Giang Đại Nha đưa đồ ăn vào phòng cho Giang Thúy Thúy. Kết quả là sau khi mở cửa ra lại phát hiện trên giường trống không, người vốn dĩ nên nằm trên giường cũng chẳng thấy bóng dáng đâu.
Ánh mắt của cô ta nhìn lướt qua một vòng trong phòng, bên trong chỉ có một cái giường và một cái bàn. Có một cái rổ được đặt ở trên mặt bàn, bên trong là đồ dùng thêu thùa may vá kiếm sống của Giang Đại Nha, nhưng chiếc kéo mà cô ta vừa mới nhìn thấy đã không thấy đâu nữa.
Trong lòng Giang Đại Nha dâng lên một dự cảm chẳng lành: "Mẹ ơi, không thấy Thúy Thúy nữa, vừa rồi con bé còn đang ở trong phòng mà."
"Không thấy thì không thấy thôi, một người lớn như vậy rồi còn có thể lạc mất sao!" Giang Cúc Hoa bực mình mắng mỏ.
"Không phải, kéo cũng biến mất rồi, Thúy Thúy sẽ không nghĩ quẩn trong lòng đấy chứ!"
Giang Đại Nha vừa dứt lời, Giang Cúc Hoa cũng trở nên lo lắng, bà ta chạy vào trong phòng thì thấy Giang Thúy Thúy lẫn cây kéo đều đã biến mất.
Ban đêm tĩnh lặng, bắt đầu có thể nghe thấy tiếng kêu vang của côn trùng, ánh trăng rọi xuống con đường nhỏ trên ruộng, miễn cưỡng có thể nhìn thấy một bóng người đang đi trên trên đó. Chỉ chốc lát sau, bóng người kia đã xuất hiện trước cửa một ngôi nhà. Vị trí của căn nhà rất vắng vẻ, xung quanh chỉ có một nhà này.
Cốc cốc cốc ——
Cửa nhà mở ra, Lại Tử Đầu nằm trên giường trở người, mất kiên nhẫn lên tiếng: "Ai đó."
"Giang Thúy Thúy." Cô ta siết chặt chiếc kéo trong tay, khoé miệng nhếch lên thành một nụ cười, nụ cười kia đang dần dần phóng đại, cũng càng lúc càng điên cuồng hơn.
Nghe thấy là Giang Thúy Thuý, Lại Tử Đầu nhếch môi, nở một nụ cười dâm đãng. Nào có cô gái nhỏ đưa đến cửa mà không khiến ai vui vẻ chứ. Hôm nay gã đã nghe nói chuyện cô ta mang thai rồi, đứa nhỏ gần như là của gã không chạy đi đâu được. Làm tên độc thân lâu như vậy rồi, gã luôn mong muốn cưới được một người vợ, bây giờ có cả vợ lẫn con rồi, năm nay đúng là vận may lớn của gã.
Lại Tử Đầu đứng dậy từ trong đống rác, lòng tràn ngập vui mừng mà chạy đến mở cửa. Cửa vừa mới mở ra, nương theo ánh trăng, gã có thể nhìn thấy Giang Thúy Thúy đứng cứng ngắc ở cạnh cửa, sắc mặt tái nhợt chẳng khác nào một con ma nữ.
Lại Tử Đầu vừa mới mở cửa ra cũng sợ đến nhảy dụng, có điều lòng háo sắc đến liều mạng đã khiến gã vươn tay ra kéo lấy Giang Thúy Thúy vào trong lòng mình, ngoài miệng còn lẩm bẩm: "Cục cưng, em làm anh nhớ muốn chết, anh đây sẽ yêu thương em cẩn thận."
Tay gã còn không thành thật mà sờ soạng khắp nơi.
Chết đi! Tất cả đều đi chết đi!
Giang Thúy Thúy cầm lấy cây kéo, liều mạng đâm vào ngực của Lại Tử Đầu, vẻ điên cuồng trong mắt càng dữ dội hơn.
Mùi máu tươi nồng nặc quanh quẩn trong không khí, ánh trăng dường như cũng bị bao phủ bởi một tầng màu máu chẳng lành. Ánh trăng sáng rọi xuống mặt đất, Lại Từ Đầu toàn thân run rẩy ngã vào trong vũng máu. Cách vũng máu không xa có một cây kéo, trên cây kéo kia còn sót lại một chút hơi ấm.
Ngày thứ hai, mặt trời mọc lên, ánh sáng đỏ chói xua tan đi bóng tối, đánh thức thôn Tam Thủy từ giấc ngủ say. Mà người nhà họ Giang tìm cả đêm không thấy bóng dáng của Giang Thúy Thúy cũng không khỏi sốt ruột lo lắng.
"Đại Nha, con không tìm thấy Thúy Thúy sao?" Suốt đêm, miệng của Giang Cúc Hoa không biết đã nhắc đi nhắc lại câu này bao nhiêu lần rồi.
Giang Đại Nha lắc đầu, cô ta đã tìm hết khắp nơi ở quanh đây rồi, cũng hỏi thăm rồi nhưng không ai nhìn thấy Giang Thúy Thúy. Cô ta nói nếu người này thực sự muốn trốn đi, bọn họ có tìm kiếm cẩn thận đến mấy cũng chẳng có cách nào.
"Cái thứ không biết xấu hổ, chết rồi thì trả hết nợ thôi, còn tìm nó làm cái gì?" Giang Nhân ngoài miệng thì mắng chửi, nhưng trong mắt lại không thiếu vẻ lo lắng.
