Vì vợ hắn không muốn bàn tay của chồng mình nhốm máu giống lũ khốn đó, bài học đắt giá đó cho bọn chúng như vậy cô đã thấy đủ rồi, về phần còn lại sẽ để bên phía cảnh sát xử lí, sau khi thuộc hạ của hắn đưa đám nhà họ Tố đi rồi thì anh cũng mau chóng đưa vợ mình ra khỏi căn hầm ngột ngạt này, nếu không có cô anh có thể ở đây tới khi nào với đám phản bội này cũng được, nhưng có thêm cô vợ nhỏ này thì anh không đành lòng để cô ở bên trong đó cùng với mình.
- Oẹ...oẹ...khụ...khụ...khụ...
- Nhiên nhi, em làm sao vậy, có phải bị ảnh hưởng từ bên trong đúng không, anh đã nói là không nên vào rồi mà.
- Oẹ...oẹ...
- Em đừng làm anh sợ Nhiên nhi, mau anh đưa em tới bệnh viện khám xem em bị làm sao.
- Em không sao...oẹ...
Sở Bắc Thần vuốt lưng để vợ mình cảm thấy dễ chịu hơn, nhưng không thấy có hiệu quả anh thấy cô càng ngày càng nôn khan nhiều hơn, nếu có ra chỉ là một chút nước, anh vội cho trợ lí lái xe tới bế cô lên chạy tới bệnh viện với tốc độ cực kì nhanh như một tên lửa vậy.
Khi này đi ra ngoài thì bỗng nhiên Kiều Nhiên Nhiên có dấu hiệu lạ, cô tự nhiên loạng choạng rồi ngã vào người anh, cũng may là anh luôn luôn bên cạnh nên cô không bị ngã ra đất, đỡ được cô thì cô lại tiếp tục bụm miệng lại ngồi thụp xuống đất mà nôn khan tới tấp như vậy khiến cho Sở Bắc Thần tay chân luống cuống, mặt mày xanh lè hoảng sợ, cũng may vẫn còn chút tỉnh táo là đưa cô tới bệnh viện, chứ không thôi cũng cuống cùng với cô luôn rồi.
Tới bệnh viện anh bế cô chạy vào phòng khám mặc cho bác sĩ có mời anh ra ngoài để khám riêng cho cô, nhưng Sở Bắc Thần không chịu, bác sĩ cũng chit là có ý mời anh ra ngoài thôi chứ nếu anh không muốn thì họ làm gì có quyền ép chứ, họ thừa biết người đàn ông này là ai và người phụ nữ đang được anh ta sốt sắng lo lắng kia chính là tâm can bảo bối của hắn, làm sao hắn có thể ra ngoài cơ chứ.
Khám cho cô một hồi thì vị bác sĩ trên gương mặt nở một nụ cười tươi rói, khác hoàn toàn với vẻ mặt của ai đó đang đen lại như đít nồi vừa nhăn nhó vừa lo sợ trông rất đáng yêu, Sở Bắc Thần nhìn thấy gương mặt không chút lo lắng của bác sĩ mà lại còn rất vui vẻ khiến hắn khó chịu, nhưng vì từ nãy đến giờ anh cứ lải nhải nên bị vợ bắt im lặng cho bác sĩ khám, còn không im cô vợ nhỏ này sẽ đuổi cổ anh ra ngoài không cho ở trong đây khám cùng với cô nữa, nên anh chỉ có thể đành im lặng mà thôi.
- Vợ tôi cô ấy bị làm sao, cô ấy mà có mệnh hệ gì tôi san bằng cái bệnh viện này đấy biết không hả?
- Sở tổng, ngài cứ yên tâm, phu nhân là đang mang thai nên mới nôn nghén như vậy đó ạ!
- Mang thai? Bà nói có thật không?
- Tôi làm sao dám nói khoác lác trước mặt Sở tổng được chứ ạ, đây là kết quả, ngài có thể xem qua, phu nhân lần đầu mang thai và tùy cơ đia của phụ nữ, cô ấy sẽ có thể ốm nghén lâu hoặc có thể thay đổi tính cách trong thời gian mang thai, nếu như Sở tổng có gặp những điều bất thường về tính cách cũng như sự thay đổi của phu nhân thì đừng quá lo lắng hay ngạc nhiên vì đó là điều bình thường thôi ạ.
- Được rồi, bà có thể ra ngoài, tôi sẽ cho người đến nhà để xem cô ấy thường xuyên.
Vị bác sĩ kia làm xong nhiệm vụ của mình thì cũng liền đi ra ngoài trả lại bầu không khí cho vợ chồng nhà Sở tổng, vừa nãy sắc mặt của cậu ta không có hí hửng như vậy, mà nó như một đống lửa trên mặt vậy nếu như phu nhân mà có bị gì thì bà cũng không nghĩ được mọi chuyện nó sẽ tồi tệ như thế nào, nhưng cũng may quá người hiền thì sẽ mãi mãi gặp lành mà thôi.
Hắn bế bồng Kiều Nhiên Nhiên lên xoay một vòng vì sự hạnh phúc này, không ngờ hắn đã được lên chức ba rồi, được làm chồng của người con gái hắn yêu và được làm ba của đứa con mà cô ấy sinh ra nữa, đúng là không có gì hạnh phúc bằng đối với một người luôn cô đơn như hắn, nhưng từ khi có cô cuộc sống của hắn đã thay đổi hơn rất nhiều.
- AAAAA...vợ ơi anh được làm ba rồi...AAAA...cảm ơn em đã cho anh được lên một chức mới trong gia đình nhỏ của chúng ta...chụt...chụt...
- Thả em xuống, anh xoay em như vậy muốn em chóng mặt chết sao...hửm?
- Xin lỗi vợ, anh quên mất, được làm ba cái anh vui quá cảm xúc khó nói thành lời của anh, yêu vợ nhất trên đời này.