• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vương Nghị nuốt một ngụm nước bọt, nghĩ thầm Nhâm Lê này thật đúng là chân nhân bất lộ tướng.

“Thân phận người chết còn chưa xác định được, bước đầu được biết là bị ngất xỉu trên đường sau đó được người tốt bụng đưa đến đây. Căn cứ theo nhân chứng nói, người chết đột nhiên lao ra từ phòng bệnh của mình sau đó dùng dao nhỏ tự mổ bụng mình ra, dao nhỏ kia chỉ là dao gọt hoa quả thông thường, người chết tử vong tại chỗ.”

Nghiêm Dương rùng mình trong lòng, âm thầm liếc mắt nhìn Nhâm Lê một cái, thấy cậu gật đầu không tra xét gì, liền nói với Vương Nghị:

“Việc này tôi mặc kệ, xin đổi người đi.”

“A?!”

Vương Nghị choáng váng.

“Mặc kệ? Sao lại không muốn nhận chứ? Đội trưởng, vụ án này tuy rằng có chút cổ quái…”

“Tôi đã nói mặc kệ thì sẽ không quan tâm nữa, quên đi quên đi, để tôi báo lại, sao cậu so với phụ nữ còn lắm miệng hơn vậy.”

Nghiêm Dương khoát tay, không kiên nhẫn nói.

Vương Nghị trưng bộ mặt đau khổ ta, đây rốt cuộc là cái gì chứ!

Nhâm Lê đi đến bên cạnh Nghiêm Dương, nói thầm với anh vài câu, Nghiêm Dương gật gật đầu, sau đó nói với Vương Nghị:

“Muốn làm gì thì làm đi, chúng tôi đi trước.”

Nói xong cũng không để ý Vương Nghị nói gì, sóng vai rời đi cùng Nhâm Lê.

Văn phòng Viện trưởng.

“Là nó?”

Nghiêm Dương hỏi.

“Không quá giống, nhưng vẫn có mùi của nó.”

Nhâm Lê nói.

“Có ý gì?”

Nghiêm Dương nói.

“Chính là…”

Nhâm Lê lật tìm thứ gì đó trên bàn làm việc.

“Có mùi của nó, nhưng em cảm giác được không phải là nó tự nguyện.”

“Còn có người nào ép buộc được nó chứ?”

Nghiêm Dương cau mày, nhìn Nhâm Lê đầu đầy mồ hôi đang tìm thứ gì đó.

Nhâm Lê rốt cuộc cũng tìm thấy thứ mình cần, Nghiêm Dương vừa nhìn, là một chiếc bút lông.

“Ai biết được, gọi đến xem.”

Nhâm Lê vung vẩy bút lông, thấm ướt trong chén nước, sau đó ngồi xổm trên mặt đất vẽ cái gì đó.

“Thứ này có thể gọi được?”

Nghiêm Dương ngồi ở trên ghế sofa, nhìn Nhâm Lê đang bận rộn trên mặt đất.”

“Vốn không thể, nhưng vì có anh, liền có thể.”

Thứ Nhâm Lê đang vẽ trên mặt đất chính là một thứ có hình dạng giống ngôi sao sáu cánh, Nghiêm Dương cảm thấy thứ này cùng thứ lần trước dùng để tìm Hi Hi rất giống nhau.

“Cần dùng đến máu à?”

Nghiêm Dương cũng không phải đồ ngốc, có thể lên làm bộ đội đặc chủng thì có người nào không phải kẻ thông minh chứ? Chỉ cần suy nghĩ một chút liền biết được.

Nhâm Lê gật gật đầu, từ dưới đất đứng lên.

“Đây, mỗi cánh của ngôi sao nhỏ xuống một giọt máu, của ngón giữa nhé. Đao đây, tự anh rạch đi.”

Nhâm Lê nói xong liền rút từ trong túi ra một thanh đao nhỏ.

Kiểu dáng của con đao này rất đẹp, nó thậm chí còn có cả vỏ, trên vỏ đao được khắc hoa văn tinh xảo, trên chuôi đao còn gắn một viên hắc diệu thạch.

Toàn bộ thanh đao tản ra ánh sáng màu bạc, tuy nhỏ nhưng đặc biệt xinh đẹp.

Nghiêm Dương rút vỏ ra, nhìn lưỡi đao lóe sáng, tán thưởng:

“Đao tốt, từ đâu có được vậy?”

Bộ dáng Nhâm Lê có chút đắc chí:

“Anh cũng biết được? Nói cho anh biết, đao này được ông cụ làm mô phỏng theo hình dáng của Ngư Trường. Mặc dù không bằng được một phần mười của Ngư Trường*, nhưng cũng là chém sắt như chém bùn đó nha.”

Nghiêm Dương quả thực là rất kinh ngạc, mỗi thanh kiếm Âu Giả Tử tạo ra đều là bảo kiếm, đáng tiếc những thanh kiếm này đều bị mất, phương pháp đúc kiếm đương nhiên cũng biến mất trên dòng chảy dài của lịch sử, người có thể mô phỏng Ngư Trường rồi làm ra một thanh đao tuyệt đối không đơn giản.

Nghiêm Dương nhẹ nhàng dùng đao rạch một nhát lên đầu ngón tay, tiếp đó một cơn đau nhói truyền đến, rồi anh thấy máu theo lưỡi đao chảy xuống, cuối cùng bị thân đao hút hết.

“Nhận chủ.”

Nhâm Lê không giải thích nhiều, nhưng trên mặt không hiểu sao hơi ửng đỏ.

Nghiêm Dương cũng biết Nhâm Lê có ý tốt, cất đao vào trong vỏ rồi cho vào trong túi, thừa dịp vết thương còn chưa khép lại, nhỏ vài giọt máu xuống sáu cánh của ngôi sao.

Nhâm Lê thấy Nghiêm Dương nhỏ xong máu rồi, liền đứng trước ngôi sao sáu cánh niệm gì đó, khoảng năm giây sau, mồ hôi trên đầu toát ra đầm đìa.

Tần suất Nhâm Lê mấp máy môi nhanh hơn, Nghiêm Dương cũng cảm thấy nhiệt độ trong phòng từ từ giảm xuống, cuối cùng đèn vụt tắt, một đốm sáng màu lam hiện ra ở giữa ngôi sao sáu cánh.

Đây là lần đầu tiên Nghiêm Dương thực sự nhìn thấy đứa bé quỷ.

So với lần trước Nhâm Lê nhìn thấy, khuôn mặt của đứa bé quỷ lần này đã bình thường hơn không ít, ngoại trừ làn da tái nhợt quá mức cùng với cuống rốn thật dài kia, đều giống với trẻ con bình thường.

Vẻ mặt đứa bé quỷ dường như có chút thống khổ, nó gắt gao nắm lấy cuống rốn, lơ lửng trong không trung.

“Anh… anh…”

Giọng của đứa bé quỷ không non nớt giống một đứa trẻ thật sự, giọng của nó thậm chí còn khiến cho người nghe thấy lạnh cả người, nhưng Nghiêm Dương vẫn có thể cảm nhận được đứa bé quỷ không hề có ác ý.

“Anh anh…”

Dường như là bởi vì không có ai trả lời nó, đứa bé quỷ lại gọi một lần nữa, trong giọng nói lại có chút tủi thân.

Nghiêm Dương luống cuống nhìn đứa bé quỷ, anh thật sự không biết nên trả lời đứa bé quỷ như thế nào, cuối cùng vẫn là Nhâm Lê mở miệng trước.

“Này, nếu muốn anh em để ý em, trước tiên trả lời anh mấy câu đã.”

Đứa bé quỷ nhìn Nhâm Lê, nghiêng nghiêng đầu sau đó lại gật gật đầu, xem như đồng ý rồi.

“Câu thứ nhất, lần trước vì sao em muốn làm hại người khác?”

Nhâm Lê có thể khẳng định, Phùng Cổ Tuẫn là người đầu tiên đứa bé quỷ muốn gây tổn thương.

“Anh ta… đã biết… anh… bí mật… của anh… không thể… nhớ…”

Đứa bé quỷ không nói được mạch lạc, nhưng Nhâm Lê vẫn có thể nghe hiểu đứa bé quỷ muốn bộc lộ điều gì.

“Anh nhìn thấy em, vì sao em lại không làm hại anh?”

Nhâm Lê hỏi.

“Có… mùi… anh…”

Đứa bé quỷ nói từng chữ một, ngữ khí vô cùng thật lòng.

Nhâm Lê nhìn đứa bé quỷ, đột nhiên lại cảm thấy thông cảm với nó, nó chẳng qua cũng chỉ là một đứa bé thôi.

“Câu hỏi thứ hai, người phụ nữ kia là em giết sao?”

Nhâm Lê nói.

Sắc mặt đứa bé quỷ có vẻ thống khổ.

“Phải… Không… Phải…”

“Rốt cuộc là phải hay không?”

Lần này Nhâm Lê thật không hiểu ý tứ của đứa bé quỷ.

“Là em giết, nhưng không phải em tự nguyện giết, đúng không?”

Nghiêm Dương nói.

Đứa bé quỷ thấy Nghiêm Dương nói chuyện với nó, lập tức gật gật đầu:

“Anh… Anh…”

Nghiêm Dương nhẹ nhàng ‘ừ’ một tiếng, lại khiến đứa bé quỷ hưng phấn không thôi.

“Như vậy một câu hỏi cuối cùng, vì sao em không khống chế chính bản thân mình?”

Nhâm Lê cảm thấy kỳ lạ vì sao đứa bé quỷ lại xảy ra tình trạng như thế.

“Bà… bà… trúc… hoa…”

Đứa bé quỷ ngắc ngứ đáp.

“Hoa? Có ý gì?”

Nhâm Lê hỏi Nghiêm Dương.

Nghiêm Dương biết trúc đại khái là chỉ gốc trúc ở trong sân nhà bà nội, nhưng cũng không thể hiểu được hoa nghĩa là gì.

“Trong sân nhà bà nội… không có hoa…”

Nghiêm Dương suy tư.

“Anh… anh… quay về… quay về…”

Đứa bé quỷ vội vàng muốn nói gì đó.

“Quay về? Quay về đâu?”

Nghiêm Dương nghiêng đầu, quay về là có ý gì?

“Không… giết… anh… quay về…”

Thân hình đứa bé quỷ càng lúc càng mờ nhạt.

“Không… giết… anh… quay… về…”

Đứa bé quỷ nhắc lại một lần, vừa mới dứt lời, toàn bộ thân hình liền biến mất.

Đèn nhấp nháy, lại bừng sáng trở lại.

Nghiêm Dương lúc này mới chú ý đến Nhâm Lê toàn thân ướt đẫm mồ hôi, giống như mới đi từ trong nước ra.

“Tiểu Lê!”

Nghiêm Dương khẩn trương kêu lên.

Nhâm Lê khoát tay, hít sâu một hơi.

“Em không sao, đứa bé quỷ nó tự phong ấn chính mình, nó không khống chế nổi bản thân nữa.”

“Còn rất nhiều thứ chưa kịp hỏi rõ ràng…”

Nghiêm Dương buồn rầu nói.

Nhâm Lê đặt người xuống ghế sofa.

“Có thể hỏi được mấy câu vừa rồi đã không tệ, nên biết rằng sau khi đứa bé quỷ giết người liền tự phong ấn chính mình, là em mạnh mẽ kéo nó ra, nó khó chịu, em cũng không chịu nổi.”

Nghiêm Dương thở dài, cũng ngồi xuống ghế sofa.

Hai người ngồi sóng vai, không có ai nói gì, sự yên tĩnh của ban đêm chợt hiển lộ vào lúc này.

“Đúng rồi, bà nội có để lại cho anh thứ gì không?”

Nhâm Lê trầm tư suy nghĩ, cuối cùng vẫn chuyển lực chú ý lên người bà nội của Nghiêm Dương.

“Để lại thứ gì? Bà nội không hề để lại cho anh thứ gì đặc biệt… Đúng rồi, sau khi bà nội mất thì có để lại gian nhà kia cho anh.”

Nghiêm Dương nghĩ đến ngôi nhà ở nông thôn, cũng không nhận ra có điều gì khác thường.

“Em nghĩ, ý đứa bé quỷ là anh có thể quay về nhà của bà hay không? Chẳng lẽ trong sân nhà bà xảy ra vấn đề gì mới ảnh hưởng đến đứa bé quỷ?”

Nhâm Lê nói ra suy nghĩ của mình.

“Rất có thể, nếu không chúng ta quay về đó xem thử?”

Nghiêm Dương cũng hiểu được là có vấn đề gì đó xảy ra trong sân nhà bà nội, đứa bé quỷ… không thể nào vô duyên vô cớ đi giết người.

Nhâm Lê liếc mắt nhìn đồng hồ.

“Lại nói công việc của anh làm sao bây giờ? Gần đây hình như anh xin nghỉ phép hơi nhiều.”

“Ừm.”

Nghiêm Dương tựa lên ghế sofa, hơi nhắm mắt lại.

“Nhà họ Nghiêm anh làm việc cống hiến cho ông ta nhiều năm như vậy, anh xin nghỉ vài ngày ông ta có thể ăn thịt anh chắc?”

Chú: Ngư Trường kiếm: là một trong năm thanh bảo kiếm do Âu Giả Tử tạo ra, Việt Vương dâng cho Ngô Vương Thọ Mộng ba thanh: Ngư Trường – thanh chủy thủ Chuyên Chư dùng để đâm Vương Liêu; Bản Sinh được Ngô Vương Hạp Lư chôn theo con gái Thắng Ngọc; Trạm Lư bỏ Ngô Vương xuất hiện trong phòng của Chiêu Vương nước Sở (theo wikipedia).

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK