• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phương Triệu Nam và Viên Cửu Quỳ ngồi cùng một thuyền, y vẫn nhìn Phương Triệu Nam mỉm cười, nhưng chẳng nói lời nào. Phương Triệu Nam bị nhìn đến bực bội, cúi cùng nén không được, nói:

“Huynh đài nhìn ta như thế, chả lẽ cũng có dụng ý gì chăng?”.

Viên Cửu Quỳ mỉm cười:

“Tại hạ có một chuyện vẫn chưa hiểu, không biết huynh đài có thể cho biết hay không?”.

Phương Triệu Nam cười lạnh một tiếng:

“Xin hãy cứ nói ra để tại hạ xem thử”.

Chàng tuy đã lọt vào chốn hang rồng ổ cọp, chuyện sinh tử bị người ta nắm trong tay nhưng vẫn quật cường lạ thường. Tiếu Diện Nhất Hiêu vẫn giữ nụ cười, không hề có ý bực bội, bảo rằng:

“Xem bộ dạng, huynh đài tựa như không quen thuộc Giang Nam, nhưng không biết khi đến Giang Nam chỉ tìm Ngôn lão tiền bối, lấy hai loại linh dược là Cửu Chuyển Tục Mệnh Sinh Cơ tán và Tịch Độc Trấn Thần đan?”.

Phương Triệu Nam không muốn nhiều lời với y, chỉ thuận miệng đáp:

“Đúng vậy, thế nào?”.

Viên Cửu Quỳ cười lạnh, cúi đầu ngẫm nghĩ một lúc lâu rồi mới nói:

“Tại hạ tuy chưa từng thấy hai loại thuốc này, nhưng thường nghe người ta nói đến công năng của chúng, Tịch Độc đơn có thể giải trăm loại độc, Cửu Chuyển Tục Mệnh Sinh Cơ tán có thể trừ khử thịt thối làm mọc da, là loại linh dược trị liệu ngoại thương thuộc hàng đệ nhất trên giang hồ hiện nay. Huynh đài từ ngàn dặm xa xôi đến Giang Nam này, gặp Ngôn lão tiền bối, chả lẽ chỉ lấy hai loại thuốc ấy hay sao?”.

Phương Triệu Nam giật mình, thầm nhủ:

“Kẻ này gian trá vô cùng, từ rày về sau phải cẩn thận đối phó với y để tránh y tìm ra sơ hở”. Thế rồi mới lạnh lùng nói:

“Hai loại thuốc này là thứ đi trên giang hồ cần phải có, chẳng qua tại hạ xin ở chỗ Ngôn lão tiền bối để dành dùng mà thôi”.

Viên Cửu Quỳ không nói gì nữa, im lặng mỉm cười. Thuyền đã sắp cập bến bên kia. Mười bốn thớt ngựa khỏe tựa như có kinh nghiệm đi thuyền, khi đứng trên thuyền không hề kêu hí, đến khi thuyền cập bến thì mới lần lượt nhảy vọt lên bờ. Viên Cửu Quỳ trước tiên nhảy lên lưng ngựa, ra roi phóng về phía trước, mười bốn thớt ngựa phóng thẳng về phía núi Cửu Cung.

Bọn họ ngày đêm lên đường cho nên quả nhiên đến chiều thì đã tới chân núi Cửu Cung. Phương Triệu Nam mong trở về Bão Mục Cương, dùng thuốc cứu người, cho nên sau khi lên núi thì lập tức dẫn họ đến nơi ở của Tri Cơ Tử Ngôn Lăng Phủ. Thế núi càng lúc càng gập ghềnh, mười thớt ngựa khỏe do một đại hán đi theo ở lại canh giữ dưới chân núi. Hán tử thấp bé, râu hình chữ bát đi theo sát bên cạnh Viên Cửu Quỳ đột nhiên bước về phía trước hai bước, sánh vai với Phương Triệu Nam. Người này tuy thần thấp bé nhưng bộ mặt trông rất thông minh, ánh mắt như có điện, y nheo mắt nhìn Phương Triệu Nam rồi cười:

“Không biết nơi Ngôn lão tiền bối ẩn cư cách nơi đây còn bao xa?”.

Phương Triệu Nam đưa mắt nhìn thế núi rồi nói:

“Trong đêm tối tăm thế này, khó phân biệt đường đị.”. nói chưa xong, chợt nghe Viên Cửu Quỳ lạnh lùng hừ một tiếng, tung người vọt vào bãi cỏ bên trái. Y vừa ngừng bước, những người đi cùng ai nấy cũng ngừng lại. Ông già râu tóc bạc phơ đột nhiên mở bừng đôi mắt, chậm rãi bước đến bên cạnh Viên Cửu Quỳ. Phương Triệu Nam quay mặt nhìn sang, chỉ thấy trên bãi cỏ có hai người đang nằm ngửa, mắt nhắm tịt, tứ chi giang rộng, cũng không biết là còn sống hay đã chết. Viên Cửu Quỳ nhìn Phương Triệu Nam nói:

“Ở vùng này ngoài Ngôn Lăng Phủ, có còn ai ở nữa?”.

Phương Triệu Nam nói:

“Điều này tại hạ không rõ lắm”.

Viên Cửu Quỳ cười lạnh, căn dặn những người đi theo phía sau:

“Các ngươi hãy sờ thử xem có còn cứu được không?”.

Hai đại hán bên cạnh bước tới sờ thử. Phương Triệu Nam nhìn kỹ lại, không khỏi giật mình, thối lui một bước. Té ra hai người nằm ở trong bãi cỏ chính là ông già mặc áo xám và đại hán thiếu niên mình đã từng gặp. Chỉ thấy hai người kia đưa tay sờ trước ngực họ rồi nói:

“Đã đứt hơi từ lâu”.

Viên Cửu Quỳ miệng vẫn mỉm cười, đưa mắt nhìn hai thi thể một lát rồi gật nhẹ đầu, nói:

“Chôn họ thôi!”.

Hai đại hán lúc nãy cúi đầu nhận lệnh, ôm hai cái xác ra cách xa bãi cỏ bốn năm thước, rút binh khí ra rồi đào một cái lỗ, chôn hai người xuống. Viên Cửu Quỳ cười lạnh một tiếng, nhìn Phương Triệu Nam nói:

“Phương huynh có gặp hai thuộc hạ đã chết của huynh đệ không?”.

Phương Triệu Nam thầm nhủ:

“Kẻ này tâm cơ thâm trầm, giảo hoạt đa đoan, chắc là đã nhìn thấy thần sắc lúc nãy của mình, nếu mình không nói sự thực, chỉ e sẽ khiến cho y nghi ngờ”. Chàng vốn là người thông minh, hơi nghĩ như thế thì lập tức trả lời:

“Khi tại hạ ra khỏi núi, đã gặp hai vị thuộc hạ này bên đường, không ngờ mới cách mấy ngày mà hai người ấy đã chết”. Viên Cửu Quỳ nghe lời nói của chàng không hề sơ hở, biết chàng không hề nói dối, thế rồi mới gật đầu cười:

“Phương huynh võ công cao cường, chắc là đã biết họ chết như thế nào?”.

Phương Triệu Nam nói:

“Theo tại hạ thấy, có lẽ họ đã bị người ta điểm huyệt mà chết”.

Hán tử thấp bé râu hình chữ bát đột nhiên chen vào nói:

“Theo tại hạ thấy, hai người đứt khí không quá nửa ngày”.

Tiếu Diện Nhất Hiêu Viên Cửu Quỳ gật đầu:

“Trước tiên họ bị điểm huyệt, nằm trong đống cỏ này cho đến khi nguyên khí hao tận mà chết, nếu ta suy đoán không lầm, họ đã bị thương hai ngày trước đâỵ.”. y hơi trầm ngâm rồi lại nói:

“Trên giang hồ hiện nay, kẻ dám đối đầu với Viên mỗ này ngoại trừ đám người bọn lỗ mũi trâu Thiên Phong, quả thực khó tìm ra kẻ nào nữa, nhưng hai người này tựa như không phải bị thương trong tay lão đạo Thiên Phong, không biết ai có khả năng điểm trúng yếu huyệt của Thành Vũ”.

Hán tử thấp bé râu hình chữ bát nói:

“Việc đã đến nước này, thủ lãnh không cần phiền nãọ.”. y quay sang nhìn Phương Triệu Nam rồi nói:

“Có cần tôi đi trước xem thử không?”.

Viên Cửu Quỳ cười rằng:

“Không cần! Theo ta thấy Thành Vũ đã bị người ta dùng thủ pháp độc môn điểm trúng yếu huyệt, dù cho chúng ta đến đây trước khi hai người ấy chết, chỉ e rằng cũng chẳng còn cách nào cứu chữa được, trước mắt không nên phân tán thực lực”.

Phương Triệu Nam chợt giật mình, thầm nhủ:

“Thủ pháp điểm huyệt trong thiên hạ không khác nhau xa lắm, một kẻ có công lực thâm hậu, danh tiếng trên giang hồ như Tiếu Diện Nhất Hiêu mà lại thừa nhận mình cũng bó tay, chả lẽ thiếu nữ áo đỏ vẫn chưa rời khỏi nơi này?”.

Viên Cửu Quỳ vẫn đang để ý đến vẻ mặt của Phương Triệu Nam, thấy chàng trầm ngâm không nói, trong lòng chợt nghi ngờ. Nhưng y là người thâm trầm, tuy đã nghi ngờ nhưng lại không thèm hỏi mà giả vờ không hề biết, chậm rãi bước về phía trước. Ông già gầy đét râu tóc bạc phơ đột nhiên lách người, lướt đến bên cạnh Phương Triệu Nam, lạnh lùng hỏi:

“Ở chỗ Ngôn Lăng Phủ ngoại trừ ông ta còn có ai nữa không?” nói vừa xong đã đưa tay chụp vào cổ tay trái của Phương Triệu Nam.

Phương Triệu Nam lách người, lướt sang phải ba bước, tránh cú chụp của ông già ấy.

Ông già ấy không chụp được, đôi mắt lim dim đột nhiên mở ra, đánh tiếp chiêu thứ hai tới, quét vào ngực Phương Triệu Nam. Đòn này nhanh nhẹn vô cùng, Phương Triệu Nam né không kịp nữa, bị buộc phải giơ tay chặn lại, chàng đánh ra một chiêu Nghênh phong đoạn thảo chém ngang chưởng vào khuỷu tay phải của đối phương.

Chỉ nghe ông già ấy cười lạnh một tiếng, cánh tay phải đột nhiên rút lại, tay trái thừa thế phóng ra chụp lấy cổ tay phải của Phương Triệu Nam. Phương Triệu Nam chỉ cảm thấy năm ngón tay của sư phụ siết chặn lại, mạch môn của chàng đã bị khống chế, máu huyết đánh ngược lại vào nội phủ, kình lực trong toàn thân mất hết. Chợt nghe một tiếng quát lạnh lẽo vang lên:

“Cẩn Tam Nguyên, mau buông tay ra cho ta!”.

ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Tiếu Diện Nhất Hiêu Viên Cửu Quỳ chắp tay sau lưng đứng đấy hơn một trượng, ông già râu tóc bạc phơ kia đành phải buông tay phải Phương Triệu Nam đứng lùi ra một bên. Tiếu Diện Nhất Hiêu đưa tay, nói:

“Mời Phương huynh đến đây”.

Phương Triệu Nam biết tình thế vô cùng nguy hiểm, những kẻ đi cùng với Viên Cửu Quỳ đều nghi ngờ mình, lúc nào cũng có thể giết mình. Viên Cửu Quỳ tuy chưa chắc thực sự có ý bảo vệ, nhưng lúc này y đang cần mình giúp đỡ, cho nên đã không để cho thuộc hạ hại mình, thế rồi chàng mới bước đến bên cạnh Viên Cửu Quỳ. Lúc này Viên Cửu Quỳ như có chuyện lo lắng trong lòng, nụ cười thường hiện trên khóe miệng cũng tạm thời biến mất. Y chậm rãi giở tay phải, vỗ vai Phương Triệu Nam nói:

“Thành Vũ vốn là huynh đệ kết nghĩa của Cẩn Tam Nguyên, cho nên ông ta trong lúc đau lòng đã mạo phạm Phương huynh, mong huynh đài đừng để trong lòng”.

Sau khi suy nghĩ, chàng cảm thấy trong tình huống này lúc nào cũng có thể bị giết chết, chỉ có bình tĩnh ứng phó chỉ e chưa đủ giữ mạng, chàng rất thông minh, sau khi suy nghĩ lướt qua thì giả vờ tỏ vẻ bí ẩn. Quả nhiên sự bình tĩnh của chàng khiến cho Viên Cửu Quỳ càng nghi ngờ hơn, nhưng trong nhất thời cũng không tiện hỏi dấn tới, e rằng Phương Triệu Nam cười y nhỏ gan, cho nên chỉ đành giả vờ cho qua, bước đi cùng với Phương Triệu Nam. Vượt qua một ngọn núi, mọi người đến lối vào của một sơn cốc, ở đó có hai cây tùng to lớn mọc ở hai bên. Chợt nghe Viên Cửu Quỳ lạnh lùng hừ một tiếng, ngừng lại rồi đưa mắt nhìn quanh. Phương Triệu Nam nhìn theo ánh mắt của y, chỉ thấy ở trên mỗi cây tùng có treo một người, hai cái xác ấy không ngừng đu đưa trong gió, rõ ràng hai người này đã chết từ lâu. Lúc này, trời đã tối, dưới ánh sao yếu ớt, trời càng thêm lạnh lẽo, Viên Cửu Quỳ tuy giết người không chớp mắt, nhưng lúc này cũng cảm thấy xương sống lạnh lẽo. Nhưng y rốt cuộc vẫn là bá chủ của một phương, trong lòng tuy cảm thấy kinh hãi, nhưng bề ngoài thì vẫn trấn tĩnh, cười lạnh một tiếng nói:

“Hai kẻ mặc đạo bào này xem ra có vẻ là môn hạ dưới trường Thiên Phong đạo nhân, hà hà! Người trong hai đạo hắc bạch ở Giang Nam lần này coi như đã chết ở núi Cửu Cung”. Y nghĩ rằng môn hạ của Thiên Phong đạo trưởng cũng bị người ta giết chết rồi treo lên cây, ngày sau sẽ đồn trên giang hồ, mình không đến nỗi bị người ta cười chê, trong sự kinh hãi có mấy phần mừng thầm. Cho nên, trong nhất thời bật cười ha ha không ngớt.

Phương Triệu Nam nhìn kỹ hai cái xác treo lủng lẳng trên cây tùng, quả nhiên người mặc đạo trang, trên thân cây còn có cắm hai thanh trường kiếm, xem ra đó là hai người mình đã thấy khi rời núi. Viên Cửu Quỳ đột nhiên ngừng cười, nghiêng mặt nhìn Phương Triệu Nam:

“Huynh đệ đã nghe đồn rằng Tri Cơ Tử Ngôn Lăng Phủ tinh thông y thuật, được giang hồ gọi là thần y, không ngờ lại là một kẻ lòng dạ độc ác..”.

Y ngập ngừng rồi lại nói tiếp:

“Chúng ta còn cách nơi ở của y bao xa, tại hạ muốn gặp mặt kẻ này để lãnh giáo vài chiêu tuyệt học”. Y của y là xem Phương Triệu Nam là kẻ cùng phe với Ngôn Lăng Phủ.

Phương Triệu Nam cũng không giải thích, thản nhiên cười:

“Chỗ ở của Ngôn lão tiền bối cách đây không xa, theo tại hạ tính toán còn khoảng mười dặm đường”.

Viên Cửu Quỳ lại nở nụ cười lạnh lẽo khó đoán, nói rằng:

“Tốt lắm, tốt lắm, mời Phương huynh dẫn đường, chúng ta hãy mau lên đường!”.

Phương Triệu Nam đột nhiên ưỡn ngực nói:

“Tại hạ có điều cầu xin, không biết Viên huynh có chấp nhận không?”.

Viên Cửu Quỳ hơi ngạc nhiên, nhưng lập tức trấn tĩnh trở lại, cười rằng:

“Phương huynh có chuyện gì xin hãy cứ nói ra, nếu tại hạ làm được thì chắc chắn sẽ giúp”.

Phương Triệu Nam nói:

“Khi gặp Ngôn lão tiền bối, nếu ông ta hỏi hai bình thuốc mà ông ta tặng ở đâu, tại hạ khó trả lời, Ngôn tiền bối tính tình kỳ quái, ai nấy đều biết, vạn nhất vì chuyện này mà gây ra tranh cãị.”.

Viên Cửu Quỳ cười lạnh:

“Tại hạ không phải sợ gây chuyện, nhưng Phương huynh đã có ý muốn đòi lại, tại hạ sẽ trả lại ngay”. Nói xong thì lấy ra hai bình ngọc trao cho Phương Triệu Nam.

Phương Triệu Nam xem kỹ qua một lượt, thấy bình thuốc vẫn y nguyên thì cho vào trong lòng, cười rằng:

“Ngôn lão tiền bối tính tình kỳ quái, đối xử với người khác bao giờ cũng lạnh lùng kiêu ngạo, nếu Viên huynh gặp ông ta thì phải kiên nhẫn”.

Viên Cửu Quỳ cười rằng:

“Phương huynh hãy yên tâm, trừ phi Ngôn lão tiền bối buộc tại hạ không còn đường đi, tại hạ quyết không ra tay”.

Phương Triệu Nam nói:

“Viên huynh rộng rãi như thế, người thường khó bì kịp, chả trách nào có thể lãnh đạo quần hùng Giang Nam”.

Chàng là người cực kỳ thông minh, đã thấy tình thế nguy hiểm lúc này, nếu cứ nói sự thực ra, không những đối phương không tin mà e rằng còn gây ra họa sát thân, chi bằng cứ giả vờ chẳng có chuyện gì, lừa gạt y một phen.

Viên Cửu Quỳ nói:

“Nào dám, nào dám, đồng đạo võ lâm đại giang Nam Bắc có ai không biết Viên Cửu Quỳ này là thủ lãnh trong chốn hắc đạo bảy tỉnh phía Nam, Phương huynh bảo như thế, huynh đệ thật không dám nhận”.

Phương Triệu Nam mỉm cười, không đáp lời mà dẫn đầu tiến về phát triển.

Trong lòng chàng thì lại nghĩ rằng:

“Tri Cơ Tử Ngôn Lăng Phủ đã tức giận mà phát điên, lúc này chẳng biết sống chết ra sao, nếu ông ta bại trong tay thiếu nữ áo đỏ thì cũng khó giữ mạng, nếu thắng được thiếu nữ áo đỏ thì không biết đã chạy đi đâu, chắc chắn chẳng còn trong hồ Hàn Thủy nữa. Nay, mình đã lừa bọn họ, nhưng lập tức có thể bị vạch trần, lúc đó khó có thể trốn thoát được, sao không nghĩ một cách để trốn thoát cho mau”. Trong lòng đã nảy ra chủ ý, nhưng chân vẫn không ngừng lại, bất giác mọi người đã đi mấy dặm đường, chàng nhìn lại thì đã đến lối vào của một sơn cốc bất giác giật mình một cái, dừng bước lại. Té ra trong lúc chàng suy nghĩ cách thoát thân thì đã không ngó cảnh vật xung quanh, chỉ đến khi đến sơn cốc này thì mới nhớ lại đã sắp tới bên bờ đầm Hàn Thủy, chỉ cần đi qua hai lối rẽ nữa thì sẽ đến cái đầm ấy. Ngôn Lăng Phủ đã không còn ở đấy, mình chắc chắn sẽ gặp họa sát thân, cho nên nhìn thấy cửa cốc thì chàng lập tức ngừng lại. Chỉ nghe phía sau lưng vang lên tiếng cười lạnh của Viên Cửu Quỳ:

“Phương huynh sao không đi tiếp nữa? Không biết nơi này cách chỗ ở của Ngôn lão tiền bối còn bao xa?”.

Phương Triệu Nam trấn tĩnh, đáp rằng:

“Qua hai lối rẽ nữa là tớị.”. rồi đưa mắt nhìn một tảng đá lớn ở cửa cốc, nơi ấy có mấy chữ:

“Tự tiện bước vào, chôn thân nơi hàn đàm”. Viên Cửu Quỳ tựa như cũng đã nhìn thấy mấy chữ màu đỏ ấy, lạnh lùng hừ một tiếng, nói:

“Khẩu khí thật lớn, chúng ta hãy vào xem thử”.

Phương Triệu Nam nảy ra một ý, bảo rằng:

“Ngôn lão tiền bối sống trên một gác nổi trong đầm, mấy ngày trước khi huynh đệ đến đây trên tảng đá này chẳng thấy chữ, không biết những chữ này là do ai để lại, xem ra không giống bút tích của Ngôn lão tiền bối. ”.

Viên Cửu Quỳ nghe chàng bảo bút tích không phải của Tri Cơ Tử Ngôn Lăng Phủ, trong lòng hơi suy nghĩ. Chỉ thấy y hơi cúi đầu trầm tư một lúc rồi nói:

“Phương huynh hãy xem kỹ lại, xem thử nét chữ này có phải là của Ngôn Lăng Phủ hay không”.

Phương Triệu Nam thản nhiên cười:

“Tại hạ và Ngôn lão tiền bối là bạn vong niên, rất quen thuộc bút tích của ông ta, vừa nhìn đã biết, có lẽ ông ta đã ra ngoài hái thuốc, nhờ người đến canh giữ nơi ở, có lẽ những chữ này là do người ấy viết cũng không chừng”.

Viên Cửu Quỳ gật đầu đáp:

“Phương huynh nói cũng có lý..”. y hơi suy nghĩ một lát rồi lại nói:

“Nơi Ngôn Lăng Phủ ở, ngoài ông ta còn có ai nữa?”.

Phương Triệu Nam nói:

“Ngoài một đồng tử canh lò luyện đơn, chẳng còn ai nữa”.

Viên Cửu Quỳ cười lạnh một tiếng, cao giọng nói:

“Mao Thông, ông hãy bảo bọn họ canh chừng ở ngoài cửa cốc, ông và Cẩn Tam Nguyên hãy theo ta vào xem thử!”.

Người thấp bé ấy vâng một tiếng, cùng với ông già gầy ốm râu tóc bạc phơ chạy tới, năm người theo sau cũng đều là cao thủ trong chốn lục lâm Giang Nam. Bọn họ không đợi Viên Cửu Quỳ căn dặn, lập tức tản ra mai phục ở nơi cửa cốc, trong chớp mắt đã giấu mình đi cả.

Mao Thông nhìn những chữ trên tảng đá, trầm giọng nói:

“Nếu những chữ này không phải là bút tích của Tri Cơ Tử Ngôn Lăng Phủ, chỉ e đã có người đi trước một bước”.

Viên Cửu Quỳ hơi gật đầu, nói:

“Sự việc quả thật có chỗ đáng nghi, nhưng theo ta tính toán, lão đạo Thiên Phong chắc chắn không thể đến trước chúng ta, ngoại trừ tên lỗ mũi trâu ấy, ta không nghĩ được trong võ lâm Giang Nam có ai dám đối chọi với chúng ta”.

Phương Triệu Nam nói:

“Trong giang hồ có rất nhiều kỳ nhân, Viên huynh nói có hơi võ đoán!” chàng biết nếu cứ cố ý nói vài câu nữa sẽ càng làm cho y tin tưởng lời của mình là sự thực.

Viên Cửu Quỳ cười lạnh, nói:

“Phương huynh nói không sai”. Nói xong thì tung mình nhảy vọt vào trong cốc. Phương Triệu Nam thấy thân pháp của y không những nhanh nhẹn vô cùng mà không hề có chút tiếng động, có thể khinh công của y đã đạt đến cảnh giới thượng thừa lư hỏa thuần thanh. Cẩn Tam Nguyên, Mao Thông thấy Viên Cửu Quỳ đã nhảy vào trong, lập tức cả hai nhảy vọt theo sau. Phương Triệu Nam hơi do dự, cũng đi theo vào. Chỉ thấy Viên Cửu Quỳ phóng như tên bắn, đến khi bọn Phương Triệu Nam nhảy vọt vào trong cốc, y đã đến một ngã rẽ. Mao Thông, Cẩn Tam Nguyên đuổi sát theo sau, tiếng áo bay phần phật trong gió, Phương Triệu Nam nhìn trái ngó phải, thấy vách núi như dựng đứng, ngoại trừ đường phía trước và phía sau, dù cho khinh công giỏi mấy đi chăng nữa cũng không thể trèo lên hai vách núi.

Chợt nghe ở ngã rẽ vọng lại tiếng quát của Viên Cửu Quỳ, tựa như đã gặp kẻ cường địch đột kích, chàng không khỏi tò mò phóng nhanh về phía trước. Qua một ngã rẽ, chỉ thấy Viên Cửu Quỳ đứng sững trên đường, Mao Thông, Cẩn Tam Nguyên cũng sánh vai đứng sau lưng y. Phương Triệu Nam đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy Viên Cửu Quỳ trong tay cầm một cây gậy trúc dài khoảng một thước, trầm tư không nói, chàng cảm thấy kỳ lạ, thế rồi bước nhanh đến bên cạnh Viên Cửu Quỳ. Chỉ thấy trên tay trái của y cầm một mảnh giấy, trên tờ giấy có vẽ mười cái xác, bên cạnh là tám chữ màu đỏ:

“Đang chờ đại giá, chưa có quan tài”. Chàng vốn là người thông minh, chỉ hơi suy nghĩ thì đã lập tức hiểu đối phương đã dùng cành tre ấy gởi mảnh giấy này cho Viên Cửu Quỳ. Viên Cửu Quỳ đứng sững ngó một hồi, quay đầu lại nói với Mao Thông và Cẩn Tam Nguyên:

“Hành tung của chúng ta đã bị đối phương phát giác..”.

y nhướng đôi chân mày, ánh mắt nhìn lên mặt Phương Triệu Nam, lạnh lùng nói:

“Chuyện gì thế này? Nếu Phương huynh không cho tại hạ biết sự thật, đừng trách Viên mỗ không nể mặt bằng hữu!”.

Phương Triệu Nam lắc đầu, nói:

“Tại hạ cũng chẳng biết chuyện gì..”. chàng nhìn mảnh giấy rồi nói:

“Những chữ này không phải là bút tích của Ngôn lão tiền bối”.

Viên Cửu Quỳ trừng mắt, cười lạnh, nói:

“Phương huynh đã biết đường ở đây, xin mời hãy đi trước dẫn đường!”.

Phương Triệu Nam trong lòng tuy biết phía trước nguy hiểm trùng trùng nhưng nếu không chấp nhận thì cũng khó thoát khỏi bàn tay của Viên Cửu Quỳ. Thế rồi mới ưỡn ngực nói:

“Viên huynh đã nghi ngờ tại hạ, tại hạ có miệng cũng khó cãi, y thuật của Ngôn lão tiền bối nổi tiếng trên đời, tuy tính tình kỳ quái, nhưng không thể là kẻ độc ác như thế này, có lẽ sau khi tại hạ rời khỏi đầm Hàn Thủy của ông ta, ông ta đã gặp chuyện gì..”. nói đến đây, chợt nhớ lại tình cảnh thê thảm của Ngôn Lăng Phủ, chàng không khỏi đau lòng, thở dài một tiếng mà chẳng nói gì nữa, bước thẳng về phía trước. Viên Cửu Quỳ thấy chàng kích động như thế, rõ ràng không phải nói dối, nỗi nghi ngờ trong lòng tiêu biến mất, bước theo sau Phương Triệu Nam. “Thiên Phong đạo trưởng và mình đều biết chuyện Huyết Trì đồ xuất hiện, kẻ khác không hề hay điều này, lời người này không sai, có lẽ Tri Cơ Tử Ngôn Lăng Phủ đã rơi vào tay người khác” đang suy nghĩ thì lại qua một ngã rẽ khác. Trước mặt là một mặt hồ, sóng nước lăn tăn. Phương Triệu Nam chỉ hai cái gác nổi trong hồ, nói rằng:

“Đó chính là nơi ở và nơi luyện đan của Ngôn lão tiền bối”.

Viên Cửu Quỳ nhìn hồ nước, thấy nơi này rộng khoảng hai trăm trượng, ba mặt đều là núi cao dựng đứng, các con suối chảy đan xen vào nhau, từ trên vách núi đổ xuống. Nơi đây đã trở thành một con đường nhỏ hẹp, ở giữa thì có một con đường đá rộng khoảng ba thước, nước trong hồ chảy men qua hai bên con đường đá ra ngoài.

Trời đêm nặng nề, sao khuya lấp lánh. Ngoại trừ tiếng nước chảy, bốn bên đều vắng lặng như tờ.

Viên Cửu Quỳ là kẻ mưu tính sâu xa, quay sang nói với Cẩn Tam Nguyên:

“Cẩn huynh, hãy giữ ở lối vào, Mao huynh đệ hãy theo tiểu huynh lên trên gác nổi xem thử”.

Y vừa dứt lời, đột nhiên ánh sáng xanh lóe lên, trong căn gác lớn đột nhiên có ánh sáng màu xanh tỏa ra, từ xa vọng lại giọng nói trong trẻo:

“Các vị mới đến ư? Ta đã đợi từ lâu”. Giọng nói tuy mềm mại dễ nghe, như chim hoàng oanh ca hót, nhưng lúc này nơi này, trong tình cảnh này khiến cho người ta vừa nghe đã dựng tóc gáy, dù cho Viên Cửu Quỳ đi lại trên giang hồ đã lâu, hiểu biết rộng rãi, nhưng cũng không khỏi hoảng sợ. Y ngẩn ra một lúc rồi mới bình tĩnh trở lại, đang định lên tiếng đáp lời thì đột nhiên rèm cửa căn gác lay động, một cái đèn lồng màu xanh chầm chậm xuất hiện ở nơi cửa. Tiếp theo là một quái nhân người gầy ốm như cây sào chậm rãi bước về phía bọn họ. Nhìn kỹ lại thì thấy toàn thân của y như đứng thẳng trong nước, chân không giở lên, gối không co xuống, tay thì cầm ngọn đèn lồng màu xanh lam, người như nổi trên mặt nước, tốc độ tiến tới chậm rãi lạ thường.

Viên Cửu Quỳ thấy thế thì trong lòng kinh hãi, nhủ thầm:

“Đây gọi là công phu gì? Chả lẽ đêm nay mình thực sự gặp ma?”.

Chỉ thấy quái nhân cầm đèn ấy càng lúc càng gần, trong chớp mắt đã dừng lại cách bọn họ một trượng. Dưới ánh đèn màu xanh, bộ mặt kỳ quái xấu xí của y hiện rõ, cổ dài miệng rộng, hai mắt to lớn lạ thường, sắc mặt xanh lè, thật khiến cho người ta không thể phân biệt được là người hay là ma. Viên Cửu Quỳ, Mao Thông đều là những kẻ giết người vô số, nhưng đối diện với kẻ xấu xí quái dị này trong lòng không khỏi lo lắng. Phương Triệu Nam nhìn kỹ lại thì phát giác đây chính là người đã từng động thủ với Tụ Thủ Tiều Ẩn Sử Mưu Độn ở bãi Triều Dương, trong lòng càng lo lắng hơn Viên Cửu Quỳ và Mao Thông. Viên Cửu Quỳ ho nhẹ một tiếng, lấy lại gan dạ, đang định lên tiếng quát hỏi. Chợt thấy quái nhân ấy đứng yên ở dưới nước, lại sững người ra, nhủ thầm:

“Chân không cử động mà lướt nước đến đã là chuyện hiếm thấy, nhưng dừng lại trong nước không cử động mà không chìm xuống, rõ ràng là chuyện kỳ quái, dù cho y thật là người, võ công cũng cao thâm khó lường, xem ra đêm nay muốn an toàn mà rút lui khỏi chỗ này là chuyện vô cùng khó”. Nghĩ đến đây thì trong lòng không khỏi kinh hãi. Chợt nghe Cẩn Tam Nguyên cười lạnh một tiếng nói:

“Mượn lực nổi của hai tấm gỗ để làm chuyện hù dọa người đâu có phải là chuyện quang vinh gì, hừ, hừ! Chỉ là một trò vặt vãnh, chả lẽ có thể hù dọa được người ta ư?”.

Quái nhân ấy nghe thế thì lập tức bật cười ha ha, vung tay một cái, nhảy vọt từ mặt nước lên trên con đường đá, nói rằng:

“Nếu các vị đều không sợ chết thì xin mời lên gác xem thử!”.

Giọng nói của người này khàn khàn nghe rất chối tai. Viên Cửu Quỳ cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên thấy ở hai chân y có miếng gỗ, không khỏi cười lạnh một tiếng:

“Xin thứ cho huynh đệ mắt nhìn không rõ, không biết đại giá là ai?”.

Quái nhân ấy cười lạnh một tiếng:

“Phàm những kẻ gặp ta đều không thể sống sót trên đời, ta thấy ngươi đừng hỏi thì hơn”.

Viên Cửu Quỳ biết kẻ này chỉ là đứng trên hai miếng ván thì đã lấy lại gan, thế rồi mới mỉm cười nói rằng:

“Có chuyện này, tại hạ phải hỏi đại giá”.

Quái nhân áo đen ấy tức giận nói:

“Đến khi ngươi sắp chết, ta sẽ báo họ tên cũng không muộn, giờ đây hãy mau lên gác xem thử, đừng bỏ lỡ thời cơ ra đi của các ngươi”. Y chậm rãi đưa mắt nhìn Phương Triệu Nam, lạnh lùng nói tiếp một câu:

“Tên tiểu tử này lại chạy đến đây, xem ra số ngươi phải chết”. Nói xong thì xoay người nhảy xuống nước đạp sóng mà đi. Cẩn Tam Nguyên nhìn Phương Triệu Nam, mắng rằng:

“Không ngờ ngươi hiểu biết nhiều như thế”. Viên Cửu Quỳ trừng mắt nhìn Cẩn Tam Nguyên, hạ giọng hỏi Phương Triệu Nam:

“Phương huynh đã biết kẻ này, chắc là biết lai lịch của y”.

Phương Triệu Nam nói:

“Kẻ này tuy có duyên gặp mặt với huynh đệ, nhưng chưa từng quen biết, còn lại lịch của y, huynh đệ chỉ biết sơ lược, Viên huynh có nghe nói đến nơi gọi là Minh Nhạc không?” chàng nghĩ Viên Cửu Quỳ là thủ lãnh của lục lâm miền Giang Nam, chắc chắn hiểu biết rất nhiều, một khi nhắc đến Minh Nhạc, y đương nhiên cảm thấy quen tai. Nào ngờ Viên Cửu Quỳ lặp lại:

“Minh Nhạc..”. chỉ thấy y trầm ngâm một lúc rồi nói:

“Người có tiếng trên võ lâm, ta tuy không dám nói là ai cũng biết, nhưng ta chưa từng nghe nói đến kẻ này, còn nơi gọi là Minh Nhạc, cũng chưa nghe qua, nếu Phương huynh đã biết thì xin hãy nói rõ cho huynh đệ”.

Phương Triệu Nam nhìn vẻ mặt y, biết y không phải nói dối, hơi suy nghĩ rồi nói:

“Huynh đệ tuy không biết Minh Nhạc là nơi nào, nhưng những kẻ này vốn là từ Minh Nhạc đến, còn kẻ đứng đầu thì đang trong thời kỳ bế quan. Hiện nay người chủ trì chuyện này là ba thiếu nữ mặc áo lam, đỏ, trắng, ai nấy dung mạo đều đẹp như hoa, lòng dạ tựa rắn rết, võ công rất quái dị khiến cho người ta khó đoán. Còn quái nhân mặc áo đen này xem ra võ công cũng không tệ, nhưng không phải là người quan trọng, có lẽ y cũng chỉ là một đầu mục..”.

Chàng vốn là người rất thông minh, tuy chỉ biết sơ lược, nhưng cũng đã đoán ra, khi nói thì rất có đầu có đuôi, khiến cho người ta không thể nào hỏi thêm được, vả lại chàng đã né nặng lấy nhẹ, không tiết lộ ba chữ Huyết Trì đồ. Viên Cửu Quỳ quay đầu nhìn Cẩn Tam Nguyên, Mao Thông, nói:

“Xem ra Tri Cơ Tử Ngôn Lăng Phủ nếu không phải đã gặp nạn thì chắc chắn đã rời khỏi nơi này, nhưng chúng ta ngàn dặm đến đây chả lẽ rút lui như thế? Dù thế nào đi nữa cũng phải lên gác xem thử. nhưng chuyến này chắc chắn khó tránh một cuộc ác đấu, tạm thời các người hãy xem ta mà hành sự, trừ phi đối phương ra tay trước, nếu không không nên dễ dàng làm càn”. Nói xong thì đề một ngụm chân khí lên đan điền nhảy xuống hồ thi triển công phu Đăng Bình Độ Thủy vọt lên căn gác. Cẩn Tam Nguyên tung mình xuống hồ, đuổi theo Viên Cửu Quỳ. Mao Thông nhìn Phương Triệu Nam nói:

“Mời Phương huynh”.

Phương Triệu Nam nói:

“Thật hổ thẹn, huynh đệ tự biết khinh công còn kém, chỉ e không thể đạp nước mà qua”.

Mao Thông nói:

“Nói vậy, Phương huynh phải chăng không muốn đến căn gác ấy?”.

Phương Triệu Nam nói:

“Huynh đệ bất tài, không biết huynh đài có cách gì không?”.

Mao Thông thầm nhủ:

“Thật khó tìm ra cách”. Đột nhiên, y nhớ đến quái nhân cao gầy kia mượn lực nổi của tấm gỗ, đạp nước mà đi, thế rồi nói rằng:

“Phương huynh hãy đợi trong chốc lát, để huynh đệ nghĩ ra một cách..”. y bước tới phía trước, rồi lại quay đầu:

“Ở cửa cốc đã có mai phục, điều này Phương huynh chắc đã tận mắt chứng kiến..”.

