Với tu vi của Tần Ngọc Nga, nàng không thể phi hành, nhưng vẫn có thể đứng thẳng trên lưng hạc.
Còn Kim Diện Lang Quân, tu vi của gã đã đạt tới Dung Linh cảnh, bản thân có thể ngự không phi hành, bằng không phi độ, bởi vậy cưỡi Bạch Vũ Hạc du ngoạn thế này chỉ vì gã muốn làm bạn với nương tử nhà mình, cùng đi tới phường thị mà thôi.
"Phu quân, bên trong tứ đại tuyệt học của chàng, ta chỉ có thể tu luyện được duy nhất một môn là Thái Âm Chỉ, chàng định tới khi nào mới dạy ta?" Tần Ngọc Nga chớp đôi mắt to trong veo như nước, tỏ vẻ đáng thương hỏi.
Kim Diện Lang Quân bày ra vẻ mặt nghiêm túc liếc mắt nhìn nương tử nhà mình một cái.
Tần Ngọc Nga lập tức che miệng lại.
Từ trước đến nay, phu quân Kim Diện Lang Quân của nàng vốn là người cẩn thận, tứ đại tuyệt học của gã vẫn được giữ bí mật, ngoại trừ một mình nàng, không một ai hay biết nữa.
Nếu là người ngoài, thậm chí cả đồng tham của gã là gì, cũng không biết rõ.
Hiện giờ trên lưng con hạc này vẫn còn một người khác, nàng hỏi một câu như vậy, coi như là lỡ miệng nói ra.
Sau khi Kim Diện Lang Quân trầm ngâm giây lát, gã mới dùng truyền âm nhập mật nói: "Tuy mỗi người tu sĩ trong bổn môn đều có độc dịch thần thông, nhưng muốn thi độc với địch, lại cần bôi độc dịch lên lợi nhận trong tay mình, chờ cắt phá được làn da đối phương, mới có thể độc chết bọn họ..."
"Nhưng nếu đã luyện thành Thái Âm Chỉ, chỉ cần một ngón tay cách không điểm tới, là có thể biến độc dịch thành một luồng băng hàn chỉ lực vô hình, xuyên thấu qua y phục và làn da của địch nhân, trực tiếp đưa vào trong cơ thể chúng. Nếu bị Thái Âm Chỉ bắn trúng, tuy trên người địch nhân không có bất cứ vết thương gì, nhưng trên thực tế, độc dịch đã xâm nhập vào bên trong kinh mạch và huyết dịch, độc phát thân vong..."
"Thái Âm Chỉ chính là một môn thi độc chi thuật, uy lực của nó sẽ tăng trưởng theo uy lực của độc dịch thần thông. Nói cách khác, uy lực của môn đạo thuật này không có hạn mức cao nhất..."
"Vì có nó, tu sĩ bổn môn mới khiến đám tu sĩ bên ngoài nghe tin mà sợ mất mật. Uy lực của môn đạo thuật Thái Âm Chỉ này rất lớn, lại phát động vô hình, khó có thể ngăn cản, luôn luôn dẫn đầu."
Tần Ngọc Nga nghe đến say sưa, chợt dịu dàng nói: "Phu quân, vậy chừng nào chàng mới bằng lòng dạy ta?"
Kim Diện Lang Quân tiếp tục truyền âm nhập mật nói: "Nga Nhi, không phải ta chưa nghĩ tới chuyện dạy nàng, chỉ vì quá trình tu luyện môn đạo thuật này vốn thuộc về cái gọi là đại đạo chí giản. Vốn dĩ khẩu quyết công pháp của Thái Âm Chỉ cũng không phức tạp, nhưng muốn luyện thành lại cần một kiện bảo vật."
Tần Ngọc Nga chớp chớp đôi mắt, tỏ ra nũng nịu nói: "Lang quân, vậy chàng mau nói cho ta biết cần phải dùng loại bảo vật gì đi?"
Kim Diện Lang Quân mỉm cười, tiếp tục truyền âm nhập mật giải thích: "Điểm mấu chốt để tu luyện Thái Âm Chỉ nằm tại Ích Độc Châu. Nếu tu luyện giả không có viên châu này bảo vệ tâm mạch, kịch độc tất nghịch lưu, xâm lấn kinh mạch, làm cho ngũ tạng lục phủ hư thối mà chết."
"Vì sao ta chưa bao giờ nghe nói tới loại bảo vật này?" Tần Ngọc Nga lộ ra vẻ mặt kinh ngạc hỏi.
"Ích Độc Châu chính là bảo vật được bổn môn dùng di hài của tu sĩ Nạp Hư cảnh tọa hóa luyện chế mà thành, chỉ có gia tộc tu tiên nội tình thâm hậu trong bổn môn mới có vật ấy. Công hiệu của vật ấy cũng vô cùng thần kỳ, nếu mang theo nó ở trên người, có thể miễn dịch với độc tố nhất nhị giai xâm nhập."
"Hóa ra vật này lợi hại như thế. Nhưng nói như vậy, chẳng lẽ chỉ cần có loại bảo vậy này trong tay, thì ngay cả độc công của phu quân cũng không làm nên trò trống gì hay sao?" Tần Ngọc Nga kinh ngạc hỏi.
"Hừ! Tuy đạo pháp của vi phu lấy độc là chủ, nhưng đâu phải chỉ có duy nhất một loại độc thuật, nếu tiểu tu sĩ Thông Linh cảnh cầm Ích Độc Châu trong tay lại dám khiêu khích vi phu, vi phu sẽ khiến cho hắn nếm thử một chút uy năng của Băng Ngọc Chưởng." Kim Diện Lang Quân khinh thường nói.
"Vậy gia tộc của phu quân có vật ấy hay không?"
"Không có." Kim Diện Lang Quân lắc lắc đầu nói: "Nàng cũng không phải không biết, gia tộc của bổn tọa đã sớm sa sút, vi phu cũng phải dựa vào Ích Độc Châu của tông môn mới có thể luyện thành Thái Âm Chỉ. Muốn mượn vật ấy, mỗi ngày đều bỏ ra phải hai trăm công huân, ít nhất cũng phải mượn một tháng, đã vậy còn phải tu luyện ngay tại Truyền Công đường bổn môn, tuyệt không cho phép mang Ích Độc Châu ra ngoài Truyền Công đường..."
"Nói như vậy, muốn luyện thành Thái Âm Chỉ ít nhất cũng phải mất tới sáu ngàn điểm công huân?" Tần Ngọc Nga dò hỏi.
"Đúng vậy."
"Phu quân, ta còn thiếu hơn năm nghìn điểm công huân, chàng có thể gom góp giúp ta một chút không?" Tần Ngọc Nga tỏ vẻ đáng thương vô cùng hỏi.
Kim Diện Lang Quân cũng nhíu mày, cười khổ nói: "Ngọc Nga, nàng cũng biết ta không đủ công huân mà. Muốn đạt được sáu ngàn điểm công huân, phải tham gia tông môn thí luyện đó."
Tần Ngọc Nga nghe vậy, lập tức bất mãn nói: "Phu quân, chiến lực của chàng mạnh mẽ như vậy, Kim Diện Lang Quân vốn là một nhân vật uy danh hiển hách, sao lại sợ thí luyện cùng đồng môn?"