Mục lục
Thiên Kiêu Ngạo Thế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 5

Lúc này, trưởng thôn đã thể hiện quyền lực tối thượng của một vị trưởng thôn lâu năm, xua xua tay nói: “Mọi chuyện trên thế gian này, nếu không thử một lần, thì mãi mãi không biết là thành công hay thất bại”.

Lâm Diệp mỉm cười, nhờ có sự ra mặt của trưởng thôn, chuyện này coi như quyết định xong, hắn ngoảnh mặt nhìn Thiết Sơn nói: “Đại thúc, thúc có mang thức ăn về cho ta không, ta đói lắm rồi!”

Thiết Sơn nhanh chóng lấy ra một miếng thịt thú lớn đã được phơi khô đưa cho Lâm Diệp, ngoài ra ông ta còn chu đáo chuẩn bị sẵn nước uống cho Lâm Diệp.

Lâm Diệp không nói gì thêm, ngồi xổm xuống một bên sườn núi ăn ngấu nghiến. Tuy rằng miếng thịt này không bù đắp được bao nhiêu linh lực, nhưng lại được rắc thêm muối nước sốt, hương vị rất vừa miệng.

Khi dân làng chứng kiến bộ dạng ngấu nghiến ăn miếng thịt như một con ma đói của Lâm Diệp, họ không nhịn được cười, trong lòng càng thêm nghi hoặc: “tên tiểu tử này không phải là một kẻ ăn mày đang đi lừa đảo kiếm miếng ăn đó chứ?”

Ngay cả Thiết Sơn cũng không khỏi sửng sốt, trong lòng cũng bắt đầu cảm thấy lo lắng không yên, nếu tên Lâm Diệp thực sự là một kẻ nói dối gạt người, thì Thiết Sơn sẽ rất xấu hổ, không những vậy, Thiết Sơn còn có thể bị vạ lây vì đã đưa tên nhóc này đến trước mặt thôn làng.

Lúc ấy, chỉ duy nhất một mình trưởng thôn nhìn Lâm Diệp đầy hứng thú, trong mắt có chút biến sắc, tên nhóc này hoặc là nói dối không sợ chết, hoặc là thực sự có bản lĩnh.

Bất kể là cái nào, nhưng có thể hành sự một cách bình tĩnh, điềm đạm như vậy, âu cũng đã là một điểm tốt đáng được ghi nhận rồi.

Chẳng mấy chốc, Lâm Diệp đã ăn sạch một miếng thịt dã thú, sau đó một hơi uống sạch bầu nước mà Thiên Sơn chuẩn bị. Bây giờ bụng hắn no đến mức không thể ăn thêm bất cứ thứ gì nữa.

“Tiểu huynh đệ, có phải đã đến lúc bắt đầu rồi đúng không?” – Thiết Sơn không đợi được nữa, giục nói.

“Đợi đã, chưa phải lúc” – Lâm Diệp nhìn lên trời, thản nhiên đáp.

Thời gian cứ thế từng khắc từng khắc trôi qua. Màn đêm cũng đã bắt đầu bao trùm cả bầu trời.

Trong lúc mọi người đang dần mất hết kiên nhẫn. Lâm Diệp, người đã im lặng suốt cả buổi, cuối cùng hắn cũng bắt đầu động đậy. Hắn mở hộp gỗ cũ kỹ đang đặt dưới chân, bằng một cách thành thục, Lâm Diệp khéo léo rút ra một thanh đoản đao màu xanh biếc, dài hai thước ba, rộng ba lóng tay. Sau đó nhấc chân đi thẳng vào trong mảnh ruộng.

Lúc này, ánh mắt trưởng thôn chợt híp lại, ông ta mơ hồ nhìn Lâm Diệp. Dường như trên người Lâm Diệp toát lên một phong thái phi phàm làm cho ông ấy có cảm giác rất quen thuộc: thận trọng, điềm tĩnh, tập trung, toát lên một khí chất bất phàm. Điều này đã làm sống dậy những hồi ức dường như đã bị lãng quên, tất cả chợt ùa về trong tâm trí của ông lão.

Trưởng thôn hành động một cách dứt khoát, xua tay trấn an những người dân làng xung quanh đang tụ vào bàn tán không thôi: ” Các vị, đừng làm ồn nữa, hãy yên lặng chờ đợi!”

Những lời của trưởng thôn vô hình trung có uy lực nghiêm nghị khó tả.

Ngay lập tức, toàn bộ âm thanh ồn ào đều biến mất, khung cảnh im lặng đến nỗi một ngọn gió thổi qua cũng có thể nghe rõ. Mọi ánh mắt của dân làng đều đổ dồn về phía Lâm Diệp đang ở đằng xa, vẻ nghi hoặc vẫn hiện rõ trên mỗi gương mặt.

Mặc dù họ không thể nói chuyện, nhưng một số dân làng đã nháy mắt với nhau và lặng lẽ rời khỏi đám đông. Sau đó chia nhau ra canh giữ xung quanh ruộng, đề phòng tên Lâm Diệp nhân cơ hội tẩu thoát.

Lâm Diệp dường như không hề để tâm đến những việc đang xảy ra xung quanh mình. hắn thò tay rút từ trong người ra một mẩu xương nhỏ dài bằng ngón tay cái, trông giống như một chiếc răng nanh màu vàng nhạt.

Tay phải Lâm Diệp nắm chặt cán đao, dùng lực ở cổ tay khắc một đường trên mẩu xương ấy. Ngay khi thanh đoản đao tiếp xúc với mẩu xương, lập tức phát ra một âm thanh rợn người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK