Mục lục
Thiên Kiêu Ngạo Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 49

Tiếp đó cũng không nán lại, Lâm Diệp vội vàng về nhà, trong đầu vẫn nhớ rõ cánh cửa huyền bí, muốn tìm tòi bí ẩn trong đó.

Vốn thôn Phi Vân không lớn, nên Lâm Diệp rất nhanh đã trở về, tất cả thôn dân đều đã biết chuyện xảy ra ở “Luyện trường võ.”

Trong khoảng thời gian ngắn rất nhiều thôn dân đều phẫn nộ, cảm thấy Lỗ Đình ra tay rất ngoan độc, nếu không nhờ Lâm Diệp ngăn lại vậy Tiểu Lục Tử nhà Ứng Hào chắc sớm sẽ không xong rồi.

Đồng thời, thôn dân cùng có một nhận thức mới về Lâm Diệp là ngoài thân phận là học đồ Linh Vân thì võ nghệ vô cùng cao kể cả Lỗ Đình cũng không phải là đối thủ.

Điều này làm thôn dân líu rít không thôi.

Chỉ có Lỗ Đình là cực kỳ u ám, phẫn nộ vô cùng, hận Lâm Diệp đến tận xương tủy, lúc này đang trong nhà uống rượu giải sầu.

Ngồi đối diện Lỗ Đình là một nam nhân thon gầy mặc áo xám, đôi mắt sáng như chim ưng.

Người này là Tiền Cơ, là cường giả có sức mạnh đứng sau Liên Như Phong ở trong thôn, có tu vi tam trọng cảnh tầng thứ “Khai phủ”, tính tình âm u tàn bạo, thủ đoạn tàn nhẫn.

“Một đao chặt đứt trường tiên của ngươi, có thể thấy bảo đao trong tay người này nhất định là bảo vật.” Tiền Cơ trầm ngâm lên tiếng.

Trường tiên của Lỗ Đình chính là mãnh thú, xương “Thủy Nanh Báo” và hàng trăm luyện kim tơ tằm mà thành, mặc dù không phải là báu vật gì, nhưng vô cùng mềm dẻo, đao kiếm bình thường khó mà chém đứt.

Bởi vậy có thể đánh giá chi đao trong tay của Lâm Diệp tất nhiên không phải là vật bình thường.

“Điều này đương nhiên ta biết rõ, nếu không phải chi đao trong đao kẻ này quá sắc bén, làm sao ta có thể nuốt thiệt thòi lớn như vậy?”

Lỗ Đình giận dữ nói, gã ta nghĩ đến lúc này bại trận ở sở viện trước mặt biết bao người, trong lòng như có lửa đốt, thẳng thành cơn lửa lớn.

“Một tên thiếu niên nho nhỏ, nếu có cách hiểu được khắc dấu của linh ấn, thêm tu vi nhị trọng cảnh cùng bảo đao, quả thực có chút kỳ lạ.”

Tiền Cơ nhíu mày nói: “Ngươi có hỏi được lai lịch của tên tiểu gia hoả đó không?”

Lỗ Đình lắc đầu nói: “Nghe Tiêu Thiên Nhậm kia nói, chính tiểu tử này chủ động đến thôn Phi Vân, không ai biết lai lịch của hắn.”

Tiền Cơ cười lạnh nói: “Cách nói này mà ngươi cũng tin sao?”

Lỗ Đình ngẩn ra, chợt nghiến răng nói: “Ý ngươi là Tiêu Thiên Nhậm lão đầu cố tình che giấu lai lịch tên vật nhỏ đó sao?”

Tiền Cơ cười không nói.

Lỗ Đình lộ ra vẻ tức giận: “Lão già này! Không nghĩ đến dám dùng âm mưu thâm độc này với chúng ta!”

Tiền Cơ híp mắt giống như rắn trốn trong bóng tối: “Không cần vội, chờ Liên Như Phong đại ca của chúng ta trở về, giải quyết lão gia kia cũng không muộn, việc cấp bách hiện nay là phải xóa tên Lâm Diệp này nhanh đi.”

Tinh thần Lỗ Đình sôi sục: “Còn đợi ngươi nói sao! Kẻ này không thể không trừ, quả thực là một mầm tai họa, ngươi dự định lúc nào sẽ ra tay?”

Tiền Cơ chậm rãi nhấm chén rượu, nhẹ giọng nói: “Hiện tại không nên vạch mặt ra với tên Tiêu Thiên Nhậm, tránh bên kia giun xéo cũng quằn, cho nên muốn giết Lâm Diệp cũng phải chờ thời cơ tốt mới được.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK