“Tuyết nhi, ngươi với đại sư tỷ của ngươi kẻ tám lạng người nửa cân, chả lẽ có thể là đối thủ của ta?”, bà ta ngập ngừng rồi nói:
“Chỉ cần ngươi dẫn ta đi tìm di vật của La Huyền, ngươi có thể lấy công bù tội”.
Mai Giáng Tuyết nói:
“Chúng ta đã sớm ý tận tình tuyệt, phận sư đồ nay đã kết thúc, luận về thân phận, chúng ta phải ngang hàng nhau”.
Trong bóng tối, không thể nào thấy được thần sắc của thiếu phụ xinh đẹp, trong mắt của bà ta đang lộ sát cơ, rõ ràng trong lòng rất kích động.
Mai Giáng Tuyết cười lạnh lại nói tiếp:
“Bà không cần khó chịu, trong đời bà không biết đã giết hại bao nhiêu người, thủ đoạn rất tàn khốc ...”.
Bà ta tựa như không thể nén được nữa, quát lớn một tiếng rồi mùa chưởng chém tới. Mai Giáng Tuyết đã chuẩn bị trước, nàng vung chưởng lên, lập tức tung mình né tránh, lui ra khỏi một trượng, đứa mắt nhìn Thạch Tam Công nói:
“Các người hãy mau rút ra binh khí chuẩn bị đối địch”.
Chợt nghe thiếu phụ xinh đẹp quát lên:
“Con tiện tỳ muốn chết”.
Nói xong tung mình vọt thẳng tới. Cát Vĩ lúc này đang đứng ở một góc tối, đột nhiên vung ra một đòn Vô Ảnh thần quyền. Nhạc chủ Minh Nhạc võ công tuy cao hơn Cát Vĩ rất nhiều nhưng cũng không thể nào tránh được đòn đánh này. Bà ta cảm thấy một luồng tìm lực giáng vào ngực, cho nên rơi xuống trở lại.
Nhạc chủ Minh Nhạc cả đời rất ít khi bị người ta ám toán, cho nên vừa rời xuống thì vung chưởng vỗ về phía chỗ Cát Vĩ. Nào ngờ Cát Vĩ khéo léo vô cùng, vừa tung ra một đòn Vô Ảnh thần quyền thì lập tức nhảy vọt sang nơi khác. Luồng chưởng lực của bà ta vỗ vào vách đá, một luồng cuồng phong dội ngược trở về.
Chợt nghe thiếu nữ áo lam quát lớn:
“Hãy mau đốt lửa lên”. Chỉ trong chốc lát, bốn năm cây đuốc được đốt lên, lửa cháy phừng phừng chiếu sáng cả ba bốn trượng.
Dưới ánh sáng, bọn Mai Giáng Tuyết đứng cách đó hai ba trượng. Thiếu nữ áo lam rút cây kiếm, vung lên rồi quát:
“Hãy mau đuổi theo”. Rồi lập tức có mười mấy bóng người chạy về phía trước. thiếu phụ xinh đẹp cũng dẫn đầu đuổi theo Mai Giáng Tuyết.
Lúc này, bọn Mai Giáng Tuyết đã qua một ngõ quanh, thiếu phụ xinh đẹp ấy qua đến ngõ quanh thì đột nhiên thấy một luồng ánh sáng lóe lên, một đạo hàn quang đâm tới. Bà ta phản ứng rất lanh lẹ, đang trên đà lao tới nhưng vẫn ngừng lại được, nhảy vọt ra sau đến bảy tám thước. Nhát kiếm ấy cũng thu về. Lúc này, thiếu nữ áo lam cũng đã đuổi tới, thấy thế rồi hạ giọng nói:
“Sư phụ hãy tạm thời bớt giận, tam sư muội xảo quyệt vô cùng, cố ý bày ra trận thế chọc giận sư phụ khiến cho sư phụ lúng túng”.
Chợt nghe một tiếng kêu thảm vọng tới, một cái đầu người bay lên, còn cái xác thì ngã sầm xuống. Té ra bọn người đi theo thiếu nữ áo lam khi chạy đến ngã rẽ thì đột nhiên một cây trường kiếm chém xéo ra, lập tức có một cái đầu đứt khỏi cổ. Thiếu nữ áo lam lạnh lùng hừ quát lớn:
“Các người hãy tạm thời lui xuống”. Mấy mươi đại hán mặc kình trang vâng một tiếng rồi thối lui ra sau thiếu nữ áo lam. Ở sau ngã rẽ ấy vọng lại tiếng của Mai Giáng Tuyết:
“Nhạc chủ, nhớ tình bà đã truyền võ công cho ta, ta trịnh trọng cho bà hay một chuyện, bà đã thu nhận được bốn đệ tử, giờ đây bên cạnh bà còn có mấy người? Đại đệ tử thì đã bị bà ép chết, ngoại trừ ta còn có một kẻ phản bà ...”.
Thiếu phụ ấy giận dữ quát:
“Ngươi chẳng phải đã phản bội ta ư?”.
Mai Giáng Tuyết nói:
“Đương nhiên không giống, nói cho dễ nghe là Mai Giáng Tuyết đã bị bà ép nhảy vào núi lửa, ta có thể không chết là bởi mạng ta chưa hết, nhưng tình thầy trò của chúng ta đã chấm dứt, Mai Giáng Tuyết giờ đây đã chẳng còn liên quan gì đến bà”. Nàng ngập ngừng rồi nói:
“Nếu nói khó nghe, ta là người được La Huyền sai đi giết tên đồ đệ đã phản bội ông ta, hừ! Bà đừng cho rằng, bà xé bức di thư của La Huyền là xong xuôi, ta đã chuẩn bị trước từ lâu, còn có một bức nữa, một khi thời cơ đến, ta sẽ công bố cho thiên hạ anh hùng biết ...”.
Sắc mặt của thiếu phụ xinh đẹp tái xanh, bà ta giận dữ quát:
“Con tiện tỳ to gan, nếu bắt được ngươi, ta sẽ phanh thây ngươi ra muôn đoạn!”.
Mai Giáng Tuyết lạnh lùng nói:
“Bà đừng nổi giận, bà đừng tưởng rằng kẻ đứng bên cạnh bà luôn mồm gọi sư phụ này sư phụ nọ là thật lòng trung thành với bà. Nói thực, khi cơ hội đến, ả cũng sẽ phản bội bà, chỉ e thủ pháp tàn khốc bà đã từng đối phó với La Huyền sẽ lập lại”. Những câu nói ấy như búa đánh vào ngực Nhạc chủ Minh Nhạc, bà ta không khỏi đưa mắt nhìn thiếu nữ áo lam. Thiếu nữ áo lam cảm thấy lạnh mình, nàng ta bất giác rùng mình nói:
“Sư phụ đừng trúng kế phản gián của tam sư muội”.