Phương Triệu Nam cười lạnh, nói:

“Huynh đài hãy yên tâm, tại hạ không hề có ý chạy trốn”.

Mao Thông cười nói:

“Rất tốt”. Rồi vọt hai cái, mất vào trong màn đêm. Một lát sau, y quay trở lại với hai cành cây khô to như cánh tay, dài khoảng ba thước. Mao Thông nói:

“Dù Phương huynh không tập công phu Đăng Bình Độ Thủy, nhưng dùng hai cây khô này cũng có thể đi trên mặt nước như không”.

Phương Triệu Nam thầm nhủ:

“Không biết Ngôn Lăng Phủ Ngôn lão tiền bối có phải đã sa vào tay thiếu nữ áo đỏ hay không, chi bằng cùng y lên gác nổi xem thử”, thế rồi lấy hai cành cây khô ấy cột vào chân, nhảy xuống hồ, khinh công của chàng vốn có nền tảng vững chắc, lại thêm lực nổi của hai cành cây khô, chàng có thể lướt trên sóng một cách dễ dàng.

Mao Thông đề một ngụm chân khí, nhảy vọt xuống, đạp sóng mà lướt về phía trước.

Khi hai người đến căn gác lớn thì Viên Cửu Quỳ và Cẩn Tam Nguyên đã vào trong gác. Mao Thông vung tay một cái, phóng lên gác rồi xoay người đưa tay lại.

Phương Triệu Nam cười lạnh, nói:

“Không cần!” rồi đè một ngụm chân khí, chân trái mượn lực nổi của cành cây, chân phải bước sải tới một bước, lên được phía trên căn gác, chàng tháo hai cành cây ra đẩy cửa bước vào. Chỉ thấy Viên Cửu Quỳ và Cẩn Tam Nguyên đứng ở một bên, còn quái nhân cao gầy kia thì đứng dựa cửa tựa như phòng bị hai người chạy trốn. Căn gác vẫn không hề khác mấy ngày trước. Chỉ thấy ở giữa nhà có treo một đốm lửa màu lam, vật này tựa như đèn mà không phải đèn, lúc phát màu xanh lục, lúc phát màu xanh lam, khiến cho căn phòng càng lạnh lẽo hơn.

Ngoại trừ quái nhân cao gầy, trong phòng chẳng có ai khác nữa. Viên Cửu Quỳ tựa như đã không còn kiên nhận đợi nữa, quay mặt lại nhìn Phương Triệu Nam, cao giọng nói:

“Đã mời chúng tôi lên căn gác, tại sao lại giả vờ bí ẩn, không chịu ra mặt..”.

Y nói chưa xong thì chợt nghe trong tấm vách vọng ra giọng nói trong trẻo:

“Nay đã đến, hãy đợi thêm một lát nữa, có gì mà vội thế”. Rồi ở giữa tấm vách đột nhiên lay động, một cách cửa rộng khoảng hai thước mở ra, một thiếu nữ xinh đẹp mặc y phục màu đỏ mỉm cười chậm rãi bước ra. Trong tay nàng cầm cây phất trần, chỉa về phía bọn người Viên Cửu Quỳ:

“Một, hai, ba, bốn, không đúng! Bọn ngươi không phải có mười người sao?”.

Viên Cửu Quỳ chưa kịp lên tiếng, thiếu nữ áo đỏ ấy lại chỉ Phương Triệu Nam, nhanh nhảu nói:

“Hay lắm! Chúng ta đã là bà con! Ngươi còn giúp bọn họ đối chọi với ta?”.

Quái nhân cao gầy ấy hơi ngạc nhiên, nói:

“Nhị cô nương, tiểu tử này sao có thể là bà con của chúng ta?”.

Thiếu nữ áo đỏ cười khanh khách một hồi rồi nói:

“Ngươi còn chưa biết sao? Y đã là ý trung nhân của tam cô nương chúng ta!”.

Quái nhân cao gầy ấy lắc đầu, nói:

“Tam cô nương sắc đẹp tuyệt luân, tính tình lạnh lùng như băng tuyết, chưa bao giờ nhìn đến bọn đàn ông, võ công tiểu tử này lại kém cỏi, sao có thể lọt vào mắt xanh của tam cô nương..”.

Thiếu nữ áo đỏ cười nói:

“Nhị cô nương mấy khi lừa gạt ngươi? Nếu ngươi không tin thì hãy hỏi tam cô nương!”.

Quái nhân cao gầy đột nhiên vỗ một chưởng ra, một cột nước trong hồ dựng lên, quát rằng:

“Nếu thật như thế thì đúng là phượng hoàng sánh với quạ đen, thật thiệt thòi cho tam cô nương chúng ta!”.

Kẻ này không những mặt mũi khó coi vô cùng mà giọng nói còn khàn khàn, khi quát lên thật khiến người ta khó nghe.

Viên Cửu Quỳ sau một hồi thì đã bình tĩnh trở lại, đưa mắt nhìn xung quanh, nhủ thầm:

“Căn gác này chẳng qua chỉ có mấy trượng, trong bức vách đâu có rộng lớn, dù cho có giấu người thì cũng chẳng được bao nhiêu. Thiếu nữ áo đỏ này xem ra chẳng qua chỉ có mười tám mười chín tuổi, dù cho ả vừa mới ra đời đã tập võ, nhưng cũng chưa chắc được bao nhiêu thành tựu”. Nghĩ đến đó thì đột nhiên lấy lại gan, nheo mắt nhìn Phương Triệu Nam, lạnh lùng hỏi:

“Ba con ả mà huynh đài nói có kẻ này không?”.

Phương Triệu Nam gật đầu trả lời:

“Có”.

Thiếu nữ áo đỏ mỉm cười nói:

“Hay lắm! Ngươi đã tiết lộ chuyện của chúng tạ.”. nàng hơi ngừng rồi lại nói tiếp:

“Có tiết lộ cũng chẳng sao, dẫu sao các ngươi cũng chẳng thể sống mà quay về”.

Viên Cửu Quỳ lạnh lùng cười:

“Khẩu khí thật lớn..”.

Thiếu nữ áo đỏ nói:

“Sao? Ngươi không tin lời ta?”.

Viên Cửu Quỳ cười ha ha, nói:

“Điều này tạm thời đừng nói! Tại hạ đang có một chuyện muốn thỉnh giáo cô nương”.

Trước khi lên tiếng, hai người đều mỉm cười, điều khác là nụ cười của họ đem đến cho người ta hai cảm giác, tiếng cười của thiếu nữ áo đỏ thì trong trẻo, kiều mị vô cùng, tiếng của của Viên Cửu Quỳ thì lạnh tanh nghe đến chối tai.

Thiếu nữ áo đỏ đột nhiên phất cây phất trần trong tay, ánh lửa trong phòng tắt ngấm, trong căn gác đột nhiên tối sầm, đưa tay ra chẳng thấy được năm ngón. Động tác bất ngờ của nàng khiến cho người trong toàn trường đều giật mình, ai nấy đều ngầm vận công giới bị. Chỉ nghe trong bóng tối vang lên tiếng cười trong trẻo của cô nương ấy:

“Có lời gì thì hãy mau nói! Nói xong rồi, các ngươi chết cũng nhắm mắt!”.

Viên Cửu Quỳ cười lớn, tiếng cười nghe rất thê thảm làm chấn động lỗ tai người ta, rồi nói:

“Chủ nhân của căn gác nổi này, Tri Cơ Tử Ngôn Lăng Phủ đã đi đâu?”.

Thiếu nữ áo đỏ nói:

“Ngươi muốn tìm Ngôn Lăng Phủ ư?”.

Viên Cửu Quỳ nói:

“Đúng vậy, tại hạ đã từ lâu ngưỡng mộ danh tiếng của Ngôn lão tiền bối, cho nên đến đây bái phỏng”.

Thiếu nữ áo đỏ đột nhiên tiến về phía trước, quét cây phất trần về phía Viên Cửu Quỳ, miệng thì vẫn cười:

“Ngươi muốn gặp Ngôn Lăng Phủ, vậy rất tốt..”.

Viên Cửu Quỳ quát lớn một tiếng, nghiêng người né cây phất trần, giơ tay trả lại một chưởng Lãng Chàng Tiêu Nham, hỏi:

“Ngôn Lăng Phủ thế nào rồi?”.

Thiếu nữ áo đỏ lách ngang qua, né được luồng chưởng phong, trả lại một chiêu Đảo Đả Kim Chung, điểm mạnh cây phất trần về phía Cẩn Tam Nguyên, miệng thì vẫn cười đáp:

“Lão ta ấy à..”.

Cẩn Tam Nguyên dặm mạnh chân khiến cho căn gác chao đảo, còn y thì thừa thế lách qua bên trái. Thiếu nữ áo đỏ sử dụng cây phất trần rất nhanh, lại vì trong đêm tối cho nên không thấy rõ thế công của đối phương là thật hay giả, cho nên chỉ đành né mà thôi, quên rằng ở cửa còn có quái nhân cao gầy đang đứng đợi, vì thế đã tiến sát đến y. Chân chưa kịp đứng vững thì đột nhiên có một luồng ám kình phóng thẳng tới, trong tai nghe tiếng quát khàn khàn:

“Cút chỗ khác”. Kẻ này nói giọng Tứ Xuyên, lại thêm tiếng nói khàn khàn cho nên khi quát lên càng tăng thêm vẻ hung dữ. Cẩn Tam Nguyên từ lâu đã theo Viên Cửu Quỳ đi lại trên giang hồ, đã trải qua hàng trăm cuộc chiến lớn nhỏ, khả năng ứng biến cực kỳ nhanh nhạy, người chưa đứng vững, chưởng phải đã vỗ ra sau một chưởng. Hai luồng ám kình chạm vào nhau, Cẩn Tam Nguyên giật mình, nghĩ bụng nếu tiếp lấy chưởng này, chắc chắn sẽ chấn thương nội phủ, vì thế thừa thế nhảy vọt lên, né ngang qua. Thiếu nữ áo đỏ một đòn đánh lui được Cẩn Tam Nguyên, xoay người lại phóng ra một chiêu Tật Phong Phất Liễu về phía Mao Thông. Pth đã chuẩn bị, cảm thấy một luồng cuồng phong đánh tới, lập tức bước ngang sang bên trái, nhưng tiếng cười của nàng vẫn vang lên trong căn gác. Thiếu nữ áo đỏ ấy cứ như một con thoi, chốc thì tấn công Mao Thông, chốc thì quay về phía Cẩn Tam Nguyên, trong chốc lát cả hai người đều lúng túng tay chân.

Tiếu Diện Nhất Hiêu Viên Cửu Quỳ võ công tuy cao, nhưng một là vì không quen thuộc tình thế, hai là vi lo lắng có mai phục cho nên không linh hoạt như thiếu nữ áo đỏ. Do đó y cũng chỉ sử dụng có bảy phần bản lĩnh của mình, thủ nhiều mà công ít, lại lo lắng đánh nhầm Cẩn Tam Nguyên và Mao Thông, lại không dám toàn lực phát chưởng, bị thiếu nữ áo đỏ ấy xoay tít như bông vụ. Thiếu nữ áo đỏ ấy đánh một hồi thì đột nhiên ngừng lại, bảo rằng:

“Đây chẳng qua trước tiên cho bọn ngươi xem thử mà thôi, giờ đây có hai con đường sống chết, cho các ngươi tự chọn lấy”.

Viên Cửu Quỳ lạnh lùng hừ một tiếng:

“Đường sống thì thế nào? Đường chết thì thế nào?”.

Thiếu nữ áo đỏ ấy nó:

“Nếu các ngươi muốn sống thì hãy bó tay chịu trói, đi theo đến nơi tốt nhất để mở rộng tầm mắt, nếu muốn chết thì càng dễ hơn, ta sẽ cho các người mỗi người một phát Tam Âm chưởng, trong vòng mười hai canh giờ thì sẽ được như ý muốn”.

Viên Cửu Quỳ nhân lúc thiếu nữ áo đỏ ấy nói chuyện thì thầm để ý tình thế trong căn gác, thiếu nữ áo đỏ ấy nói vừa dứt lời thì y quát lớn một tiếng, xoay người phóng ra một chưởng.

Nội công của y thâm hậu, chưởng lực lại mạnh mẽ dị thường.

Chỉ nghe bình một tiếng, bức tường gỗ của căn gác vỡ ra một mảng to cả mấy thước, căn phòng chợt rõ hơn trước nhiều. Tất cả những người trong căn gác đều là cao thủ nội ngoại kiêm tu, chỉ cần có tí ánh sáng lọt vào thì có thể nhìn thấy rõ mọi vật.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK