Để bản đồ xuống đất cho mọi người đều nhìn thấy, hắn chỉ tay vào một ký hiệu lửa duy nhất trên bản đồ: “Đây chính là căn phòng có Lang Hỏa thập thất hoa và đây là lối ra” vừa nói hắn vừa dò tay dọc theo con đường nhỏ nối từ vòng tròn bao quanh ngọn lửa đến khi nó kết thúc ở ngoài vùng của bản đồ.
Tất cả nhìn sơ qua bản đồ, thấy chỉ có con đường đó là lối ra duy nhất ngoại trừ lối vào theo chiều thẳng đứng mà lúc đầu mọi người đã rơi xuống.
“Làm sao có thể vừa thoát khỏi bọn quái vật, vừa hái bông hoa, vừa nín thở tìm đường ra ở cái nơi có Dục Tình độc đó đây? Giả sử có hái được bông hoa thì làm sao để không bị hít phải Dục Tình độc trên đường chạy thoát?” La Địch uể oải lắc đầu, hắn muốn thoát ra nhưng thật sự là bế tắc.
Không khí lại rơi vào trầm ngâm, tất cả đều có một bộ nhíu mày suy nghĩ.
“Bọn quái vật và loại tảo dưới hồ có liên hệ với nhau” Đoàn Vĩnh Hàn bất ngờ nói, hắn cứ luôn cảm giác loại tảo xanh quái dị này có một vai trò nào đó ở nơi này. “Chất nhờn xanh cùng với cơ thể lạnh lẽo của bọn chúng giống y như loại tảo đó”
“Có khi nào…..” Dạ Nguyệt và Hách Liên Tử Y quay qua nhìn nhau, một tia sáng xoẹt qua đầu các nàng.
“Như thế nào?” Mạc Chiêu Huân nhanh chóng hỏi.
“Lang Hỏa thập thất hoa hay Dục Tình độc là độc chí dương, có tính hỏa” Hách Liên Tử Y giải thích. “Còn loại tảo này có khả năng là chí âm, có tính hàn”
“Nếu không lầm thì loại tảo này chính là giải dược của Dục Tình độc, đó là lý do vì sao bọn chúng có thể canh chừng ở đó xuyên suốt mà không sợ bị trúng Dục Tình độc” Dạ Nguyệt thêm vào. “Thường thì nơi có độc hiện hữu thì cũng sẽ có giải dược ở gần đó, hay nói cách khác thiên địch thường tồn tại ở rất gần nhau, triệt tiêu lẫn nhau”
“Bọn chúng là yêu quái thì làm sao có thể trúng độc được” La Địch quắc mắt nhìn các nàng, trong mắt không che giấu khinh thường.
“Ngươi cho rằng bọn chúng là yêu quái?” Dạ Nguyệt cười lạnh, đôi mắt sắc bén nhìn La Địch, nàng còn nhớ rất rõ ràng châm độc của nàng đã có tác dụng nha.
“Không phải yêu quái thì là cái gì?” cảm giác có một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, La Địch rùng mình nói cứng.
“Ai biết được, biết đâu bọn chúng lại là Lang tộc cổ xưa thì sao?” Dạ Nguyệt nhún vai cười nhạt.
Tịch Khuyết cưng chiều nhéo nhéo cằm nàng nói: “Nàng đừng đùa hắn nữa” rồi hắn quay qua nhìn La Địch và đám người của hắn ta: “Quả thật chúng chính là tộc Lang cổ xưa”
Hắn lại rút một cuộn giấy da khác từ trong vạt áo: “Trong đây có nói Lang Hỏa thập thất hoa được Lang tộc thủ hộ từ trăm năm trước, đó có thể nói là Thánh vật của bọn họ, chỉ là…”
Đám người La Địch lại nín thở nghe hắn nói.
“Hình dáng đã có thay đổi so với trong đây” Tịch Khuyết chỉ vào những hình vẽ bên trong cuộn giấy.
Tất cả chăm chú nhìn vào hình vẽ mà Tịch Khuyết nói. Đó là những hình vẽ những con người ốm yếu gầy gò nhưng có thể nhìn thấy đây là một con người thật sự, so với đám quái vật đó quả thật vừa giống lại như không giống.
Dạ Nguyệt đã suy nghĩ về vấn đề này cùng với sư phụ trên đường tìm đến Lang Hỏa thập thất hoa. Nếu đã biết loại tảo này có liên hệ đặc biệt thì nàng có cơ sở tin rằng chính loại tảo này đã biến đổi bọn họ thành cái dạng giống như bây giờ.
“Nếu đúng là vậy thì chúng ta có thể dùng loại tảo này để không bị trúng Dục Tình độc nữa, muốn thoát ra sẽ dễ dàng hơn” La Địch và đám người của hắn nhao nhao hẳn lên.
Dạ Nguyệt nhíu mày, nếu ăn chúng thì có bị biến đổi giống cái đám ngoài đó hay không đây?
“Chúng ta sẽ nín thở” Tịch Khuyết vỗ vỗ lưng Dạ Nguyệt để trấn an nàng, sau đó quay qua nói với đám người La Địch.
Đám người La Địch nhìn Tịch Khuyết bằng ánh mắt như nhìn kẻ mất trí ngu ngốc, tại sao có giải dược sẵn như vậy lại không dùng, tội tình gì phải cố tình làm khó bản thân a.
Đoàn Vĩnh Hàn và Mạc Chiêu Huân lắc đầu, đám người này có biết suy nghĩ hay không vậy? Ngay từ đầu đã nói bọn ngoài đó có liên quan đến loại tảo đó, hình dạng so với lúc trước lại chỉ gần giống, như vậy khả năng bị biến đổi khi dùng tảo để giải độc là rất lớn.
“Được rồi, ta tốt bụng cảnh báo các người trước, có khả năng sẽ bị biến đổi giống bọn chúng nếu sử dụng loại tảo đó” Dạ Nguyệt lại nhún vai cười nhạt
“Lấy được Lang Hỏa thập thất hoa thì có thể trị được bách bệnh” La Địch nhếch khóe môi cười chế giễu, nàng ta tưởng bọn hắn không có đầu óc sao? Bọn hắn hành tẩu giang hồ đã mấy chục năm, chẳng lẽ thua một đứa nít ranh miệng còn hôi sữa chưa biết mùi đời sao?
Dạ Nguyệt lắc đầu không ý kiến nữa, nàng đã làm xong nhiệm vụ nhắc nhở rồi, còn lại là do bọn họ quyết định thôi. Bởi vì nàng không biết dược tính của loại tảo đó như thế nào nên không thể tuỳ tiện mà dùng bừa được, đó là điều tối kỵ.
"Chúng ta sẽ không dùng" Hách Liên Tử Y nhỏ giọng nói, nàng cũng có suy nghĩ giống như Dạ Nguyệt.
Mạc Chiêu Huân, Đoàn Vĩnh Hàn cũng đồng ý với các nàng. Nhưng như vậy đồng nghĩa với việc bọn hắn phải suy nghĩ đến cách khác để thoát khỏi đây rồi.
Dạ Nguyệt bóp trán, ảo não nghĩ xem có cách nào khác không, nàng quay qua định hỏi Tịch Khuyết thì thấy Tịch Khuyết đang chăm chú nhìn vào bản đồ như đang nghiên cứu nghiền ngẫm một điều gì đó.
Thấy vậy Dạ Nguyệt nhỏ giọng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"Ta nghi ngờ lối ra nằm dưới đáy hồ" Tịch Khuyết nhíu mày. "Xung quanh cái vòng tròn này là một hình vuông, có những thông đạo nối với hình vuông này, cho nên khả năng đây chính là căn phòng, còn cái vòng tròn bao quanh ngọn lửa chính là cái hồ"
"Mà con đường thoát ra lại nối dài từ vòng tròn chứ không phải hình vuông bao quanh" Dạ Nguyệt gật gật đầu đồng ý, vì bọn họ phải nín thở nên phải xác định lối ra trước để có thể thoát ra khỏi đó trong thời gian ngắn nhất.
"Dưới hồ cũng có bọn chúng" Mạc Chiêu Huân nhớ lại cái đầu nhô lên từ dưới đáy, trắng nhợt nhớp nháp trông rất ghê tởm.
"Chúng ta phải vừa đối phó bọn chúng vừa bơi ra từ con đường dưới đáy hồ, liệu có thể nín thở được hay không?" Đoàn Vĩnh Hàn ảo nảo lắc đầu, hắn tin chắc không ai có khả năng nhịn thở lâu như vậy được.
Tịch Khuyết lại trầm ngâm, gõ gõ ngón trỏ xuống nền đất, tay kia xoắn xoắn loạn tóc của Dạ Nguyệt, qua nữa ly trà đôi con ngươi đen thẫm hắn ánh lên tia sáng tỏ: "Nguyệt nhi, chúng ta có thể chạm vào đám tảo đó được không?"
"Chỉ cần không ăn nó vào cơ thể thì sẽ không sao" Dạ Nguyệt gật đầu.
Tịch Khuyết cong khoé môi lên. Rất tốt, cuối cùng hắn cũng biết một cách cực kỳ đơn giản không cần phải nín thở cũng không cần phải ăn chúng vào trong bụng mà vẫn có đủ thời gian để thoát thân.
"Chúng ta đi thôi, không thể phí thời gian nữa" hắn đứng dậy nói.
Trở lại với khoảng không rộng lớn, tất cả đều một bộ căng thẳng nhìn trước nhìn sau cảnh giác. La Địch và đám người của ông ta bắt đầu lấy loại tảo đặc biệt từ dưới đáy hồ lên rồi chia nhau ăn.
Bên đây Tịch Khuyết chọn những lá tảo lớn nhất đưa cho mỗi người ba lá. Vừa chạm vào lá tảo, cả người Dạ Nguyệt và Hách Liên Tử Y nổi hết da gà, cảm giác nhớp nháp cùng với lạnh buốt làm các nàng không khỏi rùng mình.
“Như thế này” Tịch Khuyết nối ba lá tảo lại với nhau, sau đó lấy lá ở giữa bung ra cho vừa đủ che khuất mũi mình, kéo dài ra đến sau gáy rồi buộc lại với nhau.
Dạ Nguyệt lấy bình sứ trắng từ trong vạt áo, đưa đến trước mũi Tịch Khuyết: “Chàng có ngửi được mùi gì không?”
“Chỉ có mùi tanh của tảo” Tịch Khuyết lắc đầu.
“Tuyệt!” Dạ Nguyệt toét miệng cười rạng rỡ. Thì ra sư phụ làm giống như dạng khẩu trang ở thời hiện đại a, hơn nữa cái này còn an toàn hơn khẩu trang rất nhiều, vì chất nhờn xanh của nó sẽ càng giúp che chắn hạn chế cho hương độc lọt qua, loại tảo này lại là thiên địch của Dục Tình độc.
Sau khi đã chuẩn bị xong, Mạc Chiêu Huân bước ra phía sau hồ, đẩy gờ đá nhỏ trên tường, lập tức tảng đá dịch chuyển để lộ ra lối vào. Bông hoa đỏ rực phát ra thứ ánh sáng đỏ huyền diệu thu hút ngay từ cái nhìn đầu tiên của mọi người. Đám người La Địch hít vào thật mạnh, cuối cùng bọn hắn cũng tận mắt nhìn thấy Lang Hỏa thập thất hoa trong truyền thuyết.
“Thật kỳ lạ, không thấy bọn chúng đâu?” Dạ Nguyệt nhíu mày nhìn xung quanh.
Tịch Khuyết nắm lấy tay nàng: "Nàng giữ cái này"
Dạ Nguyệt trố mắt ra nhìn con dao găm trong tay, cán dao bạc được chạm khắc hoa văn tinh xảo, đường nét tinh tế. Lưỡi dao sáng loáng, ánh lên những tia sáng bạc lạnh lẽo cứng rắn.
"Giữ nó để đề phòng bất trắc" Tịch Khuyết nhỏ giọng nói.
"Cám ơn chàng" Dạ Nguyệt gật đầu, thích thú nhìn ngắm thật kỹ, con dao bạc thật đẹp, nàng rất thích nha.
"Xuống đi" giọng nói La Địch kéo Dạ Nguyệt trở lại thực tại, nàng ngẩn đầu lên thì thấy vài người trong đám người La Địch đang nhảy xuống hồ hướng về phía Lang Hoả thập thất hoa.
"Chúng ta cũng xuống thôi" Mạc Chiêu Huân nói.
Nhưng bên Dạ Nguyệt chưa kịp xuống thì nước hồ bất ngờ chuyển dần thành màu đỏ tươi. Tiếp đó là tiếng la hét cứu mạng của những người dưới hồ.
Cửa đá đột ngột mở ra và những con quái vật với hình thù kỳ dị nhanh chóng bò vào. Bên dưới đáy hồ cũng có hai ba con trồi lên, tóm lấy những người đang ở dưới nước mà cắn xé.
“Nhảy xuống thôi” Mạc Chiêu Huân cùng Đoàn Vĩnh Hàn vung kiếm chém chết ba con quái vật ở dưới hồ rồi lao thẳng xuống hồ.
Hách Liên Tử Y cũng nhảy xuống, hướng về phía Lang Hỏa thập thất hoa, nàng không giúp được gì cho mọi người nên nàng sẽ đi lấy Lang Hỏa thập thất hoa.
Trên bờ Dạ Nguyệt phóng châm độc cùng với Tịch Khuyết đang chặn đứng đường đi của đám quái vật, dưới nước thì có Mạc Chiêu Huân và Đoàn Vĩnh Hàn yểm trợ nên Hách Liên Tử Y nhanh chóng bơi được đến bên Lang Hỏa thập thất hoa.
Nàng vui mừng vươn tay ra nhưng đột nhiên nàng nhìn thấy một đôi mắt nhỏ đỏ ngầu như máu thoắt ẩn thoắt hiện phía sau đám tảo bao quanh bông hoa. Nó vung tay lên, móng vuốt sắc nhọn cào sâu vào trong cánh tay nàng, máu phún ra không ngừng, một đường dài kéo từ vai cho đến cổ tay nàng.
“Aaaaaa….” Hách Liên Tử Y thét lên đau đớn.
“Y nhi” Mạc Chiêu Huân điếng hồn, lập tức nhanh chóng bơi lại chỗ nàng.
Từ phía sau bông hoa, một con quái vật nhỏ thó như một đứa trẻ hai tuổi, cơ thể gầy gò trắng xanh, nhiễu ra chất nhờn xanh nhớp nháp. Nó tức giận gào lên rồi lại vung tay, lần này móng vuốt của nó cào thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp của Hách Liên Tử Y.
“KHÔNG!” Mạc Chiêu Huân hét lên, hắn vừa bơi đến lập tức vung kiếm lên bổ đôi con quái vật khiến máu nó rơi xuống Lang Hỏa thập thất hoa.
“Tử Y tỷ” Dạ Nguyệt cũng kinh hoàng cùng Tịch Khuyết nhảy ngay xuống hồ. Vừa bơi đến gần nàng càng kinh sợ hơn nữa, những vết cào của con quái vật đang dần chuyển sang màu đen. Chết tiệt, có độc.
Dạ Nguyệt lập tức lấy ra bình sứ trắng, cho viên giải dược cuối cùng vào trong miệng của Hách Liên Tử Y. Máu của Hách Liên Tử Y dần dần chuyển về màu đỏ tươi cũng bắt đầu ngừng chảy, vết thương trên mặt nàng đau đớn đến nỗi nàng dần dần mất đi ý thức, cũng không còn đủ sức để la hét thống khổ nữa.
“Chúng ta phải thoát khỏi đây thôi” Dạ Nguyệt gấp rút nói, nếu không chữa cho tỷ ấy sớm, chỉ sợ là…..
Tích Khuyết thấy trên bờ đám người La Địch vẫn còn đang chiến đấu với lũ quái vật, quay sang định hái Lang Hỏa thập thất hoa, hắn bất ngờ trừng lớn mắt. Chỉ thấy màu đỏ như đóa mạn châu sa giờ đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó chính là màu trắng thuần khiết gần như trong suốt của những cánh hoa đang nở rộ rực rỡ.
Dạ Nguyệt cũng nhìn thấy biến đổi đó, nàng cũng rất ngạc nhiên nhưng bây giờ không phải là lúc để kinh ngạc. Nàng vươn tay hái nó nhưng lại chỉ hái được một cánh duy nhất, không thể hái hết nguyên đóa.
Đoàn Vĩnh Hàn thấy vậy hắn cũng vươn tay nhưng lại chẳng hái được cánh nào, cho dù có cố kéo cố hết mọi cách cũng không cách nào hái thêm được một cánh nữa. Lắc đầu, Dạ Nguyệt ra hiệu cho hắn bỏ cuộc đi là vừa, không thể phí phạm thời gian nữa.
Trên bờ, La Địch nhìn thấy đám người Tịch Khuyết đã hái được một cánh hoa, hắn lại đầy người bên cạnh về phía trước rồi nhanh chóng nhảy xuống nước, trong mắt không giấu được tia tham lam nham hiểm.
Tịch Khuyết trồi lên từ dưới đáy, ra hiệu cho mọi người đi theo hắn. Hắn đã nhìn thấy một con đường bên dưới hồ.
“Nhị ca, chúng ta phải nhanh chóng đưa Tử Y tỷ rời khỏi đây” Dạ Nguyệt nhìn thấy Mạc Chiêu Huân đang thống khổ ôm chặt lấy Hách Liên Tử Y, nàng nhẹ giọng nói. “Nếu không thì sẽ không thể cứu được tỷ ấy”
Mạc Chiêu Huân nghe vậy, trừng lớn mắt nhìn nàng vẻ cảnh cáo: “Không được xàm ngôn, Y nhi nhất định không sao, nàng nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì”
“Muốn vậy thì phải lập tức đưa tỷ ấy về cho lão sư phụ chữa trị” Dạ Nguyệt cũng muốn nổi nóng nhưng nghĩ đến hắn vì quá yêu Tử Y tỷ nên mới như vậy nên nàng kìm chế lại.
“Nhị ca, Nguyệt nhi nói đúng, chúng ta phải nhanh chóng thoát ra khỏi chỗ này” Tịch Khuyết bơi đến nắm lấy tay Dạ Nguyệt, trong đôi mắt thanh lạnh là cảm thông dành cho Mạc Chiêu Huân, hắn biết rõ cảm giác đó là như thế nào.
“Nhanh lên, bọn chúng đang tràn xuống đây rồi” Đoàn Vĩnh Hàn gấp rút hối thúc.
“Được” cuối cùng Mạc Chiêu Huân cũng gật đầu, hắn siết chặt lấy Hách Liên Tử Y rồi bơi theo mọi người.
‘Hít vào” Tịch Khuyết ra hiệu chuẩn bị lặn xuống.
Mọi người gật đầu làm theo rồi nhanh chóng cùng hắn lặn xuống dưới đáy hồ. Bơi về phía con đường nhỏ hẹp ở dưới đáy, Đoàn Vĩnh Hàn vào trước, đến Mạc Chiêu Huân và Hách Liên Tử Y, sau cùng là Tịch Khuyết và Dạ Nguyệt.
Bơi được một đoạn ngắn đến một khúc quẹo, Dạ Nguyệt bất ngờ bị chộp lấy chân, nàng hoảng hốt giãy dụa nhìn mọi người đang dần khuất sau cua quẹo.
“TMD!” Dạ Nguyệt chữi thề trong lòng, nàng quay lại thì thấy một con quái vật gớm ghiếc đang tóm lấy chân mình.
Nàng vùng vẫy hết sức để đạp nó ra, nhưng nó lại càng bường lên tóm lấy cơ thể nàng, bàn tay lạnh buốt tóm lấy cổ nàng siết chặt. Dạ Nguyệt bị hụt hơi, nàng hả họng ra mất thở, bọc nước bao quanh nàng và con quái vật
“Sư phụ, cứu mạng….” trong lòng không ngừng gào thét sư phụ.
Nàng lấy hết phần sức còn lại, đưa tay khó khăn chụp lấy con dao găm đang vắt bên đai lưng bên hông mình, đâm thẳng vào trái tim con quái vật, nó đau đớn giãy dụa, buông cổ Dạ Nguyệt ra, máu đen tuôn ra nhuộm một phần nước trong suốt, bao quanh lấy Dạ Nguyệt.
Nhưng chưa kịp vui mừng thì nàng đang dần dần chìm đi vì thiếu dưỡng khí, trước mắt dần dần tối sầm lại….
Đôi môi ấm áp đang áp lấy môi nàng, cảm giác có dòng khí đang lưu chuyển, Dạ Nguyệt dần dần mở mắt ra. Đập vào mắt nàng là đôi mắt đen thẫm không che giấu được lo lắng của sư phụ. Nàng mỉm cười nhìn người xuất hiện trước mắt rồi hí hửng quơ quơ con dao găm trong dòng nước mát lạnh.
Thấy nàng tỉnh dậy, Tịch Khuyết nhẹ nhõm thở hắt ra, mỉm cười rồi nắm lấy tay nàng ra hiệu nàng bơi tiếp.
***0w0*** Lằn ranh giới….
Năm người trồi lên khỏi mặt nước, trước mặt chính là vách núi cao sừng sững không thấy đỉnh, phía sau là cánh rừng rộng lớn xanh ngát. Nhìn địa thế này, cả bọn không khỏi kinh ngạc. Bởi vì đây chính là vách Biệt Dương.
“Thật không ngờ nó lại gần đến như vậy” vừa bơi vào bờ Dạ Nguyệt vừa chậc lưỡi cảm thán.
Vừa lên tới bờ, Mạc Chiêu Huân nhanh chóng ôm lấy Hách Liên Tử Y lao nhanh đi. Ba người còn lại cũng không chậm trễ, lập tức lao theo hắn.
“SƯ PHỤ!” Dạ Nguyệt gọi lớn khi năm người đẩy cửa vào trong sân nhỏ, giọng điệu của nàng bây giờ ngoài khẩn trường còn có hoảng sợ. Vết thương trên mặt của Tử Y tỷ gặp nước nên nó càng….. rất kinh hoàng.
“Cuối cùng cũng trở lại” thân hình nhỏ nhắn của Bách Y lão giả vọt ra từ phía sau nhà nhưng vừa nhìn thấy thảm trạng của Hách Liên Tử Y, ông lập tức trầm xuống rồi dẫn đầu vào trong nhà. “Đưa vào đây, không còn nhiều thời gian nữa”
Mạc Chiêu Huân nhanh chóng đi theo ông, khuất vào trong căn phòng thuốc dưới tầng hầm. Tịch Khuyết, Đoàn Vĩnh Hàn và Dạ Nguyệt ngồi lại trong phòng khách lo lắng và trầm ngâm, không khí căng thẳng bao trùm.
Vết thương mà ở trong nước một thời gian sẽ rất nguy hiểm, vì khí hàn sẽ từ đó mà xâm nhập vào tận xương thịt bên trong. Dạ Nguyệt thật sự không biết sẽ có chuyện gì xảy ra, có khi Tử Y tỷ của nàng sẽ bị hủy dung…… Không, chắc chắn lão sư phụ có thể chữa trị cho tỷ ấy, đúng vậy…..
Tịch Khuyết thấy nàng đang hoảng hốt, âm thầm nắm lấy tay nàng, truyền hơi ấm cho nàng, nhẹ giọng nói: “Sẽ không sao đâu”
Đúng lúc này, một ám vệ xuất hiện bên trong phòng, cung kính quỳ một chân xuống trước mặt Tịch Khuyết: “Bẩm Quốc công gia, thuộc hạ có chuyện bẩm báo”
“Nói” Tịch Khuyết trở lại giọng điệu lạnh nhạt, đôi mắt tối đen như mực.
Ám vệ nhìn Đoàn Vĩnh Hàn và Dạ Nguyệt vẻ lúng túng.
“Tịch huynh, ta sẽ đi nghỉ ngơi trước” Đoàn Vĩnh Hàn lập tức đứng dậy hướng Tịch Khuyết chấp tay rồi từ từ bước ra.
“Phòng khách là phòng thứ ba ở bên phải” Dạ Nguyệt nói với theo Đoàn Vĩnh Hàn, hắn quay lại mỉm cười rồi chấp tay tạm biệt nàng.
“Ngươi có thể nói” Tịch Khuyết thấy Đoàn Vĩnh Hàn đã đi xa, quay qua nói với ám vệ.
Ám vệ lại nhìn sang Dạ Nguyệt.
“Nàng là người của ta” nói câu này, giọng điệu của Tịch Khuyết mềm mại hẳn.
Ám vệ gật đầu rồi cung kính nói: “Bẩm Quốc công gia, trong thời gian ngài và vương gia đi Vô Đáy động, thái hậu đã có lệnh bắt ngài với tội danh hạ độc ám sát hoàng thượng”