Nhạc chủ Minh Nhạc một đời kiêu hùng đột nhiên thở dài nói:
“Có lẽ không may để ả nói trúng”.
Thiếu nữ áo lam vội vàng ném cây trường kiếm trong tay, quỳ xuống đất nói:
“Sư phụ, đệ tử chịu ơn nuôi dưỡng của sư phụ, đời này kiếp này không bao giờ dám có hai lòng ...”.
Thiếu phụ ấy chậm rãi đưa tay nói:
“Ngươi đứng dậy”.
Thiếu nữ áo lam chợt đưa tay ra nói:
“Sư phụ minh xét ...” nàng ta chợt cảm thấy cổ tay bị bóp chặt, té ra huyệt mạch đã bị bà ta chụp lấy. Bà ta ngẩng đầu lên cười khanh khách:
“Quyên nhi, ngươi có thật sự không sinh hai lòng không?”.
Thiếu nữ áo lam đổ mồ hôi hột, run rẩy nói:
“Đệ tử, đệ tử ... đời này kiếp này không dám rời sư phụ một bước”.
Thiếu phụ ấy chậm rãi đưa mắt nhìn lên mặt các đại hán đứng ở phía sau:
“Những kẻ này đều hận ta thấu xương, nhưng bọn chúng tại sao không dám phản bội ta?”.
Thiếu nữ áo lam nói:
“Bởi vì bọn chúng đã bị sư phụ dùng thuốc khống chế, mất hết lý trí ...”.
Thiếu phụ xinh đẹp mỉm cười:
“Nếu ta cho Mai Giáng Tuyết uống thuốc, ả sẽ không phản bội ta”.
Thiếu nữ áo lam kinh hoảng, miệng nói:
“Sư phụ, nhan sắc của đệ tử đã bị sư phụ dùng thuốc kìm chế, chả lẽ sư phụ còn chưa yên tâm ...”.
Thiếu phụ ấy nói:
“Khi một người muốn thay lòng, dù cho có dùng gông sắt cũng như thế, trừ phi thần trí mê loạn, quên cả bản thân, nay đã có tấm gương của hai sư muội ngươi, ta làm sao tin tưởng được ngươi ...”.
Ở nơi góc khuất vọng lại giọng cười lạnh lùng của Mai Giáng Tuyết:
“Đường Văn Quyên, chỉ cần uống thuốc của Nhạc chủ, ngươi sẽ lập tức trở thành kẻ ngu si đần độn, không biết đến sống chết, tâm trí bị khống chế, chẳng khác gì đám nửa người nửa ngợm kia. Nói không chừng Nhạc chủ sẽ cho ngươi đeo một tấm mặt nạ, lúc đó ngươi quả thật sống không bằng chết”. Những câu này như búa giáng vào lòng Đường Văn Quyên, một ý nghĩ phản kháng chợt sinh ra.
Nhưng khi nàng ngẩng đầu lên, tiếp xúc với ánh mắt lạnh lẽo của bà ta, ý nghĩ phản kháng ấy lập tức biến mất. Bà ta đã trở thành kẻ có quyền uy tối thượng trong lòng nàng ta. Dù Đường Văn Quyên có oán hận như thế này, nhưng vừa thấy ánh mắt lạnh lẽo ấy thì lập tức khiếp sợ. Chợt nghe bà ta cười rằng:
“Tên phản đồ lớn gan, nếu ngươi bị ta bắt, ta sẽ cho ngươi nếm cực hình tàn khốc nhất trong thiên hạ ...”.
Ở nơi góc khuất vọng lại giọng nói của Mai Giáng Tuyết:
“Ngươi đã là môn hạ của La Huyền, chắc đã biết mùi vị bị phong huyệt bế mạch là thế nào”.
Nhạc chủ Minh Nhạc là kẻ ngang ngược, trong đời chưa bao giờ bị mỉa mai như thế, huống chi người đó lại là đệ tử của bà ta. Khi còn ở Minh Nhạc, nàng tôn kính bà vô cùng, thế mà giờ đây nói ra câu nào cũng sắc bén, cho nên cơn phẫn nộ của bà ta đã biến thành ngọn lửa giận phừng phừng đang đốt cháy trong lòng bà ta.
Bà ta lấy ra một bình ngọc, đổ ra một viên thuốc màu đỏ, lạnh lùng nhìn Đường Văn Quyên nói:
“Quyên nhi, hãy uống viên thuốc này”.
Đường Văn Quyên sững sờ, hai dòng nước mắt lăn xuống, nàng chậm chạp mở miệng ra. Nàng tựa như đã mất đi khả năng phản kháng, mặc cho bà ta muốn làm gì thì làm, thật ra cổ tay của nàng đã bị bóp lại, dù cho muốn liều mạng cũng không thể được. Chỉ thấy thiếu phụ xinh đẹp vẫy tay phải, viên thuốc màu đỏ ấy rơi vào trong miệng Đường Văn Quyên.
Đó là một bức tranh thê lương về tình thầy trò, nhưng tất cả những người xung quanh đều không biến sắc.
Những người này đều đã uống thuốc làm mê loạn thần trí, đã bị bà ta khống chế từ lâu. Thiếu phụ xinh đẹp buông cô tay Đường Văn Quyên ra, gằn giọng nói:
“Đi tới”.
Hai đại hán mặc kình trang sắc mặt tái nhợt vâng một tiếng rồi phóng về phía trước. chợt thấy trong bóng tối một ánh kiếm lóe lên, một luồng hàn quang bắn ra, chém thẳng về phía hai người ấy. Kiếm thế này không những nhanh chóng mà còn kỳ ảo vô cùng. Người đi đầu không kịp giơ đao gạt ra thì kiếm thế đã đến, chỉ nghe một tiếng kêu thảm vang lên, kẻ ấy bị chém đứt ngang eo thành hai đoạn, máu tươi phun ra, thân người đổ xuống. Một người kia tuy thấy đồng bọn mất mạng nhưng lại không hề có ý sợ sệt, vẫn lao về phía trước. Một luồng chưởng phong mạnh mẽ đột nhiên tuôn ra, giáng thẳng vào ngực đại hán ấy, thân hình đang lao về phía trước bị trấn động thối lui mấy bước, phun ra hai búng máu rồi ngã ngửa ra sau.
Thiếu phụ xinh đẹp tựa như đã phẫn nộ đến cùng cực, bà ta giật lấy cây đuốc trong tay một đại hán đứng cạnh, ném thẳng vào trong góc tối ấy. Ánh đuốc lập tức chiếu sáng một góc. Chợt thấy bóng người xẹt lên, lao về phía cây đuốc ấy. Thiếu phụ xinh đẹp cười lạnh, vung tay vỗ ra một chưởng. Một luồng kình lực mạnh mẽ tuôn ra, giáng thẳng về phía bóng đen ấy.
Nội lực của bà ta thâm hậu, chưởng lực phát ra rất mạnh, bóng đen đang lao về phía trước đột nhiên bay ngược ra sau. Thiếu phụ ấy đã đánh lùi được kẻ cường địch, quay đầu lại nói với Đường Văn Quyên:
“Quyên nhi, xông tới”.
Đường Văn Quyên hoang mang cười, giơ ngang kiếm hộ thân chậm rãi bước về phía trước. chợt nghe tiếng chưởng phong rít lên, ngọn đuốc đang cháy bỗng tắt ngấm, ở ngã rẽ chợt tối trở lại.
Thiếu phụ xinh đẹp đi sát theo sau Đường Văn Quyên. Ánh hàn quang lóe lên trong bóng tối, một mũi kiếm lạnh lẽo đâm tới. Đường Văn Quyên đẩy ngang thanh kiếm ra, chỉ nghe tiếng kim loại giao nhau, cây trường kiếm từ trong bóng tối quét ra lập tức bị gạt sang một bên. Đường Văn Quyên đánh một kiếm thì đắc thủ, lập tức tiến về phía trước một bước, khi đang lao ra phía trước, một luồng tiềm lực mạnh mẽ đã chặn bước nàng lại. Đường Văn Quyên vung chưởng trái, vỗ ra một luồng chưởng phong, đón lấy luồng ám kình ấy.
Thiếu phụ đi phía sau lưng Đường Văn Quyên cũng đẩy ra một chưởng, công lực của bà ta thâm hậu, tuy chưởng lực phát ra sau nhưng lại đến trước, chạm vào luồng ám kình ấy. Hai luồng tiềm lực chạm vào nhau, cuộn thành một trận gió.
Chợt nghe một tiếng rên nhỏ vang lên, sau đó là tiếng bước chân di chuyển vọng tới, rõ ràng người phát ra chưởng khi đọ chưởng lực với thiếu phụ xinh đẹp thì đứng không vững nữa, bất đồ thối lui ra sau.
Lúc này mấy mươi cao thủ của Minh Nhạc đều đi sau thiếu phụ xinh đẹp, khi mọi người đi qua một ngã rẽ, chỉ thấy bốn năm bóng người đang phóng về phía trước, cách đó khoảng năm trượng, lúc này lối đi chợt rẽ sang bên trái.
Thiếu phụ xinh đẹp dò xét tình thế, không khỏi nhíu mày. Bà ta thầm nhủ:
“Không biết lối đi này dài đến cỡ nào, không biết phải qua bao nhiêu ngã rẽ nữa, bọn chúng lợi dụng những ngã rẽ này để ám toán mình, xem ra không hạ độc thủ thì chỉ e phải diễn ra một trận ác chiến ...” đang suy nghĩ chợt một giọng nói lạnh lẽo mà trong trẻo vang tới:
“Các người đi hết đoạn này sẽ vào chỗ nguy hiểm, gió lạnh lửa nóng cùng với cơ quan của La Huyền sẽ chờ các người ...” giọng nói ấy rất quen thuộc, bà ta vừa nghe thì nhận ra đó là Mai Giáng Tuyết.
Bà ta cảm thấy lửa giận bốc cao, gằn giọng nói:
“Con tiện tỳ sao không dám gặp mặt ta?”.
Ở nơi góc khuất vọng lại tiếng cười lạnh lẽo của Mai Giáng Tuyết:
“Bà đừng vội, chúng ta sớm muộn gì cũng phải quyết đấu sinh tử một trận, nhưng vẫn chưa đến lúc ...”.
Thiếu phụ xinh đẹp giận dữ lắm, phóng người vọt tới phía trước. Thân pháp của bà ta rất nhanh, trong chớp mắt đã đến nơi ngã rẽ, chưa kịp ngừng lại thì có hai điểm hàn quang đánh tới. Bà ta cười lạnh, phất tay vỗ ra một luồng chưởng phong mạnh mẽ, hai điểm hàn quang ấy bị luồng chưởng phong chặn lại, lập tức rơi xuống đất. Hai món ám khí này trông giống như lá trúc, dài khoảng ba tấc, có mũi nhọn, hai mặt đều bén, tựa như đao mà không phải đao, tựa như kiếm mà không phải kiếm. Bà ta hiểu biết rộng rãi, vừa nhìn thì đã biết hai món ám khí này chính là Trúc Diệp tiêu mà trên giang hồ đồn đãi.
Đột nhiên, ở nơi góc khuất phóng ra một luồng ám kình, luồng ám kình này bay thẳng đến ngọn đuốc gần nhất, ngọn đuốc ấy tắt ngấm, trong vòng một trượng vuông đột nhiên tối sầm. Tiếp theo là tiếng kêu thảm vang lên, đại hán tay cầm đuốc lập tức ngã xuống đất. Rõ ràng, y đã bị trúng ám khí. Thiếu phụ xinh đẹp phất tay, hạ giọng kêu:
“Bước tới”. Nói xong thì dẫn đầu tiến về phía trước.
Khi qua đến ngã quanh, lại một luồng chưởng lực nữa giáng tới trước ngực. Tuy trong bóng tối, nhưng bà ta vẫn có thể nhận ra kẻ phát ra chưởng chính là Mai Giáng Tuyết. Thế rồi quát một tiếng, chưởng phải giở lên vỗ ra một chưởng phản công trở lại. Hai luồng chưởng lực chạm vào nhau, lập tức nghe tiếng gió rít lên, Mai Giáng Tuyết phóng người thối lui ra sau.
Bà ta trước tiên sững người sau đó cười lạnh:
“Võ công của con tiện tỳ quả nhiên có tiến bộ, có thể né tránh được chưởng này của ta ...” nói chưa xong thì ở góc bên trái đột nhiên phóng ra một cây trường kiếm, ánh hàn quang máy động, ba đóa kiếm hoa tuôn ra chia nhau đánh về ba đại huyệt của bà ta. Kiếm thế không những lợi hại mà rất bất ngờ.
Thiếu phụ áo đen thật sự là kẻ có võ công hơn người! Bà ta chỉ phất tay trái một cái, đẩy ra một luồng chưởng lực, chặn được kiếm thế, tay phải lại mau chóng vỗ ra một chưởng nữa. Nhưng kẻ này cũng không phải kém cỏi, y gập cổ tay xuống, đột nhiên thu thanh trường kiếm về, lẩn mất vào bóng tối. Thiếu phụ xinh đẹp vỗ ra một luồng chưởng lực giáng vào vách đá kêu ầm một tiếng, lực phản chấn dội lại cuộn thành gió.
Lúc này, Nhạc chủ Minh Nhạc đã thấy người đánh lén mình là một kẻ mặc áo đen thân hình nhỏ thó. Thân pháp của kẻ này rất linh hoạt, chỉ vừa lách người thì đã tránh được luồng chưởng lực ấy, thanh trường kiếm lập tức quét ngang tới. Trong thông đạo u ám lóe lên một luồng bạch quang. Thiếu phụ ấy thầm thất kinh nghĩ:
“Nơi này có quá nhiều cao thủ, trước tiên phải diệt hai tên này để hạ nhuệ khí của đối phương”.
Thế là tay trái đánh liền ra ba chưởng, chặn đường rút lui của kẻ địch, tay phải chụp thẳng vào cổ tay phải cầm kiếm của người áo đen. Võ công của bà ta rất quỷ dị, trong thủ pháp cầm nã có ẩn chứa thủ pháp Trảm Kinh Tiệt Mạch, buộc đối phương không thể nào thi triển được kiếm pháp, không quá mười hiệp, người áo đen đó đã bị đẩy lùi từng bước.
Người này chính là Trần Huyền Sương.
Võ công của hai người họ tuy cùng một gốc, nhưng công lực của bà ta hơn hẳn Trần Huyền Sương, thủ pháp lại thành thục hơn, kinh nghiệm cũng phong phú hơn Trần Huyền Sương nhiều. Bà ta nào biết Trần Huyền Sương đã sớm đả thông sinh tử huyền quang, nội lực không bao giờ dứt, không cần điều tức vận khí mà vẫn có thể chống chọi rất dai dẳng.
Sau khi Trần Huyền Sương định thần, nàng đã ứng biến rất lạnh lẹ, bà ta không thể nào dùng thủ pháp tay không đoạt kiếm uy hiếp nàng nữa. Còn thiếu phụ xinh đẹp càng đánh càng cảm thấy không xong, bà ta cảm thấy lộ số biến hóa trong kiếm thế của nàng hoàn toàn giống mình, tựa như đã được học từ La Huyền. Thế rồi bà ta đánh vội ra hai chưởng, đẩy lui Trần Huyền Sương rồi quát:
“Ngừng tay!”.
Trần Huyền Sương giơ ngang kiếm lạnh lùng quát:
“Chuyện gì?”.
Thì ra đó là một thiếu nữ, bà ta ngạc nhiên nói:
“Ngươi cũng là phụ nữ?”.
Trần Huyền Sương nói:
“Phải thì thế nào?”.
Bà ta cười lạnh nói:
“Bổn tọa có ý tốt hỏi ngươi, thế mà ngươi dám trả treo với bổn tọa ...” bà ta hơi ngừng rồi nói tiếp:
“Nếu ta thi triển độc thủ, chỉ trong vòng ba chiêu thì có thể lấy được mạng ngươi”.
Trần Huyền Sương nói:
“Hừ! Điều đó cũng chưa chắc, chẳng phải lúc nãy chúng ta đã đánh mấy mươi chiêu rồi sao?”.
Bà ta giận dữ nói:
“Con tiện tỳ không biết sống chết, ngươi hãy tiếp của ta một chưởng thử xem”. Nói xong thì vỗ chưởng phải ra.
Trần Huyền Sương biết chưởng lực của bà ta rất uy mãnh, mình không thể nào địch lại, nhưng rốt cuộc cũng không nén được cơn giận, thế là vung chưởng ra tiếp lấy. Hai luồng chưởng kình chạm vào nhau, lập tức có thể thấy được ai hơn ai thua, Trần Huyền Sương bị đẩy lùi đến bốn năm bước, nếu bà ta thừa thế đánh vội ra thêm một chưởng nữa, Trần Huyền Sương sẽ bị thương.
Nhưng bà ta giơ chưởng lên mà không vỗ ra, lạnh lùng hỏi:
“Lộ số võ công của ngươi tuy giống ta, nhưng công lực và kinh nghiệm ứng biến không thể nào địch lại với ta, nếu ta muốn ra tay đả thương ngươi thì rất dễ dàng ...” bà ta ho nhẹ một tiếng rồi nói tiếp:
“Ta để cho ngươi tấn công hơn mười chiêu không phải là vì ta không có khả năng đả thương ngươi, mà là ta muốn giữ mạng ngươi để ngươi nói ra môn phái sư thừa ...”.
Trần Huyền Sương cười lạnh:
“Nếu ta không nói thì thế nào?”.
Thiếu phụ ấy nói:
“Ta không tin ngươi là mình đồng da sắt, không chịu đau đớn, không nói thì ta sẽ điểm kinh mạch của ngươi, để cho ngươi nếm thử nỗi khổ máu huyết chạy vào nội phủ”.
Trần Huyền Sương nhớ lại mình cũng từng học thủ pháp này, nhưng lại không thể nghĩ ra phải điểm vào huyệt mạch nào mà thôi.
Thiếu phụ ấy chợt dịu dàng hỏi:
“Ngươi họ gì, tên gì?”.
Trần Huyền Sương buột miệng nói:
“Họ Trần ...” thế nhưng nàng chợt nảy ra một ý, im lặng chẳng nói gì cả. Nàng cảm thấy sợi dây trên cổ đột nhiên bị siết chặt lại, biết ngay rằng thiếu nữ áo đỏ muốn nàng quay về, thế là vội vàng xoay người chạy đi. Thiếu phụ xinh đẹp tức giận nói:
“Ta xem ngươi chạy đi đâu”. Thế là vỗ ra một chưởng.
Luồng kình lực mạnh mẽ ấy không đánh vào người Trần Huyền Sương mà cách nàng bốn năm thước. Bà ta tính toán thời gian rất chính xác, khi Trần Huyền Sương chạy tới nơi thì chưởng lực của bà ta đã đánh tới. Đòn đánh ấy rất độc ác, Trần Huyền Sương dù có sức chống đỡ nhưng cũng không thể nào trở tay cho kịp.
Khi luồng chưởng lực ấy sắp đánh trúng thì đột nhiên bên cạnh có một luồng ám kình bay ra, đánh tạt luồng kình lực ấy, kịp thời giải cứu cho Trần Huyền Sương. Trần Huyền Sương nheo mắt nhìn lại, thấy người phát chưởng ra chính là Mai Giáng Tuyết, nàng chỉ lạnh lùng hừ một tiếng chứ không nói lời đáp tạ, vội vàng chạy về phía trước.
Luồng chưởng lực của thiếu phụ xinh đẹp bị gạt ra, bà ta rất phẫn nộ, thế là lao về phía trước.
Mai Giáng Tuyết không né tránh nữa, đứng chặn ngang giữa đường, lạnh lùng nói:
“Đi thêm mười trượng nữa thì sẽ vào nơi La Huyền đặt cơ quan, những cơ quan này chuyên dùng để đối phó với bà ...” bà ta giận dữ quát lên:
“Con tiện tỳ tiếp của ta một chưởng”. Trong đời bà ta chưa bao giờ bị ai chống cự như thế này, cho nên lòng đầy lửa giận, hận không thể lập tức giết chết Mai Giáng Tuyết, nào có lòng kiên nhẫn nghe nàng nói.
