• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau một đêm ngủ ở nhà bà Ran, nó lại cắp sách đến trường. Nhưng nó không thể vác cái bộ dạng ngày hôm qua đi học được. Nhìn bẩn lắm! Hôm nay bọn nó dậy rất sớm nha. Vậy nên bọn nó quyết định sẽ ghé vào một cửa hàng quần áo nào đó trên đường đi để mua đồ mặc rồi đến trường. Dù không muốn nhưng bọn nó cũng phải vác xác đến trường. Bọn nó cúi chào ông bà Ran rồi đi.

- Ran à, cậu lo mà tìm chìa khóa đi nhé! Đừng để hôm nay chúng ta phải lang thang nha_Jen vác vai Ran cười nói. Nhìn nhỏ bây giờ cứ như con trai ý

- Nhưng biết nó rơi ở đâu mà tìm_Ran ỉu xỉu

- Chẳng phải hôm qua ba lô của chị rơi xuống đất sao? Có khi nào chìa khóa đã văng ra lúc đó_Bill nói

- Cũng có thể lắm. Nhưng nếu tìm không ra thì phải làm sao? Chúng ta không có chìa khóa dự phòng_Ran vừa mở cửa vừa nói với bọn nó.

- Trèo tường vào thôi!_Nó nhàn nhạt nói_Nhờ ơn cậu mà chuẩn bị có 5 kẻ có cơ hội thực tập làm ăn trộm đấy!

- Hơ hơ_Mặt Ran mếu xệch. Trong lòng nhỏ thầm cầu nguyện tìm được chìa khóa không thôi là có án mạng đấy. Nó đã cất tiếng xỏ xiên nhỏ thì không phải chuyện nhỏ đâu.

- Này, mọi người đang nói gì thế?_Tiếng Wan vang lên.

- Á Á Á_Ran giật mình hét lớn. Nhỏ hét với volume tối đa luôn. Cả bọn liền bịt tai lại nếu không muốn màng nhĩ của mình bị dãn hoặc nặng hơn là rách.

- Ôi mạ ơi, kì này con lại phải tốn tiền vào viện chỉnh tai rồi!_Jen say sẩm mặt mày nhìn cái kẻ đang gây náo loạn

- Sao...sao mấy người lại đứng ngoài này?_Ran lắp bắp nhìn 15 con người trước mặt

- Tính gọi mấy cô đi học nhưng thấy mấy cô đang đi ra nên đứng chờ thôi! Làm gì mà hét lên ghê vậy?_Wan vừa ngoáy ngoáy tai vừa nói. Vậy là bọn người này tính cùng bọn nó đi bộ đến trường đây

- Cứ như ma, thoắt ẩn thoắt hiện_Nó buông một câu rồi bước đi. Nó còn giống ma hơn ấy. Nói đến chuyện thoắt ẩn thoắt hiện thì chắc không có ai qua nó đâu.

- Chị à, đợi em với_Laysi và Rin lon ton chạy đến bên nó. Nó cười hiền đứng lại chờ hai nhỏ. Chỉ với mấy đứa nhóc 16 tuổi này nó mới cư xử như vậy thôi. Hai nhỏ khoác lấy hai tay của nó rồi bước đi. Joe và Ryna ganh tị nên cũng nhanh chân chạy đến. Nó nhìn Joe dịu dàng hỏi

- Joe à, ở đây có cửa hàng quần áo nào không?

- Có ạ. Ở ngã tư phía trước có một cửa hàng đấy chị ạ

- Chúng ta đến đó mua quần áo để mặc đi. Bộ đồ này dơ rồi

- Vâng ạ_Joe khoác lấy tay Ryna rồi tí tởn đi trước bọn nó. Còn bọn hắn cùng với Bill, Ran và Jen thì ung dung đi phía sau. Mắt thì không thể rời khỏi nó. Đi được một đoạn thì Ryna reo lên

- Cửa hàng quần áo kìa chị!_Bây giờ đèn tín hiệu đang là đèn xanh cho người đi bộ nên Ryna cùng Joe băng qua đường. Ryna và Joe đi gần đến bên kia đường thì bỗng nhiên có một chiếc xe tải lao về phía 2 nhỏ. Ông tài xế đang ngủ gục nên vượt cả đèn đỏ và đang lao về phía Ryna và Joe. Hai nhỏ đó nhìn thấy chiếc xe tải đang lao về phía mình thì bất động, tay chân cứng đờ, muốn nhấc chân lên chạy cũng không được. Hai nhỏ chỉ biết nhắm mắt mà chờ cái chết đến với mình thôi. Trong giây phút chiếc xe lao về phía 2 người em mà nó yêu quý, nó chẳng suy nghĩ gì, không chút do dự nó hất phăng cánh tay của Rin và Laysi ra rồi lao về phía 2 cái đứa ngốc ngếch đang nhắm tịt mắt mà chờ chết kia. Chiếc xe lao đến quá nhanh, nó chỉ kịp đẩy hai cái đứa kia ra khỏi lưỡi hái tử thần còn nó thì không kịp thoát thân và chiếc xe đó đã cán vào nó. Nó đã thế mạng cho hai cô bé kia. Với vận tốc của chiếc xe đang đi và theo quán tính, nó bị thốc bay lên xe rồi lăn khỏi chiếc xe mà rơi xuống đất. Đầu nó be bét máu, tay nó, chân nó và khắp người nó cũng thế. Nhưng nó không thấy đau mà còn thấy vui nữa! Tại sao vậy nhỉ? Nó cố ngước nhìn 2 cô bé đang nằm lăn lóc dưới đất chưa kịp đứng dậy kia nở một nụ cười nhẹ nhõm. Nó chết nhưng cứu được 2 cô bé kia coi như nó chết cũng không vô ích. Thà một mình nó ra đi còn hơn chứng kiến cảnh 2 cô bé mà nó thương yêu ra đi trước mắt nó. Joe là người đã lớn lên từ nhỏ với nó. Từ cái năm 10 tuổi ấy, Joe đã trở thành một đứa em mà nó luôn coi trọng. Còn Ryna, một cô gái có tâm hồn thánh thiện và luôn luôn cười nói. Nó không muốn nụ cười đó mất đi. Bây giờ nó chỉ còn lại một điều nuối tiếc thôi. Nó muốn gặp lại ba mẹ mình, muốn gọi họ hai tiếng ba mẹ, muốn được họ ôm vào lòng. Nó còn muốn làm nhiều thứ cho họ nữa. Nhưng có lẽ nó không có cơ hội để thực hiện rồi. Thôi thì đành tạm biệt họ trước vậy.

- Nếu có kiếp sau con vẫn muốn được làm con của hai người. Chúng ta sẽ sống hạnh phúc và không xa nhau nữa_Nghĩ rồi mắt nó nhắm lại. Nó không muốn ngủ như thế nhưng sao mí mắt của nó cứ sụp xuống. Nó bắt đầu chìm vào giấc ngủ. Nó có tỉnh lại không hay là ngủ mãi mãi. Còn 17 người kia thì đang chết sững. Họ đã chứng kiến vụ tai nạn thảm khốc đó, chứng kiến tất cả nhưng nạn nhân của vụ tai nạn đó không ai khác lại chính là nó. Nó đang nằm trên một vũng máu. Cơ thể của bọn họ đang đông cứng lại. Họ không thể cử động vì quá bất ngờ hay tại vì chưa thể chấp nhận cái sự thật là nó vừa bị tai nạn? Hai con nhỏ ngốc nghếch đang nằm bệch dưới đất kia cuối cùng cũng lồm cồm ngồi dậy và cả 2 cũng lâm vào tình trạng giống 17 người kia. Sau vài phút tiêu hóa mọi việc, 19 người mới chạy đến bên nó. Hắn hoảng sợ lay lay người nó.

- Hyo à, cô tỉnh lại đi. Làm ơn tỉnh lại đi!_Hắn gào thét tên nó mong nó tỉnh lại nhưng gọi thế nào nó cũng không chịu tỉnh. Hơi thở của nó ngày càng yếu dần. Trong giây phút nó bị xe cán đó, tim hắn như ngừng đập. Cảm giác lúc đó thật khó thở. Nó là tim hắn, là trái tim đang đập thổn thức của hắn. Nó đau tim hắn cũng đau. Nó mà chết thì tim hắn cũng chết theo. Nó quan trọng với hắn đến thế cơ đấy! Bởi vậy hắn không thể để nó chết được. Hắn còn yêu đời lắm! Hắn muốn sống. Vì vậy hắn phải cứu cho bằng được trái tim của hắn. Hắn có thể đánh đổi tất cả để tim hắn có thể đập lại. Hắn lập tức bế thốc nó lên rồi đón taxi đi đến bệnh viện. Bọn người kia cũng bắt taxi và đi theo hắn. Bun hiện đang rất lo lắng cho nó. Người em gái đáng thương của anh đang ở trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc. Thần chết có thể bắt nó đi bất cứ lúc nào. Bun nghĩ ngợi rồi lôi điện thoại ra định gọi cho ba mẹ nhưng rồi lại thôi! Có quá nhiều lí do khiến anh không thể gọi và một trong số đó là sợ ba mẹ anh lo lắng. Có gì báo sau cũng được, bây giờ cứu chữa cho nó vẫn là quan trọng nhất.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK