Dơi dắt một thớt ngựa trắng noãn như tuyết, lông bờm chỉnh tề, gọn gàng, thân thể đẫy đ.à rắn chắc tới, đầu ngựa hơi cúi xuống, bộ dạng vừa ưu nhã, lại cao quý.
Trịnh Lan không nói gì, lẳng lặng giúp Tiểu Viện lên ngựa.
Tiểu Viện vẫn còn thất thần chưa phản ứng lại kịp với sự thay đổi hành trình quá đỗi đột ngột của Trịnh Lan, càng bất ngờ hơn chính là Hồ Điệp, cô nương này có thể cùng lúc ôm Tiểu Viện và túi hành lý, đề khinh công bay xuống dễ dàng.
Dù gì họ cũng là thân vệ Ngũ Độc Môn không phải nha hoàn, cung nữ bình thường, thân thể Hồ Điệp nhẹ nhàng như chim, ở trong không trung vẫn có thể tuỳ ý di chuyển, đổi hướng.
Quả thực phiêu dật như một chú bướm nhỏ.
“Chủ thượng, thuộc hạ có cần đi theo hộ tống người không?” Hồ Điệp vội vàng lên tiếng, nàng biết chủ nhân trước giờ là kiểu người tương đối tuỳ tâm sở dục, nhưng vẫn thấy quyết định này quá mức bất ngờ.
“Không cần.” Trịnh Lan chỉ đơn giản bỏ lại một câu, người đã nhẹ nhàng nhảy lên ngựa, giá ngựa đi xa.
Chỉ còn lại Hồ Điệp và Dơi đứng đó giương mắt nhìn nhau.
Tuấn mã phóng đi vun vút, phong cảnh hai bên lướt qua rất nhanh, trôi về phía sau hai lưng hai người.
Trịnh Lan một tay thúc ngựa, một tay khác ôm chặt giai nhân mỏng manh trong lòng, mặc dù ngựa phi nước đại, nhưng ngồi trong vòng tay chàng Tiểu Viện luôn cảm thấy một sự an toàn tuyệt đối.
Chỉ chốc lát, ngẩng đầu lên, cách đó không xa đã là cửa thành huyện Lâm Hà.
Đến tận gần khu vực cổng thành, tuấn mã mới giảm tốc độ, từ lao vun vút thành chạy nhanh, rồi cuối cùng nhàn tản dừng trước cổng thành.
Muốn qua cửa thành, theo quy định, phải xuống ngựa xuất trình giấy tờ.
Binh lính canh cổng đi tới, thấy hai người quần áo sang trọng, biết chắc không phải con cháu nhà thế gia bình thường, vì vậy thái độ nói chuyện cũng khách khí hơn hẳn, có điều quy định là quy định, không thể làm khác: “Quan nhân và nương tử nếu muốn vào thành xin mời xuống ngựa, xuất trình văn điệp thông quan cho tiểu nhân kiểm tra.”
Trịnh Lan không kiên nhẫn liếc nhìn gã quan sai, lạnh nhạt nói: “Gọi huyện thái gia của các ngươi tự mình đến kiểm tra.”
Sau đó hai chân đá một cái, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai tiến thẳng vào cửa thành, cả Tiểu Viện đang ngồi trong vòng tay chàng cũng không nhịn được giật mình thảng thốt kêu lên một tiếng.
Chỉ chốc lát, Trịnh Lan đã đưa Tiểu Viện đến trung tâm phồn hoa nhất huyện Lâm Hà.
Tuấn mã cao lớn đặt giữa huyện thành cổ kính có vẻ cực kỳ không thích hợp.
Có lẽ đã rất lâu người dân Lâm Hà chưa từng được chiêm ngưỡng qua thớt bạch mã đẹp đẽ đến nhường này, càng chưa từng được nhìn thấy đôi bích nhân tựa trích tiên hạ phàm ngồi trên ngựa.
Cả người bán hàng rong bên đường cũng nhịn không nổi, liên tục đưa mắt nhìn lén hai người.
Trước quán rượu xa hoa nhất huyện thành, Trịnh Lan vững vàng bế Tiểu Viện xuống ngựa.
Hai người vào nhã gian, gọi vài món ăn.
“Lót dạ chút rồi đi tiếp.”
Trong lúc chờ thức ăn được bưng lên, Tiểu Viện có hơi hiếu kỳ về quyết định thay đổi lộ trình của Trịnh Lan, bèn hỏi: “Sao chúng ta không ngồi xe nữa mà đổi thành cưỡi ngựa? Từ đây đến Hàng Nam cũng không phải quá xa xôi.”
Trịnh Lan nhìn Tiểu Viện, có chút buồn bực, đáp: “Nếu tiếp tục đi xe, nàng sẽ vẫn ủ rũ không vui, chẳng bằng đổi phương tiện đi lại, tìm chút cảm giác mới mẻ, tuỳ ý.”
Tiểu Viện bật cười.
Kỳ thực khoảnh khắc hai người cưỡi tuấn mã vụt qua cỗ xe ngựa tinh mỹ đã được chuẩn bị sẵn, những cảm xúc đè nén, bí bách, khó chịu của Tiểu Viện cũng hoàn toàn được giải phóng theo, tâm lý thoải mái hơn rất nhiều.
Chỉ cần có người đi theo hầu hạ, cho dù là thái giám, cung nữ trong vương phủ, hay ẩn vệ của Ngũ Độc Môn, nàng cũng cảm thấy bản thân như con chim hoàng anh bị vây nhốt trong lồng.
“Có lẽ, thứ nàng thực sự muốn, chính là thời gian được là người bình thường, được ở bên nhau như một đôi vợ chồng gia đình bình dân.” Trịnh Lan ngẩng đầu nhìn về phía Tiểu Viện, khó khăn mở miệng.
Tiểu Viện nói đúng, những lúc chàng bỏ xuống giọng điệu mỉa mai, nửa đùa nửa thật, âm dương quái khí, chân thành, nghiêm túc nói ra tâm ý thực sự của bản thân, chàng luôn bị rơi vào trạng thái vốn từ nghèo nàn, bối rối, thiếu bình tĩnh, khó lòng nói ra miệng được.
Tiểu nhị nhanh chóng bưng các món ăn nóng hổi lên, Tiểu Viện thuần thục múc một chén canh nhỏ cho Trịnh Lan.
Trịnh Lan xích lại gần, đoạt bát canh trong tay nàng.
Tiểu Viện không hiểu liếc chàng, như đang tự hỏi, vị phu quân nhà mình không biết lại nghĩ ra ý tưởng quái lạ nào nữa đây?
“Vợ chồng bình thường… thê tử thường múc canh cho phu quân như vậy à?” Trịnh Lan hỏi.
Tiểu Viện nghĩ ngợi một chút, mới đáp: “Ta đương nhiên chưa thấy qua gia đình thường dân thế nào, nhưng thi thoảng bắt gặp những cặp phu thê ở quán cơm bình dân, đều thấy các nương tử sẽ chủ động múc canh cho phu quân nhà mình như vậy.”
Trịnh Lan lập tức đưa bát cho nàng, để ‘nương tử’ gắp đồ ăn, múc canh giúp mình.
Còn bản thân nhãn nhã cầm thìa đũa ăn thức ăn ‘nương tử’ chia sẵn.
Tiểu Viện dừng động tác, lẳng lặng nhìn chàng.
“Nàng không đói à?” Trịnh Lan hỏi.
Tiểu Viện lắc đầu, cười nói: “Lúc trước ở vương phủ, điện hạ luôn thích nhìn ta ăn, nhưng hôm nay ta mới phát hiện ra, tư thế dùng bữa của điện hạ rất tuấn tú, dễ nhìn.
Tựa như cơm canh đều là trân bảo quý giá, phải đặt trong lòng bàn tay chậm rãi thưởng thức.”
Trịnh Lan bật cười, thuở nhỏ chàng theo các ma ma và phu tử học lễ nghi cung đình, kể cả chế độ ăn uống, dáng vẻ khi dùng bữa cũng phải tuân thủ một cách nghiêm ngặt đến mức hà khắc các quy phạm, chuẩn mực.
Ngày trước lúc ở Vương phủ Tiểu Viện cũng nhận ra, bất kể là nô tài, hay chủ tử, dù là Bách Linh, Hải Thăng hay Ngân Tuệ dù đi đứng cũng đều cực kỳ nhẹ nhàng, không phát ra bất kỳ tiếng động nào.
Nhã gian mà Tiểu Viện và Trịnh Lan đang ngồi là tầng hai của quán rượu, từ cửa sổ phóng mắt ra ngoài có thể ngắm nhìn toàn bộ cảnh phố xá sầm uất, náo nhiệt.
Ngoài đường lớn tiếng người huyên náo, tiếng mua bán mặc cả nhộn nhịp, hoặc lời chào hàng bằng nhiều ngôn ngữ vùng miền khác nhau của những thương lái gánh hàng rong đi dọc phố, tất cả tạo nên một bức tranh cuộc sống phong phú, náo nhiệt.
Huyện Lâm Hà vốn không giàu có, bởi vì có kênh đào, bến tàu mà thương nghiệp phát triển, bình thường dân vãng lai đến đây cũng tương đối đông đúc.
Bọn họ từ nhiều địa phương tụ tập tại đây, mua bán, trao đổi hàng hoá, ăn uống, nghỉ ngơi, tìm kiếm đối tác làm ăn, vì đa phần xuất thân là những con buôn nên cũng không để ý nhiều đến quy củ, so với kinh thành - nơi tập hợp toàn những danh gia vọng tộc, đương nhiên thô bỉ, bát nháo hơn nhiều.
Hiện tại dù Trịnh Lan đang ngồi dùng cơm tại một tửu lâu bình dân, tuy tửu lâu này cũng là nơi nổi tiếng nhất nhì huyện Lâm Hà, nhưng không thể phủ nhận ở bất kỳ chỗ nào, chỉ cần chàng xuất hiện, cũng dễ dàng trở nên thu hút, bởi sự tồn tại của chàng đã là một điều đặc biệt.
“Ái phi đang nhìn gì thế?”
“Nhìn điện hạ dùng bữa.”
“Khó coi lắm sao?” Giọng điệu chàng có vài phần trêu chọc.
“Không rất đẹp.” Tiểu Viện mỉm cười đáp.
“Tất nhiên, bản vương lúc nào cũng tuấn tú cả.” Trịnh Lan nhướn lông mày, cười đáp.
Tiểu Viện cười ngọt ngào thuận theo, sau đó lại liếc nhìn chàng một cái, bông đùa: “Thì ra điện hạ là người không biết xấu hổ là gì.”
Ăn được một lát, Tiểu Viện đang định hỏi Trịnh Lan lát nữa dựa định sẽ đi đâu, thì đã thấy bên dưới lầu một nhóm quan sai vội vàng chạy đến.
Nháy mắt phố xá ồn ào náo nhiệt đột nhiên rơi vào tĩnh lặng, đám người vừa rồi còn huyên náo, chợ búa vội vàng thu dọn gánh hàng, tránh sát vào góc đường.
Đám binh sĩ đi trước mở đường, gã huyện thừa khệnh khạng đi tới, đến trước cửa tửu lâu, huyện thừa huyện Lâm Hà Phùng Hưng Tam lập tức khom lưng, uốn gối, cung kinh bước vào tửu lâu, vội vàng thở hồng hộc leo lên lầu hai, thấy Trịnh Lan và Tiểu Viện lập tức cung kính quỳ xuống đất hành lễ.
“Thần - huyện thừa huyện Lâm Hà - Phùng Hưng Tam cung nghênh Trạm Vương điện hạ đại giá quang lâm.
Sĩ tốt gác thành có mắt không biết Thái Sơn, kính mong Trạm Vương điện hạ thứ tội.”
Trịnh Lan nhìn vẻ ân cần quá mức phô trương của gã huyện thừa, cau mày không đáp.
Phùng Hưng Tam quỳ trên mặt đất nhất thời có chút xấu hổ.
Ven sông huyện Lâm Hà là nút giao thông quan trọng, then chốt trong lưu thông hàng hoá, vận tải đường thuỷ, mặc dù diện tích nhỏ, nhưng đã quen được nghênh đón các vị có chức có quyền.
Ngày trước Tiền Trọng Mưu vào kinh nhậm chức, cũng từng dừng chân nhiều ngày ở phủ huyện thừa huyện Lâm Hà, thậm chí lúc đó cháu trai bên nhà phu nhân của nguyên tả tướng Ngô Phàm Khâm còn dưỡng thương ở nội phủ Phùng gia một thời gian dài.
Mặc dù Tiền đại nhân đã rơi đài, nhưng không ai không biết Trạm Vương phi hiện tại chính là nữ nhi duy nhất của Tiền Trọng Mưu.
Sau sự kiện cung biến, Trạm Vương điện hạ - Trịnh Lan đã được hầu hết các phe phái chính trị trong triều đường coi là ứng cử viên sáng giá nhất cho ngôi vị Thái tử - trên thực tế người có thể hiệu lệnh Minh Khải quân - không cần coi cũng hiển nhiên có đủ thực lực nắm chắc vị trí trữ quân.
Nghe nói Trịnh Lan xuôi nam trở về đất phong, đám đại thần trong triều người nào kẻ ấy đều bất ngờ, nhưng rất nhanh đã lý giải được, có lẽ đây chỉ là một nước cờ của Hằng Xương Đế, giúp cho Trịnh Lan tăng thêm uy danh, thực quyền trước khi chính thức lên ngôi mà thôi.
Gã Phùng Hưng Tam ỷ vào việc bản thân từng quen biết Ngô Phàm Khâm và Tiền Trọng Mưu, cả gan dám đi tìm hiểu lịch trình di chuyển tới phía nam của Trịnh Lan, nếu như đã xuôi dòng sông, đi qua huyện Lâm Hà, vậy thì vừa hay hắn sẽ có cơ hội xum xoe, nịnh hót vị đại nhân vật này.
Nào ngờ cơ hội lại đến quá mức đột ngột, lão còn chưa kịp chuẩn bị đã nghe tin Trạm Vương điện hạ tự thúc ngựa tiến vào thành.
Sớm nghe nói tính cách Trạm Vương thất thường, quái lạ, giọng điệu nửa đùa nửa thật, âm dương quái khí hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ phong lưu, tuấn dậy bên ngoài.
Phùng Hưng Tam sớm đã có chuẩn bị tinh thần trước, vì vậy chủ động bắt chuyện với Trạm Vương phi trước, không quên tự nhận bản thân có giao tình với phụ thân của nàng ta.
“Được biết chuyến này điện hạ xuất hành cùng vương phi, thần đã vô cùng lo lắng, kinh sợ.
Vương phi xuất thân danh môn khuê tú, kim chi ngọc diệp, đường từ đế độ tới Hàng Nam xóc nảy, xa xôi, thể xác và tinh thần người không tránh khỏi mệt mỏi, kiệt sức, thần đã cố ý cho hạ nhân trong nội trạch quét dọn sạch sẽ, bày trí ổn thoả, mời điện hạ và vương phi nghỉ lại hàn xá mấy đêm.”
Chưa đề cập đến hành động nịnh nọt, vuốt mông ngựa quá mức trắng trợn, phô trương của Phùng Hưng Tam, vừa nghe thấy gã huyện thừa cũng như những lão quan văn võ trong triều nghĩ rằng Trạm Vương phi chính là Tiền Thục Viện, sắc mặt Trịnh Lan đã xám ngoét, lạnh ngắt cực kỳ khó coi.
Thay vì tức giận, cảm xúc hiện tại trong lòng Tiểu Viện giống mất mát thì đúng hơn.
Nàng đang trong tâm trạng phơi phới hân hoan vì có thể thoát được thân phận Tiền Thục Viện, trở về làm một nữ tử dân dã bình thường, là chính bản thân nàng, không ngờ rằng rời khỏi kinh thành, đến địa phương khác, vẫn có người nghĩ nàng là danh môn khuê tú, là Tiền đại tiểu thư.
Kỳ thực, chỉ cần ở bên cạnh Trịnh Lan một ngày, nàng mãi mãi không thể trở lại là mình, dùng cái tên của chính mình để sống cuộc sống của bản thân.
Nhất thời tất cả cảm xúc vui vẻ, thoải mái cứ thế tiêu tan.
“Đa tạ Phùng đại nhân.
Ngài đứng lên đi.” Tiểu Viện thay Trịnh Lan miễn lễ cho gã huyện thừa nịnh hót.
Mặc dù nàng cũng giống Trịnh Lan cực kỳ ghét bỏ những kẻ bợ đỡ, xu nịnh, nhưng nàng lại không có thói quen thích giày vò người khác.
Nghe lời này, Phùng Hưng Tam đang tê rần hai chân, mừng như vớ được vàng, làm bộ chuẩn bị đứng dậy, chuẩn bị chưng ra bộ mặt dương dương đắc ý.
Nào ngờ đúng lúc này Trịnh Lan ném xuống một câu lạnh thấu xương: “Quỳ xuống.”
Phùng Hưng Tam còn tưởng mình nghe lầm.
Lần đầu được nghe giọng nói vàng ngọc của đại quý nhân, thật là uy nghi, nghiêm nghị, đồng thời lạnh lẽo, cao quý đến mức khiến lão ta phải rùng mình.
Lão hoảng hốt suy nghĩ lại xem bản thân có lỡ vô tình làm ra sai lầm gì chọc quý nhân không vui hay chăng.
Quỳ rạp trên đất hồi lâu, vắt óc nghĩ ngợi lão vẫn không nghĩ ra.
“Thần… không biết đã phạm phải tội gì.
Kính mong Trạm Vương điện hạ có thể chỉ điểm… thần nhất định sẽ sửa đổi….”
Trán Phùng Hưng Tam lấm tấm mồ hôi lạnh.
Đám sĩ tốt, gia đinh đứng phủ phục ngoài cửa cũng có vài phần sốt ruột, không biết trong nhã gian xảy ra chuyện gì.
Huyện thái gia hứng chí bừng bừng chạy tới đón khách quý, nhưng đã mấy khắc trôi qua vẫn không có động tĩnh, dường như chuyện có vẻ không suôn sẻ.
“Chuyến này bản vương cải trang vi hành, phụng theo thánh chỉ của bệ hạ quan sát tình hình sinh hoạt của dân chúng.
Ngươi phô trương như thế, quấy nhiễu cuộc sống, công việc thường ngày của nhân dân, còn làm đảo lộn kế hoạch, công việc dự định của bản vương, thậm chí làm bại lộ hành trình của ta và vương phi.
Giả như dẫn dụ thích khách tới, một tên quan thất phẩm cỏn con như người chịu trách nhiệm nổi không?”
Lời nói không giận mà uy, khí thế áp đảo, hoàn toàn doạ Phùng Hưng Tam chân tay bủn rủn, tinh thần hoảng loạn.
Tiểu Viện ngẩng đầu nhìn Trịnh Lan, thoáng giật mình, dáng vẻ uy nghiêm, hiển hách, khí thế đường hoàng, đây chẳng phải chính là phong thái của những đại quan tay nắm quyền uy, đứng trên vạn người đó sao? Thứ khí phách này nàng không gặp nhiều, nhưng lại rất quen thuộc, chính là dáng vẻ của Lý Lương Bật đại nhân và nguyên Tả tướng Tiền Trọng Mưu.
Giọng điệu, phong thái của những người này nhìn qua đều vân đạm phong kinh, nhưng lại dễ dàng khiến kẻ đối diện phải run sợ, kính nể.
Tiểu Viện nhất thời không thể phân biệt rõ, đến cùng, người nam tử nàng vẫn ngày ngày ở bên, người vẫn luôn ôm giấc mộng ngao du thiên hạ, chán ghét triều chính, lạnh nhạt với quyền mưu là thật, hay vị điện hạ thuần thục việc sử dụng uy quyền thao túng kẻ khác trước mặt này mới là thật..
Danh Sách Chương: