• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 9: Bị ám sát



Một ngày để nó nhớ về Mike cũng đã hết. Bóng chiều tà đã phủ xuống nền cỏ xanh rì. Ba người luyến tiếc rời Mike và bước xuống chân đồi. Nó lê những bước chân nặng trịch đi xuống, đầu không ngừng ngoái lại nhìn cái mộ đang dần khuất. Xuống dưới chân đồi, 3 người lại ngước nhìn lên trên lần cuối.
- Tạm biệt chị_Anna nói rồi quay bước đi. Cô nàng cố bước đi thật nhanh để nó và Ryan không nhìn thấy những giọt nước mắt đang lăn dài trên má.
- Anh sẽ lại đến thăm em_nói rồi Ryan cũng nối gót Anna đi ra xe để lại một mình nó ở đấy. Nó lặng thầm với những suy nghĩ và một thứ lớn hơn nữa. Đó chính là hận thù
- Em sẽ trả thù cho chị. Em sẽ đến gặp chị khi mọi chuyện đã chấm dứt. Ngày đó không còn xa nữa đâu. Giờ em đành phải vẫy chào tạm biệt chị rồi. Chỉ là tạm biệt thôi nhé!_Nó cứ như thế đến khi phát hiện ra có một vật gì đó đang bay về phía mình với vận tốc rất lớn. Nó vội lách mình để né vật đó nhưng không may vật đó đã sượt qua mặt nó để lại một dấu rạch dài nhưng không sâu lắm. Anna và Ryan thấy vậy thì hốt hoảng chạy lại.
- Em có sao không?_Ryan sốt sắng hỏi nó
- Không sao đâu ạ_Nó cười nói với Ryan để anh khỏi lo cho mình rồi quay lại nhìn cái vật vừa sượt qua mặt nó và cắm phập dưới đất
- Là phi tiêu sao?_Anna cầm cái phi tiêu lên và săm soi_có hình một một bông hoa huệ nè!
Nó không nói gì, đứng dậy, đưa tay lên quyệt đi những giọt máu ở trên mặt rồi tiến bước ra xe
- Lại theo tôi sang tận đây? Tóm lại các người là ai chứ?_Ngồi trong xe nó cứ suy nghĩ về những người ám sát nó. Sau 5', bọn nó về tới nhà. Vừa nghe tiếng xe, Sandy, Bin và bọn hắn vội chạy ào ra. Bọn nó đi từ sáng đến giờ mới về mà không báo một tiếng làm cả bọn lo sốt vó. Ryan vừa bước xuống xe đã lên tiếng gọi Bin
- Bin à, lấy hộp sơ cứu mau lên._Bin nghe vậy, chẳng nói gì vội chạy vào nhà lấy hộp sơ cứu theo như lời Ryan. Còn nó vừa bước xuống xe đã liếc xéo Ryan, nhăn mặt
- Anh đừng có làm lớn chuyện._Nói rồi nó bỏ vào trong. Khi đi ngang qua hắn, nó liền bị hắn kéo giật lại
- Cô bị sao thế này?_Hắn đưa tay nâng cằm nó lên để xem xét vết thương. Tất cả mọi người phải sững sờ vì hành động của hắn. Nó chẳng nói gì, đưa tay kéo tay hắn ra rồi lại bước đi.
- Nó vừa bị ám sát đấy._Anna ở sau lên tiếng trả lời thay nó
- Ám sát sao?_Sandy và bọn hắn đồng thanh
- Ừ, chúng ta mau vào trong thôi!_Ryan thở dài rồi cũng đi vào. Còn hắn lúc này thì lo lắm. Ai lại dám ám sát nó cơ chứ! Suy nghĩ lúc lâu, hắn lắc đầu rồi cũng đi vào. Vừa mở cửa, cảnh tượng mà hắn nhìn thấy là có 6 con người đang bao quanh nó, tay thì xoa thuốc, miệng thì hỏi han không ngừng. Còn nó thì ngồi đó, mặt nhăn như khỉ ăn ớt. Hắn thấy cảnh đó thì tức giận. Sao nó được nhiều người lo lắng thế? Vậy là không phải riêng hắn quan tâm tới nó. Hắn không cam lòng

- Nè làm gì mà mọi người cuống quýt lên vậy. Coi cái mặt của đười ươi kìa_Hắn hét lên làm mọi người giật mình rồi tất cả đồng loạt nhìn nó. Quả không sai, khuôn mặt nó bây giờ đang xám xịt lại. Mọi người thấy vậy lập tức lùi ra xa. Nó vội hít lấy hít để. Do mọi người cứ vây quanh làm nó ngạt thở. Sau khi điều hòa được hơi thở, nó liền quay sang nhìn hắn tỏ ý cảm ơn.
- Ai lại dám ám sát em?_Ryan nhìn nó hồi lâu rồi lên tiếng
- Em không biết, chuyện đó em không quan tâm._Nó nhắm mắt, mặt đầy vẻ mệt mỏi
- 1 năm trước mày cũng bị ám sát phải không?_Sandy im lặng nãy giờ mới lên tiếng. Nó nghe vậy liền mở mắt nhìn con bạn. Ánh mắt Sandy nhìn nó rất kiên quyết khiến nó không thể chối bỏ được mà phải gật đầu_Nhưng sao mày biết, tao không nói mà.
- Tao đã có lần nhìn thấy một vết thương như thế này trên cổ mày._Sandy vừa nói vừa chỉ tay lên vết thương đã được sơ cứu trên mặt nó._Nhưng lúc đó tao nghĩ do mày đụng trúng ở đâu thôi nhưng ai ngờ...
- Sao mày không nói cho bọn tao biết?_Anna nhìn nó đầy thương xót hỏi
- Nói thì được gì? chỉ làm bọn bây thêm lo thôi! 1 năm qua ngày nào tao chả gặp mấy chuyện này. Lúc thì suýt bị xe cán, lúc thì bị đánh bất ngờ, có lúc thì như ngày hôm nay. Tao không ngờ khi về đến Việt Nam, tao còn bị ám sát như thế này
- Em đã phải sống như thế sao? Anh sẽ điều tra cho ra bọn đó_Ryan cuộn tay lại thành nắm đấm, ngọn lửa trong anh đã dâng cao ngút trời, nó có thể thiêu cháy mọi thứ ngay lập tức.
- Không được gì đâu, em đã điều tra rồi._Nó nhếch khóe môi tạo thành một nụ cười chua xót_Chỉ còn cách dụ bọn đó lộ diện thôi! Nhưng giờ chưa phải lúc!_Nó đứng dậy và bỏ lên phòng. mọi người ai cũng ngước nhìn theo bóng dáng đau khổ của nó. Hắn nhìn nó, lòng bỗng nhói đau, đau vì nó mà cũng đau vì hắn, vì cái tình cảm không dám nói này của hắn. Hắn muốn bảo vệ nó, muốn ôm nó vào lòng, muốn an ủi nó, muốn nói yêu nó nhưng rồi lại sợ nó từ chối, sợ nó tránh mặt mình. Hắn phải làm gì đây. Chẳng lẽ cứ nhìn nó từ xa như thế này. Tim hắn đau, đau lắm, đau như nỗi đau của nó vậy. Hình bóng nó đã khắc sâu trong trái tim hắn mất rồi.
Đọc nhanh tại Vietwriter.com

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK