Nghiêm Nhất Phàm thô bạo lôi kéo chiếc váy đang bị tay cô che đậy, rất không có kiên nhẫn với hành động cứ lập lại này của cô, không nói nhiều liền trực tiếp xé rách, cúi người đáp môi lên chiếc áo bra trước ngực cô, say mê li*m mút cảm nhận mùi hương thuộc về của riêng cô, chỉ là bên ngoài áo đã khiến anh hứng thú như vậy, thật tò mò muốn cảm nhận bên trong
Nghĩ là làm anh đẩy áo bra lên cao làm lộ vùng tuyết trắng nhấp nhô trước ngực cô, vùi đầu tham lam ngậm chặt lấy một bên tuyết trắng của cô gặm cắn, lại ra sức mút lấy cứ như một đứa trẻ khát sữa, tay kia của anh cũng không nhàn rỗi, lần tìm đến bên còn lại xoa nắn thành đủ hình dạng, như chỉ hận không thể bóp đến khi nó vỡ tan, cô uất ức khóc thành tiếng, cánh tay muốn đẩy anh ra xa, qua vài động tác liền bị Nghiêm Nhất Phàm chế trụ
" Đau...đừng có chạm vào người tôi! "
Lâm Yến Thư bị áp chế, nhưng tay chân vẫn vẫy đạp nhất quyết cự tuyệt, không chịu nằm yên đối mặt với những hành động khó chịu này của anh. Yến Thư chỉ mới 19 tuổi, mối tình đầu còn chưa có, huống gì tình huống hiện tại này đã vượt quá giới hạn của cô rồi, Yến Thư không ngừng gào thét chỉ mong anh có thể dừng lại
Bàn tay to không ngừng làm loạn trên ngực Yến Thư đột nhiên buông lỏng. Trên đó liền lưu lại vết bàn tay của anh hằn đỏ. Yến Thư thở phào, cứ nghĩ anh đã thương hại mà tha cho cô, thì liền cảm thấy bàn tay của anh đang di chuyển xuống dưới, lần mò vào trong váy cô sờ soạng
" Khôn...g được"
Chưa bao giờ cảm thấy âu phục của bản thân lại phiền phức như vậy, buông cô ra Nghiêm Nhất Phàm nhanh chóng cởi bỏ. Thân thể tráng kiện không thua kém bất kỳ nam người mẫu hàng đầu nào, làn da ngăm, cơ bắp rắn chắc, bắp đùi thon dài, tất cả đều hiện ra trước mắt cô, Yến Thư che ngực muốn bỏ chạy, lại bị cánh tay Nghiêm Nhất Phàm bắt lấy
" Nghiêm Nhất Phàm, tôi sai rồi...tôi thật sự sai rồi...anh đừng như vậy, tôi rất sợ"
Gương mặt người đàn ông đã bị dụ.c vọng chi phối từ lâu, vốn đã không còn quan tâm đến lời nói của cô nữa, chỉ biết hành động theo ý mình. Nghiêm Nhất Phàm không tốn chút sức lực liền có thể cởi bỏ mảnh vải nhỏ che đậy nơi non mềm nhất của cô, bàn tay không ngừng vuốt ve nơi đó, hứng thú hôn lên môi cô, day dưa cắn nhẹ lên môi dưới của cô một lúc lại nhếch môi chăm chọc
" Cơ thể này thành thật hơn cái miệng của em nhiều"
" Cút đi " Cô bất lực nức nở phản kháng
Yến Thư bị anh hôn đến khó thở, nơi đó lại đang bị tay anh trêu chọc, truyền đến một cảm giác kì lạ mà trước giờ cô chưa từng cảm nhận qua, cô bất giác run rẫy phát ra những âm thanh mê hoặc, theo từng động tác của tay của Nghiêm Nhất Phàm
" Ưm...ư...ưn...aa "
" Khốn kiế...p, dừn...g lại đi "
Âm thanh đứt quãng của cô càng làm Nghiêm Nhất Phàm cảm thấy hứng thú, lập tức không nhịn được nữa, rút tay ra khỏi người cô, kéo khoá quần giải phóng phân thân, trực tiếp đâm thẳng vào h*a huy*t non nớt của cô
Đột nhiên bị xuyên xỏ, lần đầu tiên Lâm Yến Thư lại cảm thấy đau đớn như mình vừa mới chết đi sống lại, không kìm chế được mà run rẫy ưỡn người lên phía trước, kịch liệt lắc đầu phản kháng
Thấy ánh mắt Yến Thư chìm trong màn sương mê ly, Nghiêm Nhất Phàm hưởng thụ sự khít chặt của cô, ngay sau đó bàn tay to lớn giữ chặt eo nhỏ, mạnh mẽ dùng sức đưa thắt lưng xông tới, ra vào với tốc độ nhanh hơn, cúi người hôn lên môi, tìm kím chiếc lưỡi thơm mát mà mút lấy, nuốt trọn mọi tiếng nấc của cô.
Nghiêm Nhất Phàm đang sung mãn đột nhiên dừng lại, nhìn thấy tia máu ở nơi giao hợp của hai người thì nhíu mày. Sau một khắc, kinh ngạc nhìn về thân thể mềm yếu trong ngực, anh dường như không thể tin được mà nhìn chăm chú vào hạ thân cô, tạm ngừng di chuyển ổn định hô hấp, nhìn thấy ga giường hiện lên một màu đỏ chói mắt - biểu tượng của sự thuần khiết…không hiểu sao một người lãnh khốc như anh ngay lúc này lại cảm thấy có một tia thương xót len lỏi trong lòng, nhưng cũng vô ích bây giờ dù trời có sập anh cũng không dừng lại đc
" Đauu...chết mất, anh mau rút ra đi "
Anh cúi người hôn lên môi cô dụ dỗ, vẫn là đôi môi mềm mại, ngọt ngào này có sức hấp dẫn với anh nhất
" Không chết được, một chút nữa sẽ hết đau ngay "
Không những không dừng lại, anh càng thút mạnh vào hạ thân cô hơn, điên cuồng như muốn dung nhập cô với anh hoà làm một
" Á...Nghiêm Nhất Phàm, anh điên rồi! "
" Đúng là điên rồi, chính là sướ*g đến phát điên luôn rồi! "
" Anh...vô sỉ "
Cảm thấy Nghiêm Nhất Phàm hoàn toàn không có ý định muốn buông tha, Yến Thư chỉ biết bất lực cầu xin một điều cuối, có thể bảo vệ bản thân
" Ra...bên ngoài"
Bên trong cô một lúc, sắp đạt được cao trào, nghe thấy lời cô nói nhưng vẫn không muốn làm theo, Nghiêm Nhất Phàm gục đầu trước ngực cô thở gấp, không kìm chế được phóng thích hết tất cả vào bên trong cô
" Không nhìn ra, thư ký Lâm lúc trên giường lại mê người như vậy"
" Anh im miệng "
Qua mấy lần cao trào, Nghiêm Nhất Phàm cảm nhận ở bên trong cô ấm áp, khít chặt, hoàn toàn không muốn rút ra dù chỉ một chút, anh cưỡng ép cô lăn lộn, xoay lật hàng chục tư thế, Yến Thư đau đớn ngất đi, rồi lại vì đau đớn mà tỉnh lại, vô số lần đạt đến cao trào
Không biết qua bao lâu, cô cứ tỉnh rồi lại ngất, chỉ có anh vẫn là không thay đổi chế trụ trên người cô ra vào không ngơi nghỉ. Chút ý thức cuối cùng còn sót lại trong cô vẫn là hình ảnh Nghiêm Nhất Phàm từ trên người cô đạt được khoái cảm
——————
Sáng hôm sau, ánh nắng từ bên ngoài cửa sổ du thuyền chiếu lên hình ảnh một đôi nam nữ quấn chặt lấy nhau nằm trên chiếc giường king size. Yến Thư xoay lưng về phía anh, Nghiêm Nhất Phàm trong giấc ngủ vẫn không có ý định buông tha, siết chặt lấy Yến Thư trong lòng.
Lâm Yến Thư mệt mỏi nhíu nhẹ mi mắt, lấy tay che khuất tia nắng chói chang lúc 8 giờ sáng, rồi quan sát xung quanh, nhìn thấy Nghiêm Nhất Phàm đang an tĩnh ôm chầm lấy cô ngủ say, ánh mắt Yến Thư không giấu nổi sự tức giận, gỡ cánh tay anh ra, cô ôm chăn quấn lấy cơ thể định bước xuống lại bị anh kéo tay, giật lại phía sau nằm xuống trong lòng anh
" Mới sáng sớm, em gấp cái gì chứ?"
Lâm Yến Thư ánh mắt ngấn nước, nói mà cứ như hét lên
" Buông tôi ra, bây giờ chúng ta không còn gì để nói "
Lúc này Nghiêm Nhất Phàm mới chầm chậm mở mắt ra, hờ hững nhìn cô, chỉ là muốn nhắm hờ mắt nghỉ ngơi một chút lại bị cô quấy rầy rồi
" Không còn gì để nói? Vậy nhất định là có chuyện phải làm "
Vừa nói xong anh liền giật lấy cái chăng, phủ người lên thân thể cô, trải qua một đêm bị hành hạ Yến Thư vốn đã chẳng còn sức lực để phảng kháng nữa, chỉ bất lực giãy dụa muốn đẩy anh ra
" Chẳng phải tối qua anh nói chỉ cần tôi ngoan ngoãn phối hợp, bây giờ anh liền tha cho tôi sao"
" Đúng là có nói như vậy, nhưng em cảm thấy tối qua em có chút nào gọi là phối hợp? "
" Anh...anh lừa tôi "
" Ai thèm lừa em chứ " Nghiêm Nhất Phàm nở nụ cười nhạt, cố ý muốn chăm chọc cô
Người ta vẫn nói buổi sáng là lúc tinh lực của người đàn ông dồi dào nhất, Nghiêm Nhất Phàm cũng không phải là ngoại lệ. Đối mặt với cơ thể trần trụi quyến rũ của Yến Thư, từ đầu tới cuối Nghiêm Nhất Phàm đã chẳng còn chút lý trí nào, không có kiên dè một nụ hôn nóng bỗng liền ập xuống môi cô, bên dưới lập tức được lấp đầy luân động không ngừng nghỉ
" Ưm..." Yến Thư bị đè ép hoàn toàn không có cơ hội nói chuyện