Diệp Bạch cũng không biết Hắc vô thường đã chết ở trong gian thạch thất, sau khi tiến vào trong thông đạo tiếp theo, để đề phòng vạn nhất hắn liều mạng chạy trốn về phía trước.
- Nếu như không phải mình đột phá tới tinh thần lực cấp ba, tấn giai tới huyền sĩ đỉnh cấp cộng thêm có tiểu phi hành kiếm trận này thì chỉ sợ lúc này cũng phải nuốt hận.
Diệp Bạch nghĩ thầm mà sợ hãi.
Sau một lát.
Diệp Bạch đi theo một phương hướng không cố định, khi thì bên trái khi thì bên phải, cuối cùng huyền khí tiêu hao hết hắn mới dừng lại.
Sau đó hắn phát hiện ra mình đi vào trong một con đường đá vô danh.
Phỏng chừng lúc này, Hắc vô thường của Kim nhạn cung cho dù còn sống cũng không thể đuổi kịp hắn, đương nhiên Diệp Bạch cũng không dám đảm bảo, không chỉ Hắc vô thường mà mấy chục đầu hồng mị cao giai một khi nghe thấy khí tức của mình cũng sẽ là đại họa.
Dù sao hiện tại bất kể thế nào y chết hay chưa thì ý nghĩa cũng không lớn, chỉ cần y không đuổi kịp mình là được rồi.
Cuối cùng Diệp Bạch cũng dừng lại, tìm một gian mật thất bí mật mà nghỉ ngơi an toàn.
Vì để bảo hiểm hắn bố trí một Tiểu Hư Di kiếm trận ở ngoài cửa vừng dùng làm phòng ngự, vừa ngăn ngừa khí tức thoát ra, cho dù có người tới trước cửa cũng không biết trong này có một gian thạch thất.
Hư Di thiên huyễn, Tiểu Ngũ Hành kiếm trận lấy kiếm trận làm trụ cột mà Tiểu hư di kiếm trận lấy ảo trận làm trụ cột, giá trị của nó tuyệt đối không dưới Tiểu Ngũ Hành kiếm trận.
Hiện tại Diệp Bạch ngày càng cảm giác được giá trị của Tiểu Hư di kiếm trận này, chạy trốn mê hoặc, ngăn địch, đây đúng là toàn năng.
Sau khi thở dài một hơi, thỏa mãn nhìn bố trí phía trước, Tiểu Hư di kiếm trận này có thể vừa công vừa phòng, vừa chạy trốn đổi thủ, chỉ cần không gặp phải địch nhân quá mạnh là không có chuyện gì.
Sau đó Diệp Bạch ở trong gian thạch thất bắt đầu bố trí Trung cấp nhiếp linh kiếm trận mà mình vừa mới học được. Nguồn tại http://Truyện FULL
Tại thời khắc nguy nan này Diệp Bạch rất cần nhiều linh khí để bổ sung huyền khí bị tiêu hao của mình.
Trung cấp nhiếp linh kiếm trận sau khi bố trí thành công xong, linh khí bốn phía tụ tập tới xung quanh của Diệp Bạch, nồng đậm tới kinh người.
Chỉ là hiện tại Diệp Bạch cũng không bố trí Trung cấp nhiếp linh kiếm trận đầy đủ bởi vì linh khí đã đến trạng thái bão hòa, cho dù có nhiều hơn nữa hắn cũng không hấp thu được.
Một nửa canh giờ sau.
Diệp Bạch mở to mắt mà triệt tiêu trung cấp nhiếp linh kiếm trận, trong ánh mắt của hắn hiện ra một vẻ vui mừng.
- Đây không hổ danh là Tà vương mộ, linh khí thật là nồng đậm, hơn nữa trung cấp nhiếp linh kiếm trận nay lại khiến cho tốc độ của mình tăng lên không ít.
- Ở bên ngoài không thể được như vậy, nơi đây quả là một bảo địa tu luyện, nếu như có thể ở đây mà tu luyện thì thật là quá tốt.
Tuy nhiên nghĩ tới đây Diệp Bạch không kìm được mà nhíu mày thì thào nói:
- Trung Cấp nhiếp linh kiếm trân rất tốt. Tiểu Phi hành kiếm trận này tốc độ rất là nhanh, có thể tiêu hao tốc độ của huyền khí, vô cùng kinh người, với thực lực huyền sĩ đỉnh cấp trung đoạn của mình có thể kiên trì như thế thì thực sự là đáng sợ.
Sau khi yên lặng tại chỗ hơn nửa ngày, Diệp Bạch cuối cùng cũng thở ra một tiếng, thiên hạ này đúng là không có chuyện gì hoàn mỹ toàn bộ, nếu như tiểu phi hành kiếm trận này không tiêu hao huyền khí lớn thì làm sao có thể tạo ra một tốc độ nhanh như vậy.
Phải biết rằng Thiên Tẩu Tứ Tượng bộ của hắn đã rất nhanh mà Tiểu Phi hành kiếm trận thì tốc độ đã gấp hai lần nó, có lợi nhất định có hại, muốn sử dụng Tiểu Phi hành kiếm trận này thập toàn thập mỹ rõ ràng là không thực tế.
Lần này nếu như hắn có thể lĩnh ngộ Thất Kiếm trung cấp phi hành kiếm trận thì chỉ sợ cho dù là Hắc vô thường, Thiết Địch lão tẩu cũng không thể đuổi theo được hắn.
Diệp Bạch lắc lắc đầu:
- Huyền khí không đủ, tiếp tục tu luyện là được, uy lực của kiếm trận dĩ nhiên là càng lớn càng tốt, về phần tiêu hao huyền khí chỉ cần thực lực của mình tăng lên, cho dù tiêu hao mốt chút cũng không phải là không chịu được.
Nghĩ tới đây trong lòng Diệp Bạch không suy nghĩ nữa, không vì tiểu phi hành kiếm trận này tiêu hao quá nhiều huyền khí mà buồn rầu. Lúc này hắn liền lấy hộp ngọc hình vuông màu lục ra.
- Vật này được xếp chung cùng với một quyển bí tịch thanh giai, một thanh trường đao tứ giai cùng với một bình đan dược bất phàm thì rõ ràng nó cũng không phải là phàm vật.
Diệp Bạch thì thào nói sau đó hắn liền mang hộp ngọc ra, cẩn thận tinh tế quan sát.
Phải biết rằng vì thứ đồ này mà hắn phải mạo hiểm, thiếu chút nữa cũng phải mất đi tính mạng, tổn thất không hề nhỏ.
Vì vật này mà Chướng Yên Đan và Hỏa Lôi Tử Diệp Bạch phải mất đi khá nhiều.
Hai đồ vật này đều có tác dụng lớn với Diệp Bạch, nhưng hiện tại chúng chỉ còn lại một phần ba, nếu như vật ở trong hộp chỉ là thứ rác rưởi thì Diệp Bạch thật đau lòng.
- Hy vọng không phải thứ gì quá cặn bã.
Nghĩ tới đây Diệp Bạch hít một hơi thật sau, cố gắng áp chế kích động ở trong lòng, mở hộp ngọc ở trong tay ra.
Hộp ngọc màu lục này xanh biếc như trúc, dài rộng đều khong tới ba tấc, ở bốn phía điêu khắc vô cùng sống động.
Sau khi mở ra, Diệp Bạch không kìm được mà hít một ngụm lãnh khí, trong mắt hơi thất vọng, ở trong hộp ngọc cái gì cũng không có chỉ có một giới chỉ ở trên một tấm vải nhung màu vàng.
Giới chỉ này tạo hình có vẻ vô cùng bất phàm, tính chất của bạch ngọc ôn nhuận sáng long lanh.
Mà ở chính diện, có một bức đồ án hình vuông, mang theo một luồng lục sắc tiểu mang quỷ dị.
Diệp Bạch không phải là một công tử phàm tục thế gia, một giới chỉ bạch ngọc đối với Diệp Bạch không có bất kỳ hấp dẫn nào.
Cho dù được điêu khắc hoa mỹ tinh xảo thế nào thì cũng là một đồ trang sức mà thôi, mà đối với huyền sư mà nói, bất kỳ thứ gì trang sức trong thế giới bọn họ đều là thứ cặn bã.