Mai Giáng Tuyết chém ngang tay phải ra, chiêu ấy xem ra rất bình thường nhưng bà ta biết đó là một chiêu rất lợi hại, thế là đành phải thối lui đến mấy thước, nói:
“Con tiện tỳ quả nhiên học được trân truyền của La Huyền”. Nói xong thì lập tức tiến lên, hai tay vung ra đánh về hai nơi đại huyệt của Mai Giáng Tuyết. Mai Giáng Tuyết nói:
“Bà đã biết lợi hại thì tốt”. Thế là hai tay điểm vào hai huyệt Khúc Trì trên khuỷu tay của thiếu phụ xinh đẹp.
Hai người đều toan tính đánh vào những đại huyệt yếu hại của đối phương, cho nên chiêu số tung ra liên miên bất tận. Thiếu phụ xinh đẹp tựa như đã bị xỉ nhục, bà ta cứ đuổi rát về phía trước. Đang chạy đột nhiên cảm thấy một cơn gió lạnh thổi tới, người chợt rùng mình. Chỉ thấy Mai Giáng Tuyết phóng người về phía cơn gió lạnh ấy. Cơn gió lạnh đã thực sự nổi lên.
Thiếu phụ xinh đẹp chạy về phía trước thêm mất trượng nữa, bà ta cảm thấy gió càng ngày càng lạnh. Từ xa vọng lại tiếng nói của Mai Giáng Tuyết:
“Bà đã vào nơi âm phong thổi qua, đi thêm khoảng một dặm nữa sẽ gặp ba cơ quan, nếu bà tự tin có thể vượt qua thì hãy làm thử”.
Thiếu phụ xinh đẹp giận dữ nói:
“Ngươi đã dám vượt qua, sao ta lại không dám”.
Nói xong thì cất bước chạy về phía trước.
Chạy được khoảng bốn năm thước nữa thì thế gió càng lúc càng mạnh, toàn thân như bị từng cơn sóng dữ dội giáng vào, bà ta buộc phải vận khí một vòng giữ vững hai chân, bám chặt xuống đất. Bà ta thầm nhủ:
“Công lực của Mai Giáng Tuyết dù có tiến bộ rất nhiều nhưng cũng không thể nào chống cự lại sức mạnh của thiên nhiên, ả nha đầu này có thể an toàn vượt qua, chắc là nơi này có chỗ mượn lực”.
Bà ta vốn là người rất thông minh, đã suy nghĩ ra trong đó chắc chắn có nguyên nhân, thế rồi bước lùi hai bước về phía vách núi bên phải. Tuy chỉ bước có hai bước nhưng sức gió đã giảm đi rất nhiều. Lúc này, Đường Văn Quyên đã dắt cao thủ trong Minh Nhạc đuổi tới. Thiếu phụ xinh đẹp chỉ khoác trên mình tấm vải mỏng, nay đã bị gió thổi bay, trên mình chỉ còn sót lại mảnh váy ngắn. Trong đời bà ta rất ít khi gặp phải cảnh này, bà ta buồn bã quay lại nhìn bọn Đường Văn Quyên rồi vẫy tay nói:
“Văn Quyên, ngươi đến đây!”.
Đường Văn Quyên hoang mang bước tới, lặng lẽ đứng bên cạnh bà ta. Bà ta đưa tay cởi áo Đường Văn Quyên mặc vào cho mình rồi chậm rãi giật lấy thanh trường kiếm của nàng, hạ giọng nói:
“Ngươi hãy đi theo sau ta”. Rồi phất tay trái, lập tức có hai đại hán mặc kình trang bước tới.
Bà ta lấy ra một ống sáo bằng vàng, bắt đầu thổi lên điệu nhạc thê lương. Hai đại hán ấy sải bước tiến về phía trước. các cao thủ Minh Nhạc đều dắt tay tiến về phía trước, còn bà ta thì cầm kiếm đi ở phía sau, Đường Văn Quyên thì đi sát theo sau bà ta.
Chợt cảm thấy cơn gió lạnh thấu xương thổi ào ào, càng tiến về phía trước gió càng mạnh.
Trong thông đạo tối om om, chẳng thấy được lối đi. Chợt một tiếng gầm lớn vang lên, tên đại hán đi đầu bị luồng gió cuộn lên, không biết đã thổi đi đâu. Nhạc chủ Minh Nhạc không ngừng thổi sáo, tiếng sáo cao vút thúc giục bọn người ấy mạo hiểm tiến về phía trước.
Cuối cùng, bà ta đã tìm được bí mật vượt qua cơn gió.
Té ra, trên lối đi này, có một sợi dây nhỏ màu đen nằm sát ở dưới đất, nếu không cẩn thận thì không nhận ra. Phát hiện này lập tức giúp cho bà ta càng tự tin hơn, bà ta cười lạnh, lẩm bẩm:
“Ta còn tưởng con nha đầu này đã được La Huyền truyền cho bí mật gì, có thể vượt qua cơn gió này, té ra chỉ là như thế”. Thế là bà ta ra lệnh cho những đại hán mặc kình trang ngồi xuống bò qua. Đi được một đoạn, mọi người thấy có một tấm bia, trên tấm bia đề bốn chữ thật lớn “Nơi chôn thây của phản đồ Nhiếp Tiểu Phượng”.
Chín chữ ấy như từng mũi dao nhọn đâm vào lòng Nhạc chủ Minh Nhạc khiến cho bà ta nhớ lại những chuyện mấy mươi năm trước ...
Đường Văn Quyên hoang mang nhìn lên tấm bia, trong mắt nàng lộ lên một chút hy vọng, nàng lén nhìn bà ta, thấy bà ta đứng ngẩn người ra, vẻ mặt nghiêm nghị lạnh lùng ngày thường không còn nữa.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, bà ta đã trở thành một người phụ nữ dịu dàng ôn hòa. Đáng tiếc sự dịu dàng ôn hòa này qua đi rất nhanh, vẻ lạnh lùng lại quay về! Chỉ nghe bà ta cười lạnh một hồi rồi vung kiếm chém đứt tấm bia ấy. Khi Nhạc chủ Minh Nhạc vung kiếm chém đứt tấm bia, tia hy vọng trong mắt Đường Văn Quyên cũng biến mất, thay vào đó là vẻ mặt hoang mang. Sư phụ thì lạnh lùng tàn nhẫn, đồ đệ thì giảo hoạt thâm hiểm, sự thay đổi trong tâm trạng của hai người rất khó đoán, mỗi bên đều theo đuổi những ý đồ riêng của mình.
Nhạc chủ Minh Nhạc sau khi chém vỡ tấm bia, tựa như vẫn chưa hết giận, bà ta vung chưởng vỗ về phía ngọn đuốc cắm gần đó, ngọn đuốc tắt ngấm, rồi bà ta lao về phía trước. chạy được mấy bước thì đột nhiên nghe phía sau có hai tiếng kêu thảm vang lên, bà ta quay đầu nhìn lại thì thấy hai cao thủ đã ngã xuống đất.
Té ra, tấm bia bị gãy ấy đột nhiên bắn ra một mảng độc châm, hai đại hán mặc kình trang lập tức ngã xuống đất. Nhiếp Tiểu Phượng kêu lên:
“Xấu hổ”, thầm nhủ:
“Nếu mình chậm một bước, chắc chắn sẽ bị trúng độc châm mà chết”. Bà ta thở dài nhìn Đường Văn Quyên nói:
“Tâm địa sư tổ của ngươi ...” chợt nhớ rằng mình đã cho nàng ta uống thuốc, dù có nói chuyện cũng như đàn gảy tai trâu, cho nên im lặng không nói, tiếp tục quay mình tiến về phía trước. Đường Văn Quyên nhìn Nhiếp Tiểu Phượng, cười lạnh một tiếng, hả miệng phun ra một viên thuốc rồi co dò đuổi theo.
Té ra khi Nhiếp Tiểu Phượng ép nàng uống thuốc, nàng biết không thể thoát được cho nên đã ngầm vận khí đóng các huyệt đạo lại, khi Nhiếp Tiểu Phượng thảy viên thuốc vào miệng thì lập tức giấu viên thuốc xuống cuống lưỡi. Đường Văn Quyên đã tiếp xúc với nhiều người uống thuốc mê cho nên đã bắt chước theo họ, do đó có thể giấu được Nhiếp Tiểu Phượng.
Những cao thủ đi theo đều đã mất hết lý trí, nhất cử nhất động của họ đều nghe lệnh của Nhiếp Tiểu Phượng và Đường Văn Quyên. Vừa thấy Đường Văn Quyên cất bước tiến lên thì lập tức đi theo.
Nhiếp Tiểu Phượng vẫn nghĩ đến lời cảnh cáo của Mai Giáng Tuyết, cho nên khi di chuyển rất cẩn thận, sợ bị trúng cơ quan của La Huyền.
Chỉ cảm thấy càng đi về phía trước thì càng tối, bỗng nhiên có nhiều giọt nước phả vào mặt, trong chốc lát quần áo của họ đều ướt đẫm.
Nhiếp Tiểu Phượng đột nhiên ngừng lại, nắm cổ tay Đường Văn Quyên, lạnh lùng quát:
“Ngươi có đi theo ta không?”.
Đường Văn Quyên ừ nhẹ một tiếng, trong lòng thì rất lo lắng, ngầm vận khí giới bị, nếu Nhiếp Tiểu Phượng phát giác nàng đang giả vờ mà thi triển độc thủ thì sẽ lập tức phản kháng.
Sau khi Nhiếp Tiểu Phượng nắm tay nàng thì chỉ buông ra, thở dài nói:
“Hỡi ơi!
Lẽ ra ta không nên cho ngươi uống thuốc, lúc này ta chẳng biết nói chuyện với ai”.
Thế rồi chậm rãi bước về phía trước.
Đường Văn Quyên mặc cho bà ta than ngắn thở dài, im lặng chẳng nói lời nào, trong lòng thì tìm cách ứng phó, nên liên kết với bọn Mai Giáng Tuyết đối phó với bà ta? Hay là cứ giả vờ như đã bị uống thuốc, sau khi ra khỏi động thì tìm cách thoát thân.
Chợt cảm thấy hơi nước càng lúc càng dày, cứ giống như một trận mưa nhỏ lạnh thấu xương, đột nhiên ánh sáng lóe lên, một ngọn lửa màu xanh bừng sáng. Chỉ thấy có một thạch đài chặn ngang trước đường, một đạo nhân mắt phượng mày tằm, râu dài đến ngực, mình mặc đạo bào trông rất tiên phong đạo cốt ngồi trên thạch đài.
Nhiếp Tiểu Phượng kêu lên:
“Sư phụ”. Rồi vội vàng quỳ xuống.
Đường Văn Quyên lén nhìn, chỉ thấy đạo nhân ngồi xếp bằng trên thạch đài cùng với các thạch đài chậm rãi lùi ra sau, trong lòng ngạc nhiên nhủ rằng:
“Nếu người này thực sự là sư tổ La Huyền, sao thấy kẻ phản đồ thì không hề tỏ vẻ gì, chỉ e đó là mưu mô của tam sư muội”.
Ý nghĩ ấy lướt qua, nàng lén lấy ra một cây Thất Xảo Thoa đã tẩm độc, vung tay đâm tới, ánh thoa lóe lên đâm trúng vào trước ngực người ấy, chỉ nghe xoạc một tiếng, người ấy vẫn ngồi yên. Nhưng khi nàng đâm thoa tới thì khiến cho Nhiếp Tiểu Phượng đang quỳ phục xuống đất đột nhiên xoay người vươn tay chụp tới. Đường Văn Quyên vốn định phản công nhưng lại cúi đầu xuống. Nhiếp Tiểu Phượng chụp được cổ tay Đường Văn Quyên thì lạnh lùng nói:
“Hay lắm! Suýt nữa ta bị ngươi gạt ...”.
Quãng đường này dài dằng dặc, tối om om, Đường Văn Quyên cầm kiếm dẫn đầu, Nhiếp Tiểu Phượng tựa như đã bình tĩnh hơn, Đường Văn Quyên tiến nhanh về phía trước.
Nàng tuy thường nghe Nhiếp Tiểu Phượng nhắc đến La Huyền, nhưng cũng chỉ là nghe mà thôi, không hề biết sự lợi hại của La Huyền như thế nào, cho nên cảm nhận của nàng rất khác với Nhiếp Tiểu Phượng.
Đi được khoảng một tuần trà thì đã đến tận cùng, cảnh vật cũng thay đổi.
Chỉ thấy một căn thạch thất rộng rãi, trong phòng khảm đầy minh châu.
Một ngọn đuốc to đang cháy phừng phừng, ánh sáng phản chiếu vào những hạt minh châu với những màu sắc khác nhau, ánh sáng cứ lung linh huyền ảo khiến người ta ngây ngất.
Tuy căn đại sảnh rộng rãi nhưng chẳng có ai. Đường Văn Quyên ngừng bước quay đầu lại nói:
“Sư phụ chúng ta có bước vào không?”.
Nhiếp Tiểu Phượng hơi trầm ngâm nói:
“Bước vào”.
Đường Văn Quyên giơ ngang kiếm, bước vào trước. Nhiếp Tiểu Phượng ngầm vận công lực, ngưng thần giới bị, chậm rãi bước vào trong sảnh. Đường Văn Quyên quay đầu nhìn sư phụ, cao giọng nói:
“Giáng Tuyết sư muội, sư phụ đích thân đến đây, muội chưa bó tay chịu trói, còn đợi gì nữa?”.
Nàng len lén nhìn, chỉ thấy Nhiếp Tiểu Phượng không hề có ý giận dữ, tựa như rất thích thú với những câu nói của nàng. Nàng mạnh dạn cao giọng nói:
“Chúng tôi đã đến đây, muội còn có chỗ nào trốn được, nếu không mau ra xin tội, đợi sư phụ đích thân bắt sống, chắc chắn sẽ chịu ba mươi sáu loại cực hình, chết không chỗ chôn thân”.
Cả căn đại sảnh vang vọng tiếng nàng nhưng lại không nghe ai trả lời. Nhiếp Tiểu Phượng đi một vòng đại sảnh vẫn không tìm ra nơi nào khả nghi. Đường Văn Quyên vung cây trường kiếm trong tay nói:
“Sư phụ, nếu chúng ta dập tắt ngọn đuốc, ánh sáng trong sảnh sẽ giảm đi rất nhiều ...”.
Nhiếp Tiểu Phượng nói:
“Cũng đúng, nhưng sư tổ La Huyền của ngươi suy nghĩ rất chu đáo, thường bày ra các cơ quan để dồn người ta vào chỗ chết, cây đuốc này chắc chắn cũng là một cơ quan”.
Đường Văn Quyên thầm nhủ:
“Bà thường hay ra oai với chúng tôi, té ra bà cũng sợ người khác”. Nhưng miệng thì mỉm cười nói:
“Mời sư phụ hãy lui ra ngoài sảnh, để đệ tử chém đứt cây đuốc này xem thử”.
Nhiếp Tiểu Phượng trước nay vốn ngang dọc giang hồ, nhưng trong tình cảnh này tựa như cũng chẳng nghĩ ra được điều gì hay ho, thế rồi chỉ đành gật đầu chậm rãi bước ra ngoài sảnh.
Đường Văn Quyên ngầm vận công lực vung kiếm lên, cây đuốc đang cháy bị tiện đứt làm đôi, chợt nghe tiếng gió rít lên, cây đuốc đã bị đứt phun ra ngọn lửa màu xanh. Nhiếp Tiểu Phượng kêu lớn:
“Quyên nhi hãy mau lui ra”.
Đường Văn Quyên tuy không bị ngọn lửa táp trúng nhưng cũng cảm thấy nóng bỏng, nàng vội vàng thối lui ra sau. Ngọn lửa ấy càng lúc càng cao. Trong khoảnh khắc, ngọn lửa đã ăn lan trong khắp đại sảnh. Trong tình thế nguy hiểm ấy, Nhiếp Tiểu Phượng trở nên kiên nghị, quả quyết. Đường Văn Quyên kinh hoảng vì bị lửa táp, đưa mắt nhìn sư phụ, lo lắng nói:
“Đệ tử tội đáng muôn chết ...” Nhiếp Tiểu Phượng điềm nhiên cười:
“Ngươi hãy mau dùng kiếm mở cánh cửa bên phải”.
Đường Văn Quyên vâng một tiếng, cầm kiếm chạy tới, vung kiếm chém mấy nhát vào cánh cửa đá ở bên phải, sau đó nàng đưa tay đẩy lên cánh cửa. Chỉ nghe thấy tiếng kèn kẹt, cánh cửa bật ra.
Đó là một căn thạch thất hẹp mà dài, ở cạnh bức tường đã có bốn ông già mặc đạo bào màu đen, râu dài tới ngực ngồi xếp bằng.
Đường Văn Quyên nhìn kỹ lại, phát giác những ông già này trông giống như người đã thấy ở bên ngoài, nàng chợt hiểu ra, thầm nhủ:
“Té ra La Huyền đã chuẩn bị trước, cố ý nặn ra nhiều bức tượng để cho người ta không thể nhận ra đâu là di thể của ông ta, có lẽ bốn bức tượng này chưa kịp dùng thì người đã chết ...” nàng sờ tay vào, chỉ cảm thấy mềm mại như da thịt, té ra những bức tượng này đều được điêu khắc từ gỗ mềm.
Nhiếp Tiểu Phượng vỗ một chưởng lên một bức tượng, bức tượng ấy lập tức bể đôi, một mảnh giấy trắng bay ra. Đường Văn Quyên nhặt lên, chỉ thấy viết rằng:
“Học trò Tiểu Phượng của ta, nếu ta đoán không sai, bức thư này sẽ rơi vào tay ngươi, trừ ngươi ra, bất luận là ai cũng không hủy hóa thân của ta ...”.
Nhiếp Tiểu Phượng đột nhiên quát lên:
“Đưa đây cho ta xem!”.
Đường Văn Quyên cung kính đưa mảnh giấy cho bà ta. Nhiếp Tiểu Phượng nhìn kỹ, chỉ thấy trên mảnh giấy viết rằng:
“Nếu ngươi đã vào chốn này thì tức là đã lâm nguy, cứ đến giờ tý thì cơ quan trong thạch thất này sẽ chuyển động một lần, bất cứ ai cũng không thể thoát được, ta không bao giờ nói dối, chắc ngươi cũng đã biết, sau hóa thân thứ tư của ta có một lối đi bí mật dẫn ra ngoài Huyết Trì”.
Nhiếp Tiểu Phượng chợt thở dài, ngẩn mặt xuất thần.
Đường Văn Quyên thấy vẻ mặt của bà ta lúc thì u ám, lúc thì đau khổ, lúc thì giận dữ, trong lòng rất ngạc nhiên nhủ thầm:
“Giữa thầy trò hai người này không biết sao lại có tình cảm phức tạp đến thế?” nỗi nghi ngờ trong lòng nang trỗi lên, nhưng không dám hỏi gặng.
Nhiếp Tiểu Phượng trầm tư hồi lâu rồi đột nhiên nói:
“Sư tổ ngươi bình sinh không nói dối, chúng ta hãy mau rời khỏi nơi này”.
Đường Văn Quyên đâm kiếm vào vách, móc ra một hòn đá, nàng cúi xuống nhặt lên, chỉ cảm thấy hòn đá này nặng hơn đá bình thường, cho nên dùng kiếm gõ vào thử, chỉ thấy vang lên tiếng keng keng, hình như trong viên đá này có chất kim loại.
Lúc này Nhiếp Tiểu Phượng đã dời bức tượng thứ tư của La Huyền ra quả nhiên sau bức tượng thứ tư có một lối đi nhỏ. Lối đi này dẫn xuống đất, tối đen như mực.
Đường Văn Quyên hạ giọng kêu:
“Sư phụ, không biết có phải tam sư muội giở trò không?”.
Nhiếp Tiểu Phượng nói:
“Không phải, bút tích sư tổ của ngươi không ai có thể giả được”. Thế rồi bước xuống trước, quay đầu lại nói:
“Quyên nhi, hãy điểm huyệt hai người trong đám thủ hạ, để bọn chúng ở đây, xem thử tình hình thế nào. Chúng ta đã biết lối đi bí mật này, sau này đến Huyết Trì dễ như trở bàn tay, tên phản đồ ấy cũng khó thoát khỏi tay ta”.
Đường Văn Quyên muốn nói nhưng lại thôi, nàng lách người để cho bọn người kia lướt qua, khi hai người cuối cùng đi sát bên cạnh nàng, Đường Văn Quyên đột nhiên điểm huyệt đạo của họ, nàng đặt hai người ở một góc phòng, sau đó dời tượng của La Huyền bít lại lối đi.
Lại nói sau khi Mai Giáng Tuyết động thủ với Nhiếp Tiểu Phượng, nàng biết công lực của mình không phải là đối thủ của bà ta, nay tình thế trước mặt lại phức tạp, Bồ Hồng Ngạc chỉ nghĩ đến di vật của La Huyền, khó mà chân thành hợp tác được.
Cho nên nàng chỉ đành lợi dụng gió lạnh lửa nóng, các loại cơ quan để chặn bọn Nhiếp Tiểu Phượng, chuẩn bị trước tiên cứu Phương Triệu Nam rồi tính tiếp. Nàng là người bình tĩnh, từ sau khi có được di vật của La Huyền, võ công của nàng càng tiến triển hơn, cho nên dắt bọn Trần Huyền Sương chạy đến nơi đặt pháp thể của La Huyền.
Đó là một thư phòng bày biện rất trang nhã, một cái bàn đá đặt đầy sách, giữa phòng có một linh đường phủ rèm màu vàng, trong linh đường có bảy tám thạch đôn.
Mai Giáng Tuyết vặn một hòn đá trên vách, lập tức có ngọn lửa phun ra.
Mai Giáng Tuyết nhìn Bồ Hồng Ngạc rồi nói:
“Trên bàn đá cạnh bức tường bên phải đều là di vật của La lão tiền bối, có cả thảy mười hai quyển bí kíp, từ Thiên văn địa lý đến Tinh bốc y đơn, và các loại võ công, chỉ cần nửa quyển bí cấp là đủ xưng bá thiên hạ ...”.
Bồ Hồng Ngạc vui mừng nói:
“Thật không? Ta sẽ xem thử”. Thế rồi sải bước về phía chiếc bàn.
Mai Giáng Tuyết lạnh lùng quát:
“Ngừng tay!”.
Thiếu nữ áo đỏ đã sắp chạm tay tới chiếc bàn, chợt nghe Mai Giáng Tuyết quát như thế thì vội vàng rút tay về, quay đầu hỏi:
“Tại sao? Có phải ngươi đã hối hận không?”.
Mai Giáng Tuyết lạnh lùng đáp:
“Nếu muội hối hận đã không dắt tỷ đến đây”.
Thiếu nữ áo đỏ nói:
“Ta xem thử có gì mà không được?”.
Mai Giáng Tuyết nói:
“Sách này toàn nói về Thiên văn địa lý, lập luận thâm sâu vô cùng, có xem tỷ cũng chẳng hiểu”.
Thiếu nữ áo đỏ nói:
“Ta chỉ xem bí kíp võ công, tìm vài chiêu võ công xem thử có thể chế phục được sư phụ mà thôi”.
Mai Giáng Tuyết nói:
“Dù cho có tìm được vài chiêu tuyệt học, tỷ chưa chắc đã thắng được công lực của Nhiếp Tiểu Phượng”.
Thiếu nữ áo đỏ nói:
“Nhiếp Tiểu Phượng là ai?”.
Mai Giáng Tuyết nói:
“Nhiếp Tiểu Phượng là Nhạc chủ Minh Nhạc, cũng là đệ tử của La Huyền, La Huyền truyền võ công cho bà ta nhưng đã bị bà ta giết ...”.
Phương Triệu Nam chợt chen vào nói:
“Tại sao bà ta lại giết ân sư của mình?”.
Mai Giáng Tuyết im lặng trong khoảnh khắc rồi đáp:
“Không biết”.
Phương Triệu Nam ngạc nhiên, im lặng không nói. Thiếu nữ áo đỏ đột nhiên cầm lấy quyển sách ở trên bàn. Mai Giáng Tuyết kêu lên:
“Khoan đã, hãy nghe ta nói!”.
Thiếu nữ áo đỏ vội vàng rút tay về hỏi:
“Chuyện gì, mau nói!”.
Mai Giáng Tuyết nói:
“Võ công ghi trong những quyển sách ấy chiêu nào cũng là tuyệt học tinh kỳ, vừa nhìn thì sư tỷ đã say mê, dù cho có người ra tay giết tỷ, tỷ cũng không biết chống cự”.
Thiếu nữ áo đỏ nói:
“Thật sự có chuyện này hay sao?”.
Mai Giáng Tuyết nói:
“Nếu muốn lừa gạt tỷ, trong Huyết Trì đầy rẫy những chỗ nguy hiểm, tại sao muội còn dắt các người vào nơi này?”.
Thiếu nữ áo đỏ thầm nhủ:
“Cũng đúng”. Nàng ho nhẹ một tiếng rồi nói:
“Dù cho ngươi nói đúng, ta cũng phải xem thử”.
Mai Giáng Tuyết nói:
“Chúng ta đã nói trước, muội sẽ lấy di vật của La Huyền trao đổi Phương Triệu Nam, chỉ cần sư tỷ giải huyệt đạo cho Phương Triệu Nam, tất cả sách này là của sư tỷ”.
Thiếu nữ áo đỏ trầm ngâm một hồi:
“Bên ngoài có Nhạc chủ Minh Nhạc và gió lạnh lửa nóng, dù ngươi không muốn ám toán ta, ta muốn ra khỏi nơi này cũng không phải chuyện dễ ...”.
Mai Giáng Tuyết nói:
“Sao? Sư tỷ muốn bội ước?”.
Thiếu nữ áo đỏ lắc đầu:
“Không có, ta nghĩ ra một cách đẹp cả đôi đàn”.
Mai Giáng Tuyết nói:
“Cách gì?”.
Thiếu nữ áo đỏ nói:
“Ngươi hãy lấy tất cả sách này, còn ta tạm thời chưa thả Phương Triệu Nam, ngươi sống lâu ở đây chắc chắn biết lối ra, chỉ cần ngươi đưa ta ra bên ngoài, ta sẽ lập tức trả tự do cho Phương Triệu Nam, chúng ta một tay giao sách, một tay giao người, đôi bên đều không thiệt thòi”.
Đồng Tẩu Cẩn Chấn và Thạch Tam Công tuy muốn lấy sách ở trên bàn nhưng nghĩ đến nỗi đau thương thế phát tác, thì không dám làm càn.
Mai Giáng Tuyết cười lạnh:
“Khi chúng ta thương lượng với nhau, không hề có điều này ...”