Nhìn xem, bây giờ anh tìm được một trợ lý nữ, lại không biết lái xe?
Hoắc Diệp Đình thở dài bất lực. Đây là trợ lý sao? Là bà chủ thì có.
Yến Thư ngượng ngùng đổi chỗ với anh. Việc này cũng không thể trách cô được. Ai bảo anh đi gấp gáp như vậy làm gì. Vào xe rồi cô mới nhận thức được mình đang ngồi ở ghế lái.
Hoắc Diệp Đình vừa lái xe, vừa buồn tủi nghĩ trong lòng. Nếu không phải nhìn thấy cô là phụ nữ hơn nữa một lát có thể phụ anh giao tiếp với khách hàng thì anh đã lập tức đuổi cô ra khỏi xe rồi. Nhưng đáng chết là không làm như vậy được. Giờ thì tốt rồi, chính mình lại trở thành tài xế cho cô.
Hoắc Diệp Đình đang lái xe đi đến một vùng nông thôn, lúc này đã rời thành phố một đoạn xa. Yến Thư cũng không biết mình đang đi đâu.
Cô nhìn ra khung cảnh bên ngoài cửa xe. Khắp nơi đều là những ngôi nhà bằng gỗ, được trang trí đèn lồng, không phải buổi tối nhưng màu sắc sặc sỡ nhìn rất lắp lánh.
"...Oa, đẹp thật đó...có lễ hội à, tại sao ở đây khắp nơi đều có trang trí đẹp thế? "
Hoắc Diệp Đình còn đang mò mẫm con đường, Yến Thư bên cạnh lại đầy vẻ hiếu kì nhìn ra cảnh trang trí bên ngoài, còn liên tục thốt to thốt nhỏ kích động.
Anh không thèm để ý cô. Yến Thư cũng mặc kệ phản ứng của anh, chỉ tập trung nhìn cảnh đẹp bên ngoài.
" Waaa..ở đây cũng có, đẹp chẳng khác gì lúc nảy"
Cuối cùng anh không chịu nổi, nói với cô:
" Im lặng, nhìn lên phía trước đi "
" Ồ " Yến Thư ngoan ngoãn đồng ý. "Chúng ta đang đi đâu đây?"
Yến Thư bây giờ mới nghĩ tới, mình chỉ mải lo ngắm cảnh mà quên mất hỏi anh ta địa điểm gặp khách hàng ở đâu.
"..." Hoắc Diệp Đình
Biết vậy đã cho cô tiếp tục ngắm cảnh rồi. Vì bây giờ đang là ở đâu anh cũng không biết...
Lúc nảy Hoắc Diệp Đình tìm được địa chỉ mà khách hàng hẹn gặp trên GPS, rõ ràng là chạy theo đúng như hướng dẫn. Theo lẽ thường là phải đến nơi rồi mới đúng, không hiểu sao lại cứ chạy vòng vòng một đường, không có lối ra.
Thấy anh không trả lời. Cô mờ mịt quan sát hoàn cảnh xung quanh, rốt cuộc cũng phải đau khổ thừa nhận, họ thực sự đã lạc đường.
Thì ra cảnh đẹp bên ngoài, cứ lặp đi lặp lại y chan nhau không phải là do cả con đường có lối kiến trúc giống nhau, mà là do anh đang lái xe chạy vòng vòng...
Yến Thư có chút hoảng hốt.
" Hoắc tổng...không phải chứ? Bây giờ phải làm sao đây? "
" Hoảng cái gì hả? Một lúc nữa sẽ tìm thấy đường ra thôi "
" Vậy hôm nay còn có thể gặp đối tác không? "
" Không phải là ngốc luôn rồi đó chứ? Bây giờ mà còn muốn gặp ai? Nói không chừng bọn họ đã rục xương ở nhà hàng luôn rồi "
Nói mới nhớ, anh đã chạy trên con đường này không biết bao nhiêu lâu rồi.
" Hả?...Vậy bây giờ phải làm sao đây. Hay là để tôi gọi báo một tiếng với họ "
" Nhắn một tin thông báo là được rồi. Tìm đường trước đã "
" Vâng "
Hoắc Diệp Đình vừa trấn an cô, vừa dứt khoát tắt hẳn thiết bị thông tin trên xe. Quyết định đi theo trí nhớ của mình.
Cô ngẩng đầu nhìn sắc xanh phía chân trời, càng nghĩ càng loạn.
Yến Thư nhìn anh chạy đi chạy lại một đường, đầu cô sắp choáng luôn rồi. Một lúc sau trời bên ngoài gần như là đã sắp sụp tối.
Trên đường Yến Thư nhìn người đàn ông chăm chú lái xe, dường như là càng chạy càng loạn, chạy tới chạy lui, lại chạy đến đường cùng, không còn cách nào lại phải quay đầu xe...
Yến Thư ngồi bên cạnh đã không còn tâm trạng ngắm cảnh nữa, càng nhìn lại càng sốt ruột. Nhẹ giọng bắt đầu khuyên nhủ.
" Hoắc tổng, hay là đừng chạy nữa. Chúng ta dừng xe, tìm người hỏi đường thử xem "
Người đàn ông vẫn còn rất nghị lực, giống như là còn chưa biết sợ, mạnh miệng dạy bảo người bên cạnh:
" Tôi nhất định sẽ cho cô tan ca đúng giờ mà, sốt sắn cái gì hả? Ở đây không còn trong thành phố nữa, nhìn xem bây giờ làm gì còn nhìn thấy người nữa mà hỏi. Yên tâm đi, không cần hỏi tôi cũng tìm được đường ra "
Trời đã gần tối, vùng nông thôn vào giờ này xung quanh đều hoang vắng, sự yên tĩnh rõ ràng, trong phạm vi vài ki lô mét dường như chỉ có một mình xe của Hoắc Diệp Đình.
Vùng thôn quê vắng vẻ, hiu quạnh. Lại thêm Hoắc tổng kiêu ngạo của cô quyết tâm dựa vào sức mình để tìm đường ra, kết quả là ngồi xe hơn 3 tiếng đồng hồ anh thật sự đã tìm được đường ra.
Nhưng con đường anh tìm thấy, lại là một con đường kỳ lạ khác, mà ngay cả bản đồ trên điện thoại cũng không thể hiển thị được vị trí.
Nhìn bóng đêm đã bắt đầu bao trùm không gian xung quanh, Yến Thư có chút không khống chế được mà phát run.
Bỗng Yến Thư nhìn thấy phía trước có một đôi vợ chồng, ngồi ở phía trước nhà uống trà, như là đang tán gẫu. Cô liền phấn khích giơ tay chỉ về phía họ.
" Phía trước, ở đó hình như là có người, chúng ta dừng xe lại hỏi thăm chút nhé! "
Chiếc xe Mercedes đang lao vun vút trên đường, bất ngờ dừng lại cách ngôi nhà của đôi vợ chồng một khoảng.
Yến Thư phấn khích, gấp gáp cởi dây an toàn, tim đập thình thịch, cuối cùng cũng sắp được cứu rồi.
Có trời mới biết, bây giờ cô sợ về nhà sau Nghiêm Nhất Phàm tới mức nào.
Yến Thư vừa định mở cửa xuống xe, đã bị tay Hoắc Diệp Đình cản lại.
Anh vừa cởi dây an toàn, vừa nói với cô bằng giọng điệu không mấy tin tưởng:
" Ngồi đây đi. Chậc chậc...Để cho cô đi hỏi, không biết có nên cơm cháo gì không nữa. Cứ để tôi đi vẫn hơn "
Đáng ghét! Anh đây là đang khinh thường cô sao? Tình cảnh bây giờ còn không phải là do anh gây ra à. Còn có mặt mũi mà chê cô, đúng là không có lý lẽ.
" Cứ ngồi yên ở đây. Để tôi hỏi "
" Không..."
Yến Thư định nói không cần anh tốn công như vậy, nhưng chưa kịp nói anh đã xuống xe rồi.