhỏ, ở giữa vườn hoa có một cái đình, bên ngoài đình có một ít thiết bị tập thể hình, trong đó còn có một cái bàn đu dây.
Trên cái bàn đu dây ban ngày bị đám trẻ con trong tiểu khu tranh nhau có một đứa bé đang ngồi. Dưới ánh đèn đường, có thể thấy đứa bé kia tóc buộc hai bím, mặc váy nhỏ gợn sóng, thân thể run lên khe khẽ.
Nghiêm Dương thấp giọng nguyền rủa một tiếng, xoay người xuống lầu.
Tới vườn hoa rồi, Nghiêm Dương mới nhìn rõ bé gái kia mặc váy màu hồng nhạt, khuôn mặt nhỏ nhắn khóc đến đỏ bừng, cơn tức giận trong lòng liền hạ xuống. Nghiêm Dương thở dài, ngồi xổm người xuống lấy khăn tay ra lau mặt cho bé.
Cô bé nhìn Nghiêm Dương vừa mới đến, hai mắt mở to cắn chặt môi ngừng khóc, thân thể run lên từng đợt khiến người khác đau lòng.
“Đừng khóc, ngoan.”
Nghiêm Dương không giỏi dỗ trẻ con, cố gắng khiến cho giọng nói của mình trở nên dịu dàng.
“Cháu, cháu có khóc đâu.”
Cô bé sợ hãi, dùng chất giọng vô cùng đáng yêu nói.
Nghiêm Dương nhất thời không biết nói cái gì cho phải, bởi vì cô bé hiện tại quả thật là không khóc.
“Ngoan, nói cho chú biết cháu tên gì, như thế nào lại không về nhà?”
Có thể là cảm thấy Nghiêm Dương cũng không có ác ý, cô bé lại bắt đầu nhỏ tiếng khóc nức nở:
“Hi Hi…”
“Ừ?”
Nghiêm Dương nhất thời không thể hiểu được cô bé đang nói cái gì.
Cô bé mắt nhìn Nghiêm Dương, một đôi mắt to vẫn hồng rực.
“Cháu tên là Hi Hi…”
Nói xong, lại cúi đầu.
Nghiêm Dương lần này có thể xem như đã nghe rõ:
“Hi Hi ngoan, nói cho chú vì sao lại không quay về nhà?”
Nghe Nghiêm Dương nhắc tới nhà, thân mình Hi Hi run lên nhè nhẹ, thanh âm mềm nhũn tràn ngập mê mang:
“Tìm không thấy…Hi Hi tìm không thấy đường về nhà…”
Nghiêm Dương nghĩ đến Hi Hi là đứa nhỏ lạc đường, lại nhìn nhìn đồng hồ, đã muốn hơn một giờ rồi, nhân tiện nói:
“Hi Hi đêm nay ở cùng với chú được không? Ngày mai chú sẽ đưa cháu đi tìm mẹ.”
Nghiêm Dương vốn nghĩ rằng đứa nhỏ vừa nghe đến mẹ liền sẽ an tâm, ai ngờ Hi Hi lại dẩu dẩu cái miệng nhỏ nhắn, than thở:
“Không có mẹ…Hi Hi chỉ có cha…”
Nghiêm Dương trong lòng lộp bộp một tiếng, thầm nghĩ rằng không phải là đã chọc đến chỗ đau của đứa nhỏ đi? Nghĩ lại nghĩ, bộ dáng Hi Hi chỉ có ba, bốn tuổi, hẳn là sẽ không ghi nhớ, liền yên lòng, dỗ dành:
“Được được, ngày mai chú đưa Hi Hi đi tìm cha, Hi Hi phải ngoan nhé.”
Hi Hi gật đầu, nhu thuận vâng một tiếng.
“Đi nào.”
Nghiêm Dương thoải mái ôm lấy Hi Hi, bước ra khỏi vườn.
Mãi cho đến lúc trở về nhà, Hi Hi cũng không nói gì, khóc cũng không, chẳng qua chỉ đem khuôn mặt nhỏ nhắn chôn ở trong ***g ngực Nghiêm Dương, như thế nào cũng không chịu ngẩng lên, cũng không chịu đi xuống, để cho Nghiêm Dương ôm.
“Hi Hi xuống dưới được không?”
Nghiêm Dương mặt như khổ qua dỗ.
“Chú…đói…”
Giọng nói của Hi Hi nhỏ như tiếng muỗi, nếu không phải Nghiêm Dương đang ôm bé, chỉ sợ là không thể nghe thấy được.
“Vậy Hi Hi xuống dưới trước, chú đi lấy sữa cho cháu được không?”
Hi Hi hơi hơi gật đầu, Nghiêm Dương vội vàng ngồi xổm xuống, đặt Hi Hi ở trên ghế sofa, thuận tay đưa cho Hi Hi một khối rubic:
“Hi Hi cầm lấy chơi, chú đi hâm sữa cho cháu, một lát nữa sẽ quay lại.”
Nói xong, Nghiêm Dương xoay người đi vào phòng bếp.
Hi Hi ngồi ở trên ghế sofa, nghiêng đầu, nhìn nhìn Nghiêm Dương, lại nhìn nhìn khối rubic trên tay, cười rạng rỡ.
Xem ra người này…cũng không phải là người xấu…
Nghiêm Dương hâm nóng sữa rồi, lại cầm lấy một cái bánh mì nhỏ, quay về phòng khách liền nhìn thấy Hi Hi đang chuyên chú bắt tay vào nghịch khối rubic, chân nhỏ hơi hơi vung vẩy, đáng yêu nói không nên lời.
Mỉm cười cưng chiều, xem ra, trẻ con tuy rằng hơi có chút phiền toái, nhưng mà cũng rất đáng yêu.
“Hi Hi, đến, chúng ta ăn một chút, buổi tối ăn nhiều không tốt.”
Nghiêm Dương kéo ghế nhỏ đến trước mặt Hi Hi, đem đồ ăn đặt ở trên ghế.
Hi Hi vâng một tiếng, lưu luyến nhìn khối rubic:
“Chú, cháu có thể chơi tiếp không?”
Nghiêm Dương cười, xoa xoa tóc Hi Hi:
“Đương nhiên có thể, chờ Hi Hi ăn xong lại tiếp tục chơi.”
Nói xong, liền đem khối rubic đặt ở trên sofa, sau đó lấy ra một cái khăn ướt lau bàn tay nhỏ bé trắng nộn cho Hi Hi.
Hi Hi nâng chén lên, cái miệng nhỏ nhắn uống từng ngụm từng ngụm. Nghiêm Dương vội vàng đem bánh mì nhỏ đưa đến bên miệng Hi Hi:
“Đến. Ăn chút gì đi.”
Vì thế Hi Hi cắn một miếng bánh mì nhỏ, uống một ngụm sữa nhỏ, lại cắn một miếng bánh mì cho đến khi ăn xong ‘bữa khuya’.
Tuy rằng trước khi ăn còn đòi ăn xong phải tiếp tục chơi khối rubic, nhưng dù sao vẫn chỉ là một đứa nhỏ, lại vừa mới khóc xong. Sữa còn chưa có uống hết đầu đã hơi hơi gật gù, một đôi mắt to tròn cũng hơi hơi nhắm lại.
Nghiêm Dương đem sữa còn chưa uống hết đặt trên bàn trà, buồn cười nhìn Hi Hi:
“Hi Hi, chú mang cháu đi ngủ được không?”
“Muốn rubic…”
Hi Hi mơ mơ màng màng nói.
“Được được, chúng ta đem rubic cùng đi ngủ.”
Nghiêm Dương một tay cầm rubic, một tay ôm Hi Hi, sau khi đi vào phòng ngủ liền đặt rubic ở đầu giường, lại giúp Hi Hi cởi giày nhỏ ra.
“Ôm một cái…”
Hi Hi đã muốn mệt không chịu nổi, miệng vẫn còn nhỏ nhẹ nói thầm.
Nghiêm Dương cười, tắt đèn lên giường, ôm lấy Hi Hi.
Ban ngày đã muốn mệt chết, buổi tối lại giằng co đến hơn nửa đêm, Nghiêm Dương rất nhanh liền tiến nhập mộng đẹp. Cho nên anh không có chú ý tới, được đặt ở đầu giường, rubic bị Hi Hi chạm vào ở giữa đêm khuya tản mát ra ánh sáng màu xanh biếc.
Tuy rằng không mãnh liệt, nhưng thủy chung có một tầng nhàn nhạt phát ra.
.
Ngày hôm sau.
Hi Hi thực thích Nghiêm Dương ôm mình, vì thế Nghiêm Dương ngay cả lúc đi làm cũng đều ôm bé.
Nghiêm Dương ôm Hi Hi đến văn phòng, vừa mới buông Hi Hi xuống, Vương Nghị liền nheo mắt nhướng mày nhìn Nghiêm Dương:
“Đội trưởng, anh sinh con gái lúc nào vậy? Cũng không nói cho chúng tôi, thực là không biết suy nghĩ.”
Nghiêm Dương cười lắc lắc đầu, lấy rubic ra đưa cho Hi Hi:
“Tôi kiếm được tối hôm qua, từ từ dẫn bé đi tìm cha.”
Hi Hi nghe được chữ ‘cha’, lập tức buông đồ chơi trên tay xuống, nhìn Nghiêm Dương, một bộ dáng muốn nói lại thôi.
“Hi Hi muốn nói cái gì?”
Nghiêm Dương nhìn thấy đứa nhỏ ngay cả rubic trên tay cũng buông xuống, không khỏi kỳ quái hỏi.
“Chú làm mẹ của Hi Hi được không?”
Hi Hi nghiêng đầu, chăm chú hỏi.
“Ha ha.”
Không biết là ai ở trong phòng bật cười trước, khiến cho cả phòng cười vang.
“A, đội trưởng, anh phải làm mẹ sao? Cha của con anh là ai vậy?”
Vương Nghị không muốn sống mà bắt đầu trêu ghẹo.
Đừng nói là mọi người, ngay cả Nghiêm Dương cũng không nhịn được ý cười, chọt chọt cái mũi nhỏ của Hi Hi, lắc đầu:
“Hi Hi nha, chú cũng không thể làm mẹ cháu. Bằng không cháu không ở với cha nữa, đến ở với chú đi?”
Hi Hi lắc lắc đầu:
“Muốn cha, cũng muốn chú.”
“Ha ha…”
Nghiêm Dương không nhịn được bật cười, suốt cả đời mình, chỉ sợ là nhất định sẽ không có con đi…
“Hi Hi ở đây chơi, chú đi tìm cha cho cháu được không?”
Nghiêm Dương hỏi.
“Cha làm việc ở bệnh viện Đông Tân.”
Hi Hi chớp chớp mắt:
“Chú đưa Hi Hi cùng đi tìm được không?”
“Nhưng mà chú cũng phải làm việc nha?”
Nghiêm Dương giống như buồn rầu nói.
Hi Hi mím mím cái miệng nhỏ nhắn, rầu rĩ cúi đầu, sau khi ngẩng đầu, liền lớn tiếng khóc.
Danh Sách Chương: