Lý Tú Dung cảm thấy khá tò mò không biết ngựa của Y Cáp Tang nhanh đến thế nào, nhưng ngoài trời thời tiết giá lạnh, những vết nẻ trên mặt nàng vẫn còn ân ẩn đau.
Y Cáp Tang nhận ra nàng sợ lạnh, bèn choàng một lớp áo da dê lên người nàng, còn cẩn thận đội mũ lông chồn nhung giúp Lý Tú Dung, biến nàng thành một chiếc bánh chưng lớn, xong xuôi mới nắm tay nàng cùng nhau đi ra ngoài.
Lý Tú Dung lúc này mới để ý trước cửa trướng có bảy tám dũng sĩ dũng mãnh, mỗi người đều dắt theo một con tuấn mã.
Gió sắc lạnh như đao, trên người họ lại ăn mặc tương đối đơn bạc.
Trong số đó có một người thân hình tuy cao lớn nhưng lại khá gầy, trong màn tuyết lất phất, Lý Tú Dung nhận ra nàng ấy là nữ tử, nhìn gương mặt có vẻ không lớn hơn Phong Nhi là bao, chỉ có điều nữ tử thảo nguyên thân hình đều tráng kiện, khoẻ khoắn, nếu là ở kinh sư có lẽ rất hiếm tìm được người con gái nào có vóc dáng cao lớn đến vậy.
“Những người này đều là tuỳ tùng thân cận của ta, kẻ nào kẻ ấy đều dũng mãnh thiện chiến.”
Mấy người thấy Lý Tú Dung ra, đều kính cần quỳ trên mặt đất, dùng tiếng Hán hô to: “Vương phi.”
Nữ tử kia sau khi hành lễ, thì đi đến trước mặt Lý Tú Dung, dùng thứ tiếng Hán không mấy lưu loát nói: “Vương Phi! Ta tên Trác Lan.
Sau này ta sẽ đi theo hầu hạ ngươi.”
Hiển nhiên nàng ấy còn không phân biệt được ‘ngươi’ và ‘người’.
Tiếng Tây Man không giống tiếng Hán, không có quá nhiều kính ngữ, cũng như cách xưng hô phân biệt đẳng cấp, vai vế, địa vị.
Có thể thấy xã hội Tây Man phát triển theo hướng bình đẳng về giai cấp, giữa chủ và tớ không có quá nhiều khoảng cách, phân cấp rõ rệt như Đại Trịnh.
Lý Tú Dung thoáng sững sờ, nhìn ánh mắt lấp lánh, phục tùng của nhóm người trước mặt.
Lúc này nàng mới thực sự hiểu, giữa thảo nguyên mênh mông bao la này, nhân vật mà nàng gả cho là người quyền lực đến nhường nào.
Y Cáp Tang mỉm cười, tuỳ tùng dắt đến một con Hồng Tông Liệt Mã, trên trán lấm tấm lông trắng, Y Cáp Tang nói: “Đây là ngựa của ta, nó còn chưa có tên tiếng Hán, nàng xem thử nên đặt cho nó cái tên nào thì thích hợp.”
Lý Tú Dung còn chưa đồng ý, đã bị Y Cáp Tang bế lên tuấn mã.
sau đó y cũng thoải mái xoay người nhảy lên ngựa, ngồi ngay sau lưng nàng, vòng tay nhốt chặt nàng trong lòng, sau đó nắm chặt dây cương.
“Thời tiết hơi lạnh, nhưng rất nhanh sẽ tới nơi.”
Nói xong, Y Cáp Tang kéo mũ chồn nhung trên đầu nàng thấp xuống, che kín tai Lý Tú Dung, ôm chặt nàng trong lồng ng.ực, cẩn thận bao bọc nàng nơi vòng tay.
Đây là lần đầu tiên Lý Tú Dung cưỡi ngựa.
Mặc dù văn hoá Đại Trịnh tương đối cởi mở, không cấm quý nữ cưỡi ngựa, thậm chí còn khuyến khích các tiểu thư thế gia quý tộc tham gia chơi cầu ngựa nâng cao sức khoẻ, thêm một thú vui.
Tuy nhiên, phụ thân Lý Tú Dung xuất thân nho sĩ, là nữ tử thuộc dòng dõi nho gia chân chính, cho nên nàng từ nhỏ đã được nuôi dưỡng cẩn thận trong khuê phòng làm bạn với bút nghiên, không giống các nữ tử chợ búa, hoặc những nữ nhi con nhà tướng gia có cơ hội cưỡi ngựa, đánh cầu.
Không thể không công nhận, ngựa của Y Cáp Tang tốc độ chạy rất nhanh.
Mà lồng n.gực của y cũng vô cùng ấm áp.
Áo khoác da dê ngăn chở hoàn toàn gió rét, chẳng mấy chốc quanh cảnh hiu quanh của thảo nguyên nhường chỗ cho phong cảnh tuyệt mỹ độc nhất vô nhị.
Nói là tuyệt mỹ, bởi vì cảnh tượng hùng vĩ, mê đắm này từ khi sinh ra đến hiện tại, đây là lần đầu tiên Lý Tú Dung được chiêm ngưỡng.
Phong cảnh trước mặt đẹp tựa giấc mộng, dù nàng không quá ngạc nhiên, nhưng núi non, sông suối quả là tuyệt tác của tạo hoá, khiến người ta không khỏi thán phục.
Hơi nước từ lòng suối bốc lên nghi ngút, bọt khí chậm rãi sủi lên.
Bên cạnh còn có năm sáu cái hồ nhỏ, có vẻ đã được con người tác động, chung quanh đều được lát đá xanh, mặc dù nhìn tương đối thô xơ.
Đã nhìn quen những bể nước nóng xây dựng tinh xảo, được dẫn trực tiếp từ suối trên núi xuống trong tư gia của các gia đình quý tộc giàu có, nhưng khoảnh khắc hiện tại Lý Tú Dung lại cảm thấy suối nước nóng tự nhiên, mộc mạc, được xây cất vụng về này lại đẹp đến khó tả.
Nàng đột nhiên hiểu ra, sau đó là cảm giác kinh ngạc tột độ, ánh mắt ngỡ ngàng quay sang nhìn Y Cáp Tang.
Y Cáp Tang đã xuống ngựa, cẩn thận bế nàng xuống.
Lý Tú Dung quay đầu, bảy vị tuỳ tùng đã biết ý giục ngựa rời đi, lấy bể nước nóng làm trung tâm, lao vun vút ra bốn phương tám hương, vì hai vị chủ nhân mà nghiêm cẩn thủ vệ.
Diện tích lãnh thổ thảo nguyên bao la, bát ngát, muốn bảo vệ ai đó, rất cần sự nhạy bén, tinh tường, nhanh nhẹn hơn người.
Chỉ có Trác Lan ở lại.
Nàng ta xuống ngựa, gỡ một cái túi da dê ra, bên trong có sẵn quần áo sạch.
Lý Tú Dung nhận ra đó chính là y phục của mình, nàng cũng chẳng rõ Phong Nhi chuẩn bị hay Trác Lan chuẩn bị.
Nàng thoáng ngạc nhiên, Y Cáp Tang nhìn thô lỗ, vụng về nhưng thật ra lại là một nam tử tinh tế, cẩn thận.
“Đi ngâm mình đi.
Nếu nàng thích, bất cứ lúc nào ta cũng có thể đưa nàng tới đây.” Y Cáp Tang nắm tay nàng, đỡ Lý Tú Dung xuống suối.
Y còn cẩn thận chạm tay xuống mặt nước thử trước nhiệt độ.
“Ban đầu có thể nàng sẽ cảm thấy hơi nóng, nhưng ngâm một lúc là quen.” Y Cáp Tang nói, đứng một bên, bàn tay ấm áp dịu dàng nắm bàn tay Lý Tú Dung, mí mắt y khẽ buông, hàng mi dài che đi con ngươi kiên định, giọng thoáng áy náy: “Thảo nguyên nghèo nàn, nhưng ta vẫn hy vọng nàng có thể thích nơi này hơn.”
Đột nhiên trong nháy mắt, cảm xúc ấm áp tựa như dòng nước đang bốc hơi nghi ngút dưới chân, nhẹ nhàng chảy qua tim nàng, khiến nàng dù đang đứng trong gió lạnh, giữa thảo nguyên bất tận, hoang vu, vẫn cảm thấy không lạnh giá.
Trác Lan đi tới, cúi người, mở chiếc túi da mang theo, bên trong đựng tinh dầu bồ kết, hoa khô, tất cả đã được chuẩn bị kỹ càng.
Trác Lan quỳ bên bãi cỏ khô, để tất cả vật dụng cần để tắm rửa lên phiến đá cạnh suối, động tác trôi chảy, cẩn thận, tương đối khiến Lý Tú Dung hài lòng.
Thực ra trong lòng Lý Tú Dung không thể không thừa nhận, mặc dù ngày đầu tới đây người trong Siết Đan Bộ cư xử theo tập tục, cướp hết đồ cưới mà không hỏi xin ý kiến nàng, cách ứng xử vô lễ, tuỳ tiện ấy khiến Lý Tú Dung bực bội, khó chịu.
Nhưng hơn mười ngày ở đây, thi thoảng tiếp xúc với người dân Tây Man, nàng cảm thấy người thảo nguyên mặc dù không có nhiều lễ giáo, quy củ, nghiêm khắc, chuẩn mực như Đại Trịnh nhưng lại đem tới cho nàng cảm giác yên tâm, thoải mái.
Ngay cả những nhà chăn thả dê, cừu ở đây cũng thế chân chất đến khiến người ta yêu mến, có khi ngay cả bầy cừu, bầy dê nhà mình có bao nhiêu con bản thân họ cũng chẳng biết, không quan tâm, cũng không quan sát.
Khi còn ở Đại Trịnh, nàng luôn nghe người Tây Man ăn lông ở lỗ, là đám dân tộc mọi rợ, hoang dã, đến nơi này mới biết họ cũng chỉ là những bách tính bình thường, chỉ có điều cách sống, cách sinh hoạt khác người Đại Trịnh mà thôi.
Người Tây Man chân thành, hào phóng, chất phác, giống như thảo nguyên bát ngát, khoáng đạt họ thoải mái, không so đo, để ý, xét nét, ý chí, tâm hồn luôn rộng mở tựa bầu trời bao la.
Y Cáp Tang nhìn người con gái trước mặt, da nứt nẻ, gò má đỏ ứng bị rét, nhưng trên môi lại nở nụ cười ngọt ngào tan chảy mùa đông.
Y đột nhiên cất tiếng hát, một bài đồng dao của dân tộc Siết Đan, thanh âm du dương, trầm bổng, tình tứ.
Sau đó y bước chân nhẹ nhàng múa, tay chân phối hợp đưa lên hạ xuống theo giai điệu, đồng thời đi lùi về phía sau, thẳng cho đến lúc nhảy lên lưng ngựa bài hát vẫn tiếp tục được ca ngân.
Con ngựa chậm rãi đưa y rời đi.
Tiếng ca dần dần chìm vào trong gió, bóng người khuất xa trong làn mưa tuyết lất phất.
Trong suốt gần hai mươi năm cuộc đời đây là lần đầu tiên nàng cảm nhận được thứ xúc cảm rung động, đẹp đẽ đến vậy.
Đó là sự cởi mở về tâm hồn, về suy nghĩ và cách nhận thức.
Tiếp đó Trác Lan hầu hạ nàng cởi y phục, từng kiện từng kiện quần áo được cẩn thận tháo xuống, cho đến khi cả châu trâm trên tóc cũng được tháo xuống.
Màn trời chiếu đất, Lý Tú Dụng chậm rãi giơ bàn chân trắng noãn chậm rãi trầm mình xuống suối nước.
Nếu như ngày trước, có kẻ nói với nàng, rằng trong tương lai nàng sẽ trút hết xiêm y, tắm rửa giữa mênh mông đất trời, nàng chắc chắn sẽ cảm thấy kẻ kia điên dại, cuồng ngôn.
Là đích nữ của thừa tướng phủ, bất kỳ hành vi nào vi phạm luân lý, giáo hóa, nàng đều sẽ coi thường, khinh bỉ đến liếc mắt cũng không thèm, nói chi đến việc tự làm.
Nhưng ở nơi này, dưới bầu trời tự do hoang dã, nàng không cảm thấy mình đang ngâm mình dưới suối tắm rửa, mà giống như người mẹ thiên nhiên hiền từ, bao dung đang chậm rãi ôm nàng vào lòng.
Thời điểm cả người ngâm trong dòng nước ấm, Lý Tú Dung ngẩng đầu nhìn bầu trời cao rộng, hoa tuyết lất phất rơi, những đám mây mỏng vờn trên mặt đất, quấn quýt bên người nàng.
Cảm giác thoải mái, dễ chịu, tự do tự tại khiến nàng thoáng rơi vào mơ hồ, đến tột cùng nàng đang ở trên mặt đất hay đang nằm trên biển mây.
Tay Trác Lan có một lớp chai dày, đối với các nữ tử thảo nguyên đây là chuyện hết sức bình thường.
Tuy bàn tay thô ráp, nhưng cũng vô cùng ấm áp, vì thế lúc Trác Lan giúp nàng gội đầu, Lý Tú Dung cảm thấy cực kỳ dễ chịu.
Cứ như thế không biết ngâm bao lâu, nàng cảm thấy có chút chếnh choáng.
Trác Lan tinh tế nhận ra, nhanh chóng đỡ nàng đứng dậy, hầu hạ nàng mặc xiêm y chỉnh tề.
Xong xuôi nàng ấy móc ra một cái còi, thổi một hơi dài, chẳng mấy chốc Y Cáp Tang từ trong màn tuyết giục ngựa phi tới.
“Thế nào? Dễ chịu hơn chưa?” Ánh mắt y trong veo, lấp lánh, từ trên ngựa nhìn xuống, nơi ấy chan chứa nét dịu dàng.
Lý Tú Dung ngoan ngoãn cúi đầu, né cái nhìn xao xuyến kia, khẽ gật đầu.
Lập tức nàng bị y kéo lên lưng ngựa, trở về doanh trướng.
Nàng lần nữa thu mình trong vòng tay vững chãi của y, trái tim không ngăn được rung động..
Danh Sách Chương: