Đến nơi thì nghe mẹ chị nói chị với anh Chi Hiên vừa mới ra khỏi nhà, hình như là có chuyện rất quan trọng nên không có nghe nói là đi đâu. Sau đó, cả bọn quyết định sẽ ra quán cafe trước rồi khi nào liên lạc được với chị sẽ cùng nhau đi ăn đồ nướng.
Em còn nhớ, lúc đó là khoảng hơn năm giờ chiều, cả bọn đang ngồi nói chuyện phiếm với nhau thì đột nhiên ở bên ngoài có rất nhiều xe cứu thương lẫn cứu hỏa chạy loạn khắp nơi, trên tivi trong quán cũng đang phát trực tiếp thông báo khẩn về tình trạng hỗn loạn đang diễn ra ở nhiều nơi trên khắp cả nước.
Mọi người đều không biết chuyện gì đang xảy ra cho đến khi đám người đó xuất hiện khắp nơi trên đường phố. Bọn họ như đang lên cơn điên, tấn công tất cả những người mà bọn họ nhìn thấy được.
Hơn hết, điều đáng sợ ở bọn họ chính là vẻ ngoài kỳ quái và ghê rợn, với những vết thương như bị cắn xé, tay chân mặt mũi đứt rời cùng với tiếng gào rú chói tay man rợ từ cái miệng toàn là máu đen, đôi con ngươi đỏ ngầu với những tia máu đen phủ kín tròng trắng mắt....
Mọi người có mặt lúc đó đều như bị đóng đinh ngay tại chỗ nhìn bọn họ tấn công rồi cắn xé điên cuồng những người bên ngoài, ngay cả thở bọn em cũng không dám thở mạnh.
Ngay khi bọn họ nhìn thấy chúng em, bọn họ liền không ngần ngại mà tông vào bức tường kính để xông vào bên trong quán. Nếu lúc đó không có anh Thành Đông xuất hiện, chạy xe đâm thẳng vào tường kính nơi gần chỗ bọn em đang ngồi để mọi người nhanh chóng lên xe chạy thì không biết bọn em có còn sống đến bây giờ hay không”
“Vậy Tiểu Y, Ánh Nhật với Thành Đông, bọn họ vẫn còn sống phải không?” Dạ Nguyệt không nhịn được vui sướng hỏi.
“Vâng, hiện tại bọn em đang trú trong một tòa chung cư nằm kế bên đường cao tốc ra ngoại ô, tòa nhà đó mới vừa được xây xong không bao lâu trước khi dịch bệnh bùng phát nên vẫn chưa có người ở, vì vậy cũng không có bọn đó ở bên trong” Triệu Bối Bối ngồi kế Lạc Tiểu Anh lúc này mới lên tiếng, rồi cô như nhớ ra gì đó, vẻ mặt trầm xuống. “Chỉ là...”
“Sao?” Dạ Nguyệt thấy vẻ mặt của Triệu Bối Bối đột nhiên trầm xuống, trái tim cô như bỏ mất một nhịp, có chuyện gì khác xảy ra rồi sao?
“Hiện tại chúng em không thể liên lạc được với gia đình của mình, ngay cả ba mẹ của chị, lúc điện thoại vẫn còn sử dụng được, bọn em có gọi đến nhà chị để tìm chị thêm lần nữa nhưng không có ai nghe máy, bọn chúng ngày một đông lên rất nhanh nên cả bọn quyết định sẽ tìm nơi trú ẩn trước” Triệu Bối Bối buồn buồn nói, Lạc Tiểu Anh ngồi bên cạnh cũng trầm ngâm yên lặng.
Ngay khi lên được xe, mọi người đã lần lượt cho xe về nhà của mình hoặc là nhận được điện thoại từ gia đình. Lưu Ánh Nhật, Thành Đông và Triệu Bối Bối thì được tin mọi người đã đến chỗ trú ẩn của Chính Phủ, còn Hà Tiểu Y và Lạc Tiểu Anh khi về đến nhà thì lại không thấy ai ở nhà, gọi điện cũng không ai bắt máy.
Đúng ra bọn họ cũng sẽ chạy đến chỗ trú ẩn mà Chính Phủ đã phát trên sóng radio lúc đó, nhưng vì số lượng zombie rất đông nên bọn họ đành cho xe chạy ra đường cao tốc, cuối cùng tìm được một tòa chung cư vừa mới được xây dựng xong không có zombie nên bọn họ quyết định sẽ trú ẩn ở đó một thời gian.
Cho đến thời điểm này thì tất cả mọi liên lạc qua điện thoại hay internet đều bị cắt đứt hoàn toàn nên tình hình gia đình của cả bọn ở nơi trú ẩn như thế nào mọi người cũng không biết được chính xác.
“Có thể ba mẹ chị cũng đã đến nơi trú ẩn của Chính Phủ rồi a” Dạ Nguyệt mơ hồ nói, cô không ngờ mọi việc lại xảy ra như thế này, ba mẹ của cô giờ như thế nào rồi?
Lăng Chi Hiên siết lấy tay Dạ nguyệt rồi nhẹ nhàng vuốt tóc cô như muốn trấn an cô, anh nhỏ giọng nói vào tai cô: “Có thể ba mẹ vợ đang ở chỗ của Lãnh Thiên”.
Dạ Nguyệt xoay đầu nhìn Lăng Chi Hiên, nghĩ lại thì khả năng này cũng khá cao, hơn nữa cả nhà cô đang sống ở tầng cao nhất của một khu căn hộ cao cấp, ngay cả cầu thang để lên tầng đều được khóa bằng ổ khóa chống trộm, khi dịch bệnh bùng phát thì ở nơi cao như vậy biết đâu chừng bọn zombie vẫn chưa đến được đó, bọn họ vẫn còn đang an toàn khóa chặt cửa ở trong nhà thì sao, điện thoại gọi không có ai nghe máy cũng có rất nhiều trường hợp trùng hợp xảy ra mà.
Còn Lăng Chi Hiên thì nghĩ, nếu như theo lời kể của bọn họ thì trước khi bệnh dịch bùng phát có liên lạc được với ba mẹ vợ chứng tỏ bọn họ vẫn không sao và còn đang an toàn ở trong nhà, thì khả năng khi bệnh dịch bùng phát ba mẹ vợ đã được Lãnh Thiên đón đi bằng đường trực thăng ở trên sân thượng là rất cao.
Nhưng dù sao để xác định chắc chắn anh phải đi tìm Lãnh Thiên và mọi người ở Trung Tâm, điều quan trọng bây giờ là làm sao cắt đuôi ba người của bên Cục Trưởng Lạc, anh vẫn sẽ giữ lời hứa với ông ta nhưng anh không muốn để bọn họ biết được Trung Tâm bí mật của anh, còn quá nhiều bí ẩn cần phải được làm rõ trong chuyện này.
“Tòa chung cư đó nằm ở đâu?” Lăng Chi Hiên đột nhiên lên tiếng trong không khí yên tĩnh trầm mặc của tất cả mọi người, ai cũng đều đang có suy nghĩ của riêng mình.
“Nếu cứ tiếp tục chạy thẳng thì khoảng một tiếng sẽ đến nơi” chú Lý ngồi bên cạnh trả lời.
“Chúng ta sẽ đến đó chứ không vào thẳng thành phố hả?” chú Phát nghe vậy liền nhíu mày hỏi.
“Không thể vào thành phố được, bây giờ khắp nơi ở thành phố đều có rất đông bọn đó” Lạc Tiểu Anh hoảng hốt nói, đó là lý do tại sao bọn họ vẫn không vào được những khu trú ẩn bên trong thành phố.
“Cậu nghe rồi chứ, A Ngũ” Uông Tuấn Kiệt nhìn lên kính chiếu hậu của xe, nhìn người đang lái xe là A Ngũ, mặc dù anh không biết Lăng Chi Hiên đang suy tính điều gì nhưng anh ta làm vậy chắc hẳn là có lý do.
“Tôi biết rồi” A Ngũ gật đầu.
“Chúng ta sẽ đến đó để trú ẩn đêm nay, cần phải có kế hoạch cụ thể để vào thành phố, tôi không muốn đâm đầu vào chỗ chết” Lăng Chi Hiên lạnh nhạt nói.
... ...... ...... ...... ...... ...... ....
Hai bên đường cây cối xen kẽ với những căn hộ nhỏ thưa thớt, những rừng cây rậm rạp cùng khoảng đất trống chiếm đa số, chốc chốc lại có những căn biệt thự lớn xa hoa thu hút ánh nhìn của người đi đường.
Chiếc xe chạy thẳng một đường trên đường cao tốc, nhấn ga hết cỡ để có thể chạy thẳng đến nơi trước khi trời tối, lâu lâu lại xuất hiện vài con zombie đang lết đi trên đường, vừa nhìn thấy chiếc xe chạy ngang qua bọn chúng đều chạy theo nhưng tất nhiên không theo kịp tốc độ của xe. Nhưng khi càng vào khu vực gần thành phố thì tầng suất xuất hiện của bọn chúng ngày càng nhiều, hơn hết một lần gặp có đến năm sáu con đang lê lết cùng với nhau chung một bầy.
Cho đến khi xe dừng lại phía trước sân của một tòa chung cư bảy tầng, được thiết kế dành cho những hộ gia đình bình dân, xung quanh là những tòa chung cư cùng những ngôi nhà bình dân xen lẽ nhau, mặc dù đã vào khu dân cư nhưng lại vắng vẻ không một bóng người, chỉ có hai ba con zombie đang lượn lờ bước đi chậm chạp nghiêng ngả trong sân như người bị bệnh đau chân.
Nhưng khi bọn chúng nhìn thấy mọi người xuống xe thì lập tức trở nên điên cuồng lao nhanh về phía bọn họ như sói đói nhìn thấy con mồi.
A Tứ, A Ngũ và Uông Tuấn Kiệt nhanh chóng giải quyết bọn chúng bằng dao găm, ở những khu vực bắt đầu đông dân cư như vậy thì tốt nhất hạn chế sử dụng súng, tránh để thu hút bọn zombie đang lê lết theo bầy ở gần đó.
“Dạ Nguyệt?”
Tiếng gọi phát ra từ phía tầng một của khu chung cư, cả bọn ngẩn đầu lên nhìn thì thấy một cô gái với khuôn mặt thanh tú đang mở to mắt ngạc nhiên nhìn, bên cạnh cô ấy là một anh chàng cao lớn, mặc dù không phải dạng tuyệt mỹ hay điển trai như Lăng Chi Hiên và Uông Tuấn Kiệt nhưng cũng có thể nói nhìn rất chín chắn trưởng thành, là một người đàn ông trẻ tuổi thành đạt theo kiểu chuẩn mực của xã hội.
“Ánh Nhật, Thành Đông” Dạ Nguyệt do đã biết trước bọn họ đang ở đây nên cô không cảm thấy ngạc nhiên cho lắm, cô mỉm cười vẫy tay với hai người, thật ra ở quá khứ thì cô chỉ mới không gặp Ánh Nhật có hai ba ngày thôi a.
“Là người quen, có thể mở cửa” Thành Đông nói vào trong bộ đàm.
Vừa nói xong thì cánh cửa ở tầng trệt bật mở, ba người đàn ông xa lạ trên tay trang bị sẵn vũ khí tự chế đi ra.
“Có ai bị thương không?” một trong ba người lên tiếng, đó là một anh chàng trẻ tuổi vận áo thun màu xanh cùng với quần lính, trên tay là cây gậy bóng chày bằng sắt tương tự như cây gậy bóng chày của Triệu Bối Bối đang sử dụng, dáng người theo kiểu dân thể thao có tập luyện thường xuyên, nước da ngâm đen, ngũ quan cương trực.
“A! Tiểu Điền, là bọn mình đây, ở đây không có ai bị thương hết a” Triệu Bối Bối vừa nhìn thấy anh chàng thì cô liền chạy nhanh qua mọi người, tiến lên phía trước mặt anh chàng nói.
“Bối Bối? Sao cậu lại đi chung với bọn họ?” Tiểu Điền ngạc nhiên nhìn cô rồi ngẩn đầu nhìn một lượt mọi người có mặt ở đây, trong đó còn có cả Lạc Tiểu Anh và chú Lý nhưng lại không thấy hai người kia đâu. “Anh Đại Thành với chị Ngọc Bảo đâu?”
“Chuyện dài lắm, để chút vào mình kể cho mọi người nghe, tóm lại là bọn họ đã cứu chúng mình” Bối Bối thở dài, buồn buồn nói.
Lúc này Lưu Ánh Nhật cùng với Hà Tiểu Y cũng vừa chạy xuống, hai người liền nhào về phía Dạ Nguyệt rồi ôm chầm lấy cô.
“Con nhỏ này, biết chị đây lo lắm không?” Hà Tiểu Y ôm xong lại hung hăn véo má Dạ Nguyệt để trừng phạt cô, Lưu Ánh Nhật đứng bên cạnh cười hắc hắc vỗ vỗ đầu nhỏ của cô.
“Ui ui ui tha cho em đi mấy đại tỷ, xin hãy thương xót cho muội muội đáng yêu này đi a” Dạ Nguyệt vỗ vỗ tay Hà Tiểu Y, nước mắt ngắn nước mắt dài ra vẻ đáng thương nài nỉ van xin tha mạng.
“Đừng có giả vờ đáng yêu với chị đây” ngược lại Hà Tiểu Y không thương sót, còn cười hắc hắc cùng với Lưu Ánh Nhật nói.
Nhưng khi Hà Tiểu Y nhìn thấy người nào đó đang híp mắt chăm chú nhìn vào bàn tay cô đang véo vào gò má của cô gái nhỏ nào đó thì tự nhiên cô cảm giác như có dòng khí lạnh đang chạy dọc sóng lưng, cô lập tức buông gò má Dạ Nguyệt ra, nói cứng: “Tha cho bạn nhỏ lần này đó, không có lần sau đâu nha”
“Cám ơn đại tỷ đã thương tình tha mạng a” Dạ Nguyệt vừa xoa xoa gò má vừa hu hu nói.
Hà Tiểu Y vừa buông tay ra thì người nào đó liền vuốt vuốt vào chỗ đỏ đỏ trên gò má Dạ Nguyệt để giúp cô bớt đau, khu vực trước giờ chỉ có anh mới được phép véo véo nựng nựng, vậy mà hôm nay lại có người khác dám tấn công vào...
“Em cũng may mắn lắm mới thoát nạn nè, sao hai người lại chỉ ôm mỗi Dạ Nguyệt vậy a, thật không công bằng mà” Triệu Bối Bối ở đâu xen miệng vào, chu mỏ nói.
Tiểu Điền lúc này đột nhiên nắm lấy tay Triệu Bối Bối kéo cô đi vào trong chung cư: “Vào đây với mình, mình có chuyện muốn nói với cậu”
“Ánh Nhật, em với mọi người cũng nhanh chóng vào bên trong chung cư đi, hàn huyên để sau, chúng ta đã đánh động đến bọn zombie ở khu vực gần đây rồi” Thành Đông đứng trên tầng hai nói xuống, anh vừa nhìn qua ống nhòm thấy bọn zombie ở gần đây đang kéo nhau hướng về phía bên này mà đi.
“Em biết rồi” Lưu Ánh Nhật nói với lên, rồi cô quay sang mọi người. “Mọi người cũng vất vả rồi, mau vào trong thôi”
Mọi người gật đầu đi theo Lưu Ánh Nhật vào trong chung cư, A Ngũ thì theo sự hướng dẫn của một trong hai người đàn ông xa lạ lúc nãy lái xe xuống bãi đổ xe dưới tầng hầm.
“Ánh Nhật, anh Đại Thành với chị Ngọc Bảo đã....” Lạc Tiểu Anh theo mọi người đi vào, trên đường đi cô ngập ngừng nói với Lưu Ánh Nhật.
“Được rồi, em cũng mệt rồi, cứ nghỉ ngơi trước đi rồi nói sau” Lưu Ánh Nhật vỗ vỗ vai cô như trấn an.
... ...... ...... ...... ...... .....
Sau khi mọi người vào trong thì lập tức cánh cửa được đóng lại, một thanh gỗ lớn bắt ngang từ bức tường kéo dài qua đến hết cửa cũng được đóng xuống, tiếp theo đó bọn họ đẩy một cái tủ trông có vẻ rất nặng để chặn cửa lại đề phòng bọn zombie phá cửa xông vào.
Bên trong tất cả những cửa sổ đều đã được bít kín bằng những tấm gỗ lớn và dày, cửa thoát hiểm cùng với cửa sau cũng đều đã được khóa chặt lại và chặn bằng những vật dụng có sẵn ở tầng một này.
“Mọi người cứ tùy chọn căn hộ mà mình thích để ở, ở đây còn rất nhiều căn hộ trống chưa có người ở a” Lưu Ánh Nhật chỉ tay về phía căn phòng rộng nằm ở bên phải cầu thang dẫn lên tầng trên, nói. “Chúng ta sẽ tập trung ở nhà ăn chung dưới này vào năm giờ chiều, lúc đó mọi người ở đây sẽ hợp mặt đông đủ”
Hà Tiểu Y, Lạc Tiểu Anh và chú Lý dẫn mọi người lên tầng trên để giới thiệu những căn hộ còn trống cho bọn họ dễ lựa chọn, còn lại Lưu Ánh Nhật, Dạ Nguyệt và Lăng Chi Hiên vẫn còn lưu lại nơi cầu thang này.
“Ánh Nhật, mình thật sự rất vui khi nghe Tiểu Anh nói cậu vẫn còn sống” Dạ Nguyệt lúc này mới nhìn Lưu Ánh Nhật nói, Ánh Nhật vẫn không thay đổi gì nhiều lắm so với trước đây, có lẽ chỉ ốm hơn trước đây thôi a.
“Mình cũng vậy a, chỉ là trong suốt thời gian qua cậu đã ở đâu vậy?” Lưu Ánh Nhật ra hiệu cho bọn họ vừa đi lên cầu thang vừa nói. “Sao mình có cảm giác nhìn cậu có gì đó khác khác với lần cuối mình gặp cậu vậy a?”
“À bọn mình bị lạc ở trong hang động, vừa thoát ra được thì không ngờ đã qua hai tuần, lại càng không ngờ đại dịch bùng phát như thế này, lần đầu tiên mình nhìn thấy zombie ở ngoài đời mình thật sự đã hoảng sợ a” Dạ Nguyệt cố tình đánh trống lảng để đánh lạc hướng Ánh Nhật về câu hỏi thứ hai, có lẽ hiện tại cô trẻ hơn so với hai năm sau nên Ánh Nhật nhìn thấy khác là đúng rồi.
“Ha ha mình còn nhớ trước đây cậu rất thích xem thể loại zombie mà, giờ được gặp tận mắt cậu nên thấy hưng phấn chứ” Lưu Ánh Nhật cười hắc hắc trêu chọc.
“Mình có nói mình chỉ thích xem phim chứ không muốn nó xảy ra ngoài đời nha” Dạ Nguyệt quyệt miệng nói.
“Ánh Nhật” Thành Đông đứng ở cạnh cầu thang tầng một vừa nhìn thấy cả ba đi lên thì liền gọi Lưu Ánh Nhật. “Em nên để cho hai người nghỉ ngơi trước, có gì muốn nói thì đợi đến tối nói luôn cũng được mà”
Lăng Chi Hiên từ nãy đến giờ chỉ im lặng đi theo vợ yêu, nghe hai người nói chuyện chứ không có hứng thú góp mặt vào, bây giờ mới lên tiếng: “Cậu là đại diện cho mọi người ở đây?”
“Không có, ở đây không có người đứng đầu, chúng tôi theo chế độ dân chủ, mọi người đều bình đẳng như nhau” Thành Đông hơi e dè khi nói chuyện với Lăng Chi Hiên, anh đã nghe Ánh Nhật kể về con người này, mặc dù hai năm trước anh đang học cao học ở nước ngoài, vừa mới trở về đây thăm nhà không bao lâu nhưng chuyện về gia tộc họ Lăng anh có nghe người ta đồn đại, khi thật sự gặp mặt khí chất bức người vô hình của người này làm cho anh cảm thấy không thoải mái lắm. “Tại sao anh lại hỏi tôi như vậy?”
“Tôi chỉ buộc miệng thôi” Lăng Chi Hiên vẫn lạnh nhạt như thường ngày, sở dĩ anh hỏi như vậy là vì anh nhìn thấy được tố chất lãnh đạo trong con người của Thành Đông, quả thật anh chỉ là buộc miệng hỏi chứ không có ý gì khác.
“Cậu ở căn hộ bao nhiêu vậy Ánh Nhật?” Dạ Nguyệt thấy không khí có gì đó hơi căng thẳng nên cô lập tức xen ngang.
“Căn hộ 202 a” Lưu Ánh Nhật cũng phụ họa vào rồi cô kéo Thành Đông về căn hộ của hai người. “Thôi hai người mau chóng tìm căn hộ nào đó để nghỉ ngơi đi, hẹn tối gặp lại cậu, Nguyệt Nguyệt”
Đợi hai người đó vào căn hộ, Dạ Nguyệt mới quay đầu nhìn người nào đó: “Có vẻ hai người không thích nhau thì phải”
“Sao anh và cậu ta lại phải thích nhau?” Lăng Chi Hiên nhướng mày hỏi ngược lại. “Em muốn anh thích cậu ta hử, bảo bối?”
“Nha, ý của em không phải là dạng thích đó” Dạ Nguyệt trợn mắt. “Dù sao cậu ấy cũng là bạn trai của bạn thân em và cũng là bạn học chung đại học với em trước đây”
“Anh vẫn không nhìn thấy mối liên hệ giữa anh và cậu ta trong lời em vừa nói” Lăng Chi Hiên nhún vai rồi anh đột nhiên bế Dạ Nguyệt lên. “Bỏ qua chuyện này đi, giờ có việc quan trọng hơn phải làm”
“Anh làm gì vậy?” Dạ Nguyệt bị giật mình, hoảng hốt hỏi. “Bỏ em xuống, lỡ có ai nhìn thấy thì sao?”
“Mặc kệ bọn họ, từ hôm qua đến giờ em đã không được nghỉ ngơi thật tốt rồi” Lăng Chi Hiên sải những bước đi thật dài dọc theo hành lang, rất nhanh đến một căn hộ còn mở cửa ở tầng hai, cũng là dấu hiệu chứng tỏ bên trong không có người ở, anh liền không ngại ngần đi vào, dùng chân đóng cửa lại.
“Tại ai mà tối hôm qua em không được ngủ vậy a? Giờ anh còn dám nói vậy nữa sao?” Dạ Nguyệt xì mũi xem thường người nào đó lời nói với hành động trái ngược nhau, lo lắng cho sức khỏe của cô mà lại lăn cô tới gần sáng mới chịu ngừng.
“Được rồi, là lỗi của anh, nhưng sao đột nhiên mặt em lại đỏ lên như vậy, cảm thấy không khỏe chỗ nào hử?” Lăng Chi Hiên để vợ yêu xuống giường, nhìn thấy hai gò má cô bỗng nhiên ửng đỏ thì lo lắng sờ trán cô.
“Không có, em vẫn bình thường mà” Dạ Nguyệt ra sức lắc đầu, chỉ là cảnh tượng tối qua đột nhiên hiện ra trong đầu cô thôi a....
“Có thật là bình thường không? Bụng em còn thấy đau không?” Lăng Chi Hiên vuốt tóc cô, áp trán vào trán cô để so nhiệt độ, một tay thì đặt trên bụng cô xoa xoa.
“Thật a, em không còn đau nữa, chỉ thấy hơi khó chịu tí thôi” Dạ Nguyệt mỉm cười nói, chắc vị đại gia này không biết phụ nữ mỗi lần gần đến ngày đó là sẽ giống như cái xác chết di động, cả người liền cảm thấy không thoải mái, mệt muốn chết luôn vậy a.
Lăng Chi Hiên sờ trán thấy không có dấu hiệu sốt nên anh mới không nói nữa, anh vươn tay kéo chăn lên cho Dạ Nguyệt. “Giờ thì em ngoan ngoãn ngủ đi, đến giờ tập trung anh sẽ gọi em dậy”
Thấy Lăng Chi Hiên đang muốn đứng lên đi ra ngoài thì Dạ Nguyệt đột nhiên nắm lấy áo sơ mi của anh: “Anh không ngủ với em hả?”
“Em muốn anh ngủ với em?” Lăng Chi Hiên cong khóe môi, hỏi lại ai đó đang nhìn anh với ánh mắt như nai con lạc đường.
“Là muốn anh nghiêm túc đi ngủ với em” Dạ Nguyệt nhìn thấy nụ cười gian tà của người nào đó, cô liền nhanh chóng chỉnh lại lời nói của mình. “Với lại em thật sự rất muốn ngủ một giấc thật ngon a”
Lăng Chi Hiên không nói gì, anh lập tức cởi áo tháo dây nịt quăng lên ghế salong bên cạnh rồi vén chăn nằm xuống bên cạnh Dạ Nguyệt, vươn tay kéo cô ôm vào trong lồng ngực ấm áp: “Anh đùa em thôi, giờ em ngủ một giấc thật ngon đi, có anh canh cho em rồi, sẽ không có chuyện gì xảy ra nữa đâu, bảo bối”
“Anh xoa lưng cho em” Dạ Nguyệt vui vẻ rút đầu nhỏ vào trong ngực anh, như mèo nhỏ làm nũng nói.
Lăng Chi Hiên cúi đầu nhìn đầu nhỏ của cô, vợ yêu có tiến bộ, còn biết làm nũng với anh nha. Nghĩ vậy anh cười cười vòng tay qua eo cô, luồn tay vào trong áo cô vuốt ve vào vết sẹo sau lưng cô, chốc chốc lại vỗ vỗ nhẹ lưng cô để cho cô dễ ngủ.
Nằm một lúc Dạ Nguyệt bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, cô nhanh chóng đi vào trong giấc ngủ thật êm đềm...
Đợi Dạ Nguyệt ngủ thật sâu, Lăng Chi Hiên mới nhẹ nhàng đứng dậy, anh ra phía ngoài phòng khách khóa cửa lại cẩn thận, ở đây canh phòng khá lỏng lẽo so với ở khu trú ẩn của Cục Trưởng Lạc nên anh không cảm thấy yên tâm lắm.
Điều quan trọng bây giờ là làm cách nào để liên hệ với Lãnh Thiên đây, có lẽ chỉ còn cách đến thẳng trung tâm nghiên cứu dưới lòng đất….
Hơn nữa theo như lời kể thì trước khi đại dịch bùng phát, anh với vợ yêu của hai năm sau ra khỏi nhà như có chuyện gì vô cùng quan trọng, có khi nào là chuyện liên quan đến đại dịch lần này hay không?
Lăng Chi Hiên trở vào phòng ngủ, nhẹ nhàng vén chăn lên nằm xuống giường, nhấc nhẹ đầu nhỏ của Dạ Nguyệt lên để cho cô gối đầu lên cánh tay anh, tay còn lại nhẹ nhàng vuốt ve vào mái tóc dài bóng mượt của cô, ánh mắt dịu dàng chăm chú nhìn ngắm cô chìm vào giấc ngủ thật sâu không mộng mị.
Anh không biết người khác như thế nào nhưng đối với anh, mặc kệ trãi qua biết bao nhiêu thăng trầm giang truân, hay đơn giản sống một cuộc đời bình lặng êm đềm, chỉ cần có thể nắm chặt tay vợ yêu, cả hai có thể ở bên cạnh nhau đến khi không còn tồn tại trên cõi đời này nữa, thì anh cũng đã cảm thấy thỏa mãn rồi.
Lăng Chi Hiên áp mặt vào gần sát khuôn mặt Dạ Nguyệt, cảm nhận hơi thở đều đều ấm áp của cô, cũng từ từ chìm vào giấc ngủ.
********** Ò Ó O Lằn ranh giới…. oOo
“Vẫn chưa tìm thấy dấu vết của Chủ Tịch và Phu Nhân?” Dương Lãnh Thiên trầm mặc.
“Ừ, tôi đã cho người âm thầm lục soát hết khu vực này, nhưng vẫn không tìm thấy bất cứ dấu vết nào” Từ Cát ở đầu dây bên kia thở dài.
“Này này Lãnh Thiên, tôi mới vừa tìm thấy một thông tin rất quan trọng liên quan đến nơi này” Hắc Miêu đột nhiên la lên ở đầu dây bên kia điện thoại làm Dương Lãnh Thiên nhém chút té bật ngửa vì giật mình.
“Hắc Miêu, em có thể nói chuyện nhẹ nhàng như con gái một chút được không, tôi nhém chút bị em hù chết rồi đây a” Dương Lãnh Thiên ảo não nói.
“Hắc hắc sao anh không chết luôn dùm tôi đi a” Hắc Miêu cười hắc hắc rồi bĩu môi nói.
“Tôi chết lấy ai chịu được em hử?” Dương Lãnh Thiên chậc lưỡi, cong khóe môi cười gian tà.
“Cúp máy đây, anh đi chết đi” Hắc Miêu xì mũi xem thường, thật sự chuẩn bị tắt điện thoại….
“Rồi rồi, không đùa nữa, em có thông tin quan trọng gì?” Dương Lãnh Thiên hắn giọng, lấy lại giọng điệu nghiêm túc như lúc làm việc thường ngày.
“Tôi tra được lịch sử của nơi này, có thể nói nơi này là một trong những nơi bí ẩn có nhiều chuyện lạ xảy ra nhất a” Hắc Miêu cũng bắt đầu nghiêm túc nói.
“Như thế nào? Em có thể nói rõ hơn được không?” Dương Lãnh Thiên nhíu mày.
“Có thể nói khu vực bên trong gần với nơi chúng tôi đang đứng này là nơi mà người ta chỉ có thể bước vào nhưng lại không thấy trở ra a” Hắc Miêu chăm chú nhìn vào bảng ghi chép trong điện thoại của cô. “Tôi vô tình đọc được vào hai mươi hai năm trước, những người sống ở bên trong đó đều đột nhiên biến mất một cách bí ẩn, sau đó khi người ta đến đây để nghiên cứu hay là du lịch thám hiểm gì đó cũng bị biến mất tương tự như vậy”
“Hai mươi hai năm trước không phải chính là lúc bắt đầu có tình trạng bắt cóc xảy ra đó sao?” lúc này Từ Cát cũng lên tiếng.
Dương Lãnh Thiên trầm ngâm suy nghĩ rồi anh như nhớ ra gì đó: “Từ Cát, Từ Cảnh không phải là người được phân công vào khu vực đó để truy tìm dấu vết sao?”
“Chết, tôi quên mất” Từ Cát giật mình rồi anh gấp rút nói. “Lãnh Thiên chúng tôi sẽ gọi lại cho cậu sau”
“Được” Dương Lãnh Thiên gật đầu. “Tôi đợi tin của mọi người”