Mục lục
Vô Tận Kiếm Trang
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Bạch sau khi rời khỏi Kiếm Thạch được một ngày thì vẫn xếp bằng ở trên Tử Ngọc bồ đoàn, không có mở mắt.

Hắn một bên dùng "Bích Ngọc Trường Sinh Thụ" phía trên đỉnh đầu để trị liệu thương thế trong cơ thể mình; một bên mượn Trung cấp Nhiếp Linh Kiếm Trận để tụ lại linh khí, nhằm nhanh chóng hồi phục Huyền khí đã tiêu hao gần như cạn sạch.

Trong đầu thì lại suy tư xem bằng cách nào đem ba cái Kiếm Trận vừa tới tay này tu luyện tới viên mãn.

Bất quá, những việc này cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Mấy canh giờ sau, thương thế trên người Diệp Bạch đã gần như khỏi hẳn, Huyền khí trong cơ thể cũng không sai biệt lắm đã khôi phục tới trạng thái đỉnh phong.

Mà Kiếm Trận cũng không phải ngày một ngày hai là có thể tu luyện thành.

Hắn đứng lên, đi đến trước giường đá Tử Ngọc, xem xét một chút tình huống của Bạch Hàn Nhã, phát hiện nàng vẫn hôn mê bất tỉnh. Chuyện này một phần cũng là do vài ngày nay hắn liên tục không ngừng chiến đấu, cũng không có cơ hội chữa thương cho nàng, may mắn không có xuất hiện tình huống chuyển biến xấu.

Hiện tại đã an toàn, Diệp Bạch lúc này lại lần nữa vận dụng "Thác Mạch Kim Châm", ở trên giường đá Tử Ngọc trị liệu một lần nữa cho nàng. Sau khi trị liệu hoàn tất, Bạch Hàn Nhã sắc mặt liền thoáng trở nên hồng nhuận, không còn tái nhợt như trước.

Đoán chừng, qua một thời gian ngắn nữa là nàng có thể tỉnh lại, triệt để khôi phục như ngày xưa.

Diệp Bạch yên tâm, xoa xoa mồ hôi bởi vì quá độ thúc dục "Thác Mạch Kim Châm" ở trên trán, nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lát. Đợi đến khi Huyền khí trong cơ thể khôi phục ba phần, lúc này mới đột nhiên nhớ tới, chính mình từ khi đến đây còn chưa kịp đánh giá, tìm hiểu nơi này.

Hắn xoay chuyển ánh mắt, liền nhìn không xót gì căn phòng ngủ này. Nơi này ngoại trừ một giường đá, một bồ đoàn thì cũng không có vật gì khác nữa.

Diệp Bạch chẳng muốn nhìn kỹ, quay người lại, đi thẳng tới thư phòng bên cạnh.

Nếu là có ghi chép liên quan đến lai lịch của "Huyền Tiên Động Phủ", vậy hơn phân nửa sẽ xuất hiện trong thư phòng. nguồn TruyenFull.vn

Thư phòng cũng không lớn, ước chừng ba trượng vuông, ngoại trừ một hàng Tử Ngọc giá sách ở gần bên trái thì cũng không có vật gì khác.

Trên giá sách lẳng lặng đặt chín bản Tử Ngọc thư tịch sáng lung linh, xếp thành một hàng, bản đầu tiên mỏng nhất, đặt ở ngoài cùng, là vị trí dễ thấy nhất.

Diệp Bạch khẽ vươn tay, liền đem bản Tử Ngọc thu tịch này lấy ra, mở ra xem xét.

Chỉ thấy quyển thư tịch này tên là "Phồn Hoa bí lục", là một bản bí sách kể về lai lịch của Huyền Tiên thạch thất, thậm chí là lai lịch của vị chủ nhân Huyền Tiên thạch thất này.

Thông qua chữ viết phía trên, Diệp Bạch rốt cuộc đã hiểu, vì sao ở chỗ sâu trong của một nơi khỉ ho cò gáy như Dạ Lang Đảo lại xuất hiện một địa phương như vậy.

Ngàn năm trước, phía tây Hàn Nha Vương Quốc có một Ngũ phẩm tông môn rất cường đại tên là "Phồn Hoa Phái". Bên trong môn phái tất cả đều là nữ tử, mỗi người xinh đẹp như hoa, phân thành Thanh Ngọc, Bạch Ngọc, Tử Ngọc ba chi.

Về sau, chẳng biết tại sao "Phồn Hoa Phái" này lại trêu chọc phải một tông môn cường đại đến đáng sợ của Thiên Long Đế Quốc, Cổ Ma Giáo, dẫn đến họa diệt môn.

Khi xảy ra họa diệt môn, Phồn Hoa Phái chưởng môn đã dùng bí thuật đem một người đệ tử mà mình thương yêu đưa ra tông môn. Cuối cùng, Phồn Hoa Phái bị diệt, ngoại trừ vị đệ tử được chưởng môn đưa ra tông môn kia thì đã không còn ai sống sót.

Người đệ tử này từ nay về sau liền bị người của Cổ Ma Giáo không ngừng đuổi giết. Nàng biết mình không thể địch lại nên đã mang theo tám bản bí kíp truyền thừa của "Phồn Hoa Nhất Phái" trốn vào Dạ Lang Đảo, ẩn cư, rời xa thế nhân, vì vậy mới tránh được sụ đuổi giết của Cổ Ma Giáo. Từ đó, nàng cũng ở địa phương này mở ra ba gian thạch thất, dùng làm nơi ở hằng ngày.

Ở bên trong bí lục kể rất kỹ càng sự cường đại của "Phồn Hoa Nhất Phái", cũng như truyền thừa, những đối thủ đáng sợ. Vị đệ tử Phồn Hoa Phái này sau này liền cư trú ở nơi đây, tự hiệu "Huyền Tiên", không ly khai nữa, sống quãng đời còn lại ở Dạ Lang Đảo, cả đời cũng chưa từng rời khỏi dù chỉ một bước.

Nàng cả đời chưa từng thu đồ đệ, chỉ đến khi gần đất xa trời mới hy vọng có một người dưới cơ duyên xảo hợp nào đó tiến vào nơi đây, tiếp tục truyền thừa của Phồn Hoa Nhất Phái, khiến nó không đến nỗi đoạn tuyệt.

Đáng tiếc, ngàn năm qua, người có thể phá được mê trận mà nàng bố trí lại căn bản chưa từng xuất hiện. Cho nên, "Huyền Tiên Động Phủ" cũng vẫn ẩn vào hung đảo hiểm ác này, cũng không có người nào biết.

Ngàn năm trước, "Phồn Hoa Môn" là một trong Tam đại Ngũ phẩm tông môn đại danh đỉnh đỉnh của Hàn Nha Vương Quốc. Danh tiếng của Phồn Hoa Môn khắp thiên hạ đều biết, độc chiếm Hàn Nha Hoa Đảo, cũng là nhân gian tiên cảnh, người người ca ngợi. Tông môn mấy trăm năm không suy, lại đột nhiên bị diệt sạch, quả thực khiến người ta không khỏi cảm khái.

Theo thời gian chậm rãi qua đi, Ngũ phẩm tông môn đã từng rất cường đại này cuối cùng dần đi vào dĩ vãng.

Mà ngay cả Tứ phẩm tông môn đã hủy diệt Phồn Hoa Nhất Phái là Cổ Ma Giáo cũng cho rằng Phồn Hoa phái đã biến mất, không còn để ở trong lòng.

Ai cũng không nghĩ tới, một gã đệ tử may mắn còn sống sót duy nhất của Phồn Hoa Phái sẽ chạy trốn tới một nơi khỉ ho cò gáy là Dạ Lang Đảo mà ẩn cư, ở hòn đảo này để lại nhất mạch truyền thừa.

"Thì ra là thế, Huyền Tiên Động Phủ này cư nhiên chính là một nơi ẩn thân của một vị đệ tử thuộc Ngũ phẩm tông môn ngày xưa của Hàn Nha Vương Quốc."

Tin tức này liền không khỏi khiến cho Diệp Bạch có chút giật mình, rốt cuộc hiểu rõ về lai lịch thự sự của "Huyền Tiên Động Phủ" này.

Ngũ phẩm tông môn, lai lịch này quả thực rất lớn, khó trách lại có thể ở hòn đảo này mở ra một không gian động phủ lớn như thế. Năm đó, người may mắn còn sống sót của Phồn Hoa Nhất Phái mặc dù chỉ là một vị đệ tử, nhưng nàng cũng là Trung vị Huyền Vương cường giả a.

Phải biết rằng, những Lục phẩm tông môn như Thất Tinh Đàn, Thiện Kiến Thành, Trường Sinh Điện, Vô Nhai Hải đã là phi thường cường đại rồi. Huyền Tông cường giả rất nhiều, Huyền Vương cường giả cũng có không ít.

Nhân vật cấp Tông chủ càng là Huyền Vương đỉnh phong, thậm chí Bán Tôn cấp.

Mà Phồn Hoa Phái, so với tứ đại tông môn này thì còn phải mạnh hơn một bậc, đứng hàng Ngũ phẩm, số lượng Huyền Vương cường giả thì càng hơn rất nhiều. Nhân vật cấp Tông chủ càng là Tôn cảnh cường giả chân chính, thế lực to lớn, so với những Lục phẩm tông môn Thất Tinh Đàn, Thiện Kiến Thành, Trường Sinh Điện, Vô Nhai Hải thì căn bản lớn hơn không biết bao nhiêu lần.

Một vị đệ tử của tông chủ đã là Trung vị Huyền Vương, có thể nghĩ tới, năm đó Phồn Hoa Phái cường thịnh đến mức nào. Thử nghĩ, ở những địa phương như Tử Hoa Vương Quốc, Lam Nguyệt Công Quốc, chỉ cần một vị Huyền Vương cấp cường giả thì đã có thể khai sinh một tông phái, truyền thừa trăm năm mà không suy.

Đáng tiếc, một tông môn cường đại như vậy cũng không thể thiên thu bách thế, trọn đời tương truyền, cuối cùng bị tiêu diệt. Mà vị đệ tử còn sống dù là một Huyền Vương cường giả, lại không thể không ẩn cư ở trên một hòn đảo hoang như vậy. Điều này khiến Diệp Bạch không khỏi cảm thán thế sự vô thường, than thở không thôi.

Cuối cùng, trên sách liền nhắc tới tám quyển bí kíp còn sót lại, phân biệt là "Phồn Hoa Bát Pháp", là truyền thừa chí cao của "Phồn Hoa Phái", chỉ thích hợp cho nữ tử tu luyện, là Lam giai Cao cấp bí kíp tu luyện trọn vẹn.

"Nếu người xâm nhập vào trong động là một nữ tử, chỉ cần thiên phú đầy đủ, vậy thì có thể tu luyện bí kíp Phồn Hoa Bát Pháp, kế thừa tuyệt học Phồn Hoa Nhất Phái, tự động trở thành chưởng môn Phồn Hoa Môn."

"Nếu người tới là nam, vậy xin bảo quản tám quyển bí kíp này, đợi người hữu duyên, chọn một nữ tử có thiên phú thượng giai để truyền thừa môn phái. Phồn Hoa Môn có rất nhiều trọng bảo, xin dùng những trọng bảo này để trả đại ân."

Diệp Bạch nhìn đến đây liền không khỏi dừng đọc bí lục, đi tới chỗ tám quyển bí kíp ở bên cạnh, cầm lấy, lật xem một bản trong đó.

Mặc dù trong bí pháp có nói những bí kíp này chỉ thích hợp nữ tử tu luyện, nhưng Diệp Bạch cũng không khỏi hiếu kỳ, muốn đánh giá một chút.

Mở ra bìa mặt, chỉ thấy ba chữ lớn màu lam, phong cách viết tú lệ, uyển chuyển, rõ ràng cho thấy người viết là một vị nữ tử.

"Động Ngọc Kinh."

Lam giai Cao cấp, tâm pháp Huyền khí bí kíp.

Diệp Bạch mở ra nhìn, lại phát hiện quyển bí kíp này quả nhiên thuộc tính cực âm, chỉ có nữ tử mới có thể tu luyện. Nếu là nam tử ham bộ công pháp này, tùy tiện đi học, tất sẽ kinh mạch thác loạn, cuối cùng tẩu hỏa nhập ma mà chết.

Trong nội tâm Diệp Bạch hơi có chút tiếc nuối. Phải biết rằng, Lam giai Cao cấp tâm pháp Huyền kỹ giá trị quả thực là không thể đánh giá. Người thường muốn tìm một bản Thanh giai bí kíp còn khó như lên trời, mà bí kíp ở trong này thì mỗi một bộ đều là Lam giai Cao cấp.

Lúc trước, Diệp Bạch vì một bản "Thiên Huyền Hỏa Quyển" đã hao tốn rất nhiều tiền tài, cuối cùng còn đắc tội Lục phẩm tông môn Thất Tinh Đàn, dẫn tới việc mấy vị Huyền Tông một đường đuổi giết, khiến cho mình chật vật không chịu nổi. Nếu như không phải cuối cùng dùng Xạ Ảnh Thiên Xà Trụy cùng Tử Hà Phích Lịch Châu, Diệp Bạch chỉ sợ lúc này đã chết rồi.

Diệp Bạch không khỏi thở dài. Phát hiện một động phủ bí địa như thế, nhìn thấy những Cao giai bí kíp như thế mà mình lại không thể tu luyện, quả thật làm cho hắn không khỏi cảm thấy tiếc nuối.

Có lẽ, chờ Bạch Hàn Nhã tỉnh lại, những bí kíp này có thể toàn bộ giao cho nàng tu luyện, làm cho nàng kế thừa tuyệt học "Phồn Hoa Nhất Phái", khiến chúng không đến mức lãng phí. Một khi tu luyện những bí kíp này, tiền đồ ngày sau của Bạch Hàn Nhã tự nhiên là bất khả hạn lượng.

Đây có lẽ, chính là miêu tả tốt nhất cho việc nhân việc bị thương này mà nàng lại nhân họa đắc phúc rồi.

Sau khi biết được toàn bộ những bí kíp này chỉ có nữ tử mới có thể tu luyện, Diệp Bạch thời điểm nhìn về phía bảy quyển bí kíp còn lại thì cũng chỉ là thoáng qua một chút danh tự liền thôi, tránh khỏi việc càng thêm tiếc nuối.

Bảy quyển bí kíp này quả nhiên đồng đạng như bản tâm pháp Huyền khí bí kíp kia, toàn bộ đều là Lam giai Cao cấp, hơn nữa phân ra là công kích Huyền kỹ, phòng ngự Huyền kỹ, thân pháp Huyền kỹ, cái gì cần có đều có, là một bộ truyền thừa nguyên vẹn.

Trong đó, công kích Huyền kỹ là "Phồn Hoa Lục Chỉ", phòng ngự Huyền kỹ là "Huyền Hoa Ấn", kiếm kỹ là "Lãnh Động Hoa Gian" mười hai thức, thân pháp Huyền kỹ là "Ly Hoa Cửu Biến"... Mỗi một môn đều vô cùng huyền diệu, giá trị không thể đo lường được. Nếu Diệp Bạch đem những bí kíp này ra ngoài đấu giá, thì chỉ sợ sẽ oanh động toàn bộ Thiên Long Đế Quốc.

Chỉ là, vô luận là vì Bạch Hàn Nhã hay là vì chính mình, Diệp Bạch đều sẽ không làm như vậy. Thất phu vô tội, mang ngọc có tội, đạo lý này Diệp Bạch vẫn là hiểu.

Một Huyền Tông nho nhỏ như mình, nếu đột nhiên xuất ra đại lượng Lam giai Cao cấp công pháp, chỉ sợ còn chưa kịp đấu giá thì đã khiến rất nhiều Huyền Vương, thậm chí Huyền Tôn cường giả tới để cướp đoạt. Đến lúc đó, chỉ sợ tiền chẳng những không thấy đâu mà còn gặp phải tai họa sát thân, không biết sẽ chết dưới tay một vị cường giả nào đó.

Chuyện hại mình như vậy, Diệp Bạch đương nhiên là sẽ không đi làm. Dù cho lợi ích rất lớn, cũng không dao động được bản tâm Diệp Bạch.

Huống chi, giao cho Bạch Hàn Nhã tu luyện, ngày sau, Diệp Bạch chẳng khác nào sẽ có thêm một vị cường giả giúp đỡ. Những bí kíp này, toàn bộ đều rất có giá trị, nhưng hắn sao có thể "bỏ gần tìm xa", bỏ qua người thân cận ở bên cạnh để đem bán, tiện nghi cho những ngoại nhân kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK