"Ha ha ha ha..." Đám người Chu Ngọc Lan kiêu ngạo cười to. "Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta đang giết người? Ta đang dạy dỗ sư đệ nhà mình, ngươi quản được hả?" Hai mắt Chu Ngọc Lan long lên, sắc bén như đao nói. "Ngươi làm vậy là đang ức hiếp đồng môn." Nam tử kia nhàn nhạt nói. "Ức hiếp? Không sai! Từ này rất hay, rất hợp với ta, có thực lực thì có thể ức hiếp người khác. Nhớ kỹ! Đây là Chu Ngọc Lan ta nói." Chu Ngọc Lan chỉ một ngón tay lên trời,
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.