Giọng nói này là.... MẸ!
"Ừm! Nhưng cũng chả ảnh hưởng mấy đến chúng ta đâu!" người đàn ông vừa nói vừa xoa đầu cô gái.
Là ba sao?
"Anh có nghe về cái gì mà hổ... hổ á?"
"Là Hổ Ẩn Patrick!"
"À đúng rồi!
"Cái gì là Hổ Ấn Patrick ạ?"
Là mình lúc nhỏ sao?
"Hổ Ấn Patrick là vật di truyền của Lạc Gia, nói chung là rất quý đấy con gái!"
"Thế anh có thấy nó chưa! Em muốn thấy nó ghê!"
"Cái đồ ngốc này! Muốn thấy là thấy dễ vậy sao?"
"Xì...babi dở ẹc.."
Ba cô búng trán cô một cái sau đó mới nói:
"Tuy ba chưa thấy nó, nhưng mà ba biết nhiều thứ về nó hơn cả những kẻ muốn tìm tòi khám phá ra nó nữa kìa!"
"Kể ik babi!"
"Thơm babi một cái coi!"
Đường Hi ngoan ngoãn vâng lời sau đó yên lặng cùng mami nghe babi kể chuyện...
Ba nói trước đây ông nội có từng hợp tác với Lạc Gia, lúc ấy chiến tranh vẫn còn hỗn loạn, và vô tình đã được thấy Hổ Ấn Patrick!
Khi người ta nghe nói về Hổ Ấn này thì sẽ liên tưởng ngay đến mấy dạng ấn kí giống như ngọc tỷ ngày xưa của vua chúa, nhưng thật sự không phải vậy.
Nó chính là một cái răng nanh được thiết kế như răng nanh của hổ răng kiếm thời tiền sử!
Điều đặc biệt là nhìn bề ngoài thật sự chẳng có một tí khe hở nào, nhưng kẻ kế thừa của Lạc Gia khi ấy không biết làm cách nào mà chỉ trong 3s đã biến nó thành một cây súng! Chỉ bắn một phát là hai viên đạn liền bay ra!
Quá phi thường! Quá tuyệt vời, cho nên ông nội của ba khi ấy nhớ rất rõ, tuy nhiên vì đó là chuyện cơ mật của Lạc Gia cho nên bọn họ cấm không cho ông ấy kể với bất kì ai. Cũng may bọn họ không giết cả ông ấy......
- ----------------------------
Nửa đêm tỉnh giấc, cả người cô đầm đìa mồ hôi, nhưng vẻ mặt vẫn rất tỉnh táo, trong tim lại có một dòng suối ấm chảy qua...
Không biết đã qua bao lâu cô mới có thể thấy gia đình mình hạnh phúc như thế... Khi trước hằng đêm nằm mơ chính là cảnh chia ly, mỗi lần thức dậy chỉ mang lại hận ý nồng đậm!
Quá xúc động, nước mắt không có tiền đồ cứ rơi xuống không ngừng...
Lạc Kình ở bên cạnh đã thức từ bao giờ, nhanh chóng kéo cô vào lòng mình, vùi đầu cô vào ngực hắn, vẫn tiếp tục để cho cô khóc thoải mái trong lòng mình, lại bá đạo ra lệnh:
"Thư giãn đâu không thấy, chỉ thấy em đau khổ một mình! Sau này cấm không cho dùng loại sáp thơm này nữa!
Đường Hi vẫn im lặng,sau một lúc thì yên tĩnh nằm trong lòng hắn, cô đã phát hiện ra bí mật của Hổ Ấn Patrick rồi, giấc mơ đó thật sự là kí ức của cô, khi ấy còn nhỏ nên cũng mau chóng quên đi. Còn bây giờ...
Nếu là mấy tháng trước cô sẽ vui mừng đến không ngủ được, nhưng còn bây giờ... Cô cảm thấy thật không muốn xa hắn! Thời hạn ba tháng sắp hết, nếu không quyết định nhanh thì không cần quyết định nữa!
- --------------------------------
Sáng ra mắt cô đã thành mắt gấu trúc! À mà là... trưa mới đúng! Thật không dám xuống nhà ăn sáng luôn, Lạc Kình mà thấy chắc chắn sẽ không bao giờ cho mình nhìn thấy loại sáp thơm đó nữa! Điều đó có nghĩa là gì? Có nghĩa là cái công ty sản xuất ấy sẽ đóng cửa một cách thảm thương!
Nhưng mà vui thay, khi cô đến phòng ăn thì không thấy một bóng người, thấy thật kì lạ, tới giờ ăn trưa rồi mà??
Hỏi người hầu mới biết là đều đến nước khác bàn chuyện làm ăn rồi!
Dần dần cô cảm thấy hình như mình đã không còn là thuộc hạ của hắn nữa rồi, có thuộc hạ nào mà rảnh rỏi chỉ ăn rồi ngủ như cô không?
Dẫu sao đây cũng là một cơ hội tốt! Cô sẽ vào mật đạo!
Đám lính gác ở đây cô cốc quan tâm, cô chỉ là e ngại bọn Lạc Kình tìm mình mà không thấy thì chết chắc! Nhưng giờ họ đi cả rồi! Tha hồ quậy!
Thế là hành trình tìm kiếm Hổ Ấn Patrick bắt đầu!
Cô không phải đi theo từng cái mật đạo mà kết hợp lại theo trí nhớ của cô. Trí nhớ của Đường Hi tương đối tốt, hôm qua có nghiên cứu qua một chút, hôm nay liền thực hành!
Nhưng mà thật không dễ! Cô tính toán thời gian cũng đã đến tối rồi, vậy mà chẳng tìm thấy cái quái gì cả! Nếu thật không có thì chỉ e nó ở bên ngoài thôi!
Vừa định ra ngoài thì phát hiện ra từ nãy đến giờ thân thể cô nóng hơn bình thường!
Trước khi vào cô đã kiểm tra kĩ lưỡng, làm gì có chất độc nào? Cái nóng này cũng không bình thường! Không lẽ...
Cô nhanh chóng ra khỏi mật đạo, đi con đường đến gần phòng cô và Lạc Kình nhất. Vừa vào phòng đã thấy Lạc Kình ngồi trên ghế hướng ra cửa, như là đang chờ cô tới vậy!
BỊ GÀI! TẤT CẢ ĐỀU LÀ CÁI BẪY DO HẮN SẮP ĐẶT!
"Anh hạ dược tôi!" gương mặt cô vì tức giận cộng với dược tình mà đỏ lên, làm tên nam nhân nào đó không nhịn được mà muốn cắn một cái:
"Tức giận cái gì? Ván này do em thua còn trách ai được. Ngoan nào bảo bối! Ai bảo em không giảo hoạt bằng tôi"
"Tôi.."
"Ngày hôm qua em đột nhập vào phòng tài liệu của Lạc Gia, tôi đã biết được. Đừng nghĩ dùng vài kĩ xảo công nghệ là có thể qua mặt tôi! Cứ coi như đây là trừng phạt em đi!"
Đầu óc cô đã bắt đầu quay cuồng, muốn phản bác lại hắn cũng không có sức, cả người nóng lên như có lửa, thật khó chịu!
Lạc Kình đột nhiên đứng dậy, tiến đến chỗ Đường Hi, Đường Hi hoảng sợ muốn chạy trốn nhưng Lạc Kình vẫn nhanh hơn, chế trụ cả người cô ném lên chiếc giường lớn. Sau đó hắn cũng đè cả thân người mình lên cô....
Lần này chết thật rồi!
- ----------
Chương sau chỉ H và H+ thôi. Mình mới viết H có lần đầu, có gì mong các bạn vẫn vui vẻ đọc nha!