Lúc mặt trời mọc lên đến chính giữa chính là lúc ấm áp nhất trong ngày, ngày tháng ba tràn đầy sức sống, cả thôn Tam Thủy lại dấy lên sóng to gió lớn.
"Lại Tử Đầu chết rồi sao?" Con ngươi của Giang Triều không nhịn được mà co rụt lại.
"Chẳng thế thì sao chứ? Sáng hôm nay, lúc Thủy Thanh đi ngang qua cạnh nhà gã thì nhìn thấy người ngã trong vũng máu loãng, chết từ lâu rồi, trên người không biết bị người ta đâm bao nhiêu lỗ thủng, còn thứ đồ chơi ở dưới kia cũng bị đâm đến nát bấy, anh nói xem phải thù hận lớn cỡ nào mới có thể ra tay độc ác như vậy!" Cẩu Đản không khỏi thổn thức một trận.
Lại Tử Đầu này không khiến người khác ưa thích gì, bao nhiêu người đều âm thầm ước gì gã chết đi. Nhưng chuyện giết người này chính là phải đền mạng, ai có thể có can đảm lớn như vậy mà kéo theo cả tính mạng của bản thân vào.
Giang Triều mím chặt môi rồi đi về phía nhà của Lại Tử Đầu. Chuyện liên quan đến mạng người, trong lòng anh cũng không khỏi có chút nặng nề. Mặc dù đêm qua, anh còn đang tính toán làm thế nào để tống người này vào trại cải tạo lao động, nhưng anh thật sự cũng không đến mức muốn giết chết gã.
Chỉ cần một người vẫn có lương tâm thì ít nhiều gì cũng có chút kính sợ đối với mạng người. Cho dù nghe thấy một người râu ria chết đi cũng phải thở than cả buổi, huống chi là một người thường xuyên gặp mặt chứ.
Hung khí là một cây kéo, lúc nghe thấy tin tức này, cả nhà Giang Nhân đều không nhịn được mà lộ ra vẻ mặt hoảng sợ.
"Mẹ, mẹ nói xem sẽ không phải là Thúy Thúy giết người đấy chứ!" Có lẽ Giang Đại Nha không quen thuộc cây kéo mà bản thân thường xuyên cầm trên tay, lúc nãy ghé vào hóng hớt, cô ta thấy cây kéo rơi trên mặt đất kia, phía trên còn dính vết máu loang lổ, trong lòng cô ta không nhịn được lộp bộp một tiếng.
"Đại Nha, con còn dám nói bậy nói bạ nữa thì có tin mẹ xé miệng con ra không, con bé Thúy Thúy kia bình thường để con bé giết con gà cũng chẳng dám, con bé có thể giết người sao?" Trên mặt Giang Cúc Hoa lộ ra vẻ phẫn nộ, dù thế nào cũng không chịu tin tưởng sự thật con gái mình sẽ giết người.
Chuyện về mạng người xảy ra ở thôn Tam Thủy chẳng khác nào một cái miệng khổng lồ vô hình há ra, khuấy động khiến lòng người hoảng sợ, trong lòng ai nấy cũng đều cảm thấy bất an.
Cho dù An Khê ngồi trong nhà cũng nghe thấy tin tức. Trong lòng cô còn có chút không chân thực, bất kể là khi còn sống có bao nhiêu oán hận to lớn thì sau khi người chết rồi thì cũng gần như phải tan thành mây khói rồi.
Cô đang ngồi khâu đế giày trong phòng ngủ, bởi vì tâm trạng hơi rối loạn nên kim khâu đã đâm vào tay cô, trên ngón trỏ bắt đầu có máu tươi chảy ra khiến An Khê đưa đầu ngón tay vào miệng.
Một lúc sau, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, cô đặt đế giày xuống, sau đó chạy ra mở cửa. Cửa vừa mở ra, cô hơi kinh hoảng, người đứng cạnh cửa giống hệt như một người điên, mái tóc rối tung xõa trước người, quần áo nhăn nhúm dán lên cơ thể, khuôn mặt kia trắng bệch, không có một chút màu máu nào, nhưng An Khê vẫn có thể nhận ra bóng dáng của Giang Thúy Thúy.
"Giang Thúy Thúy!" An Khê há hốc mồm, không biết phải suy nghĩ cái gì.
"Tôi giết Lại Tử Đầu rồi, cô có vui vẻ không?" Giang Thúy Thúy nở một nụ cười rất có vẻ tùy tiện làm bậy.
Nỗi sợ hãi lóe lên trước mắt An Khê, cô che lấy bụng rồi lùi một bước ra sau. Người phụ nữ trước mặt đã điên cuồng đến mức đánh mất lý trí rồi. Với trình độ oán hận cô của Giang Thúy Thúy, khó mà bảo đảm rằng sau khi giết Lại Tử Đầu rồi thì cô ta sẽ không ra tay giết An Khê, bởi vì giết một người và giết hai người không có gì khác nhau cả.
"Cô nói đi, tại sao cô không tên là Điền Khê mà là An Khê. Tôi nói cho cô biết, tôi đã mơ thấy một giấc mơ, trong giấc mơ cô tên là Điền Khê, là thanh niên trí thức từ Bắc Kinh xuống đây, lòng dạ cao tận mây xanh, khinh thường nông dân chúng tôi, nhưng không phải cô vẫn gả cho một người nông dân mà cô khinh thường vì một suất làm giáo viên sao. Có phải cô cảm thấy rất trớ trêu hay không, bản thân là một phần tử trí thức đến từ thành phố lớn, lại phải dành cả cuộc đời ở trong vùng núi này, lúc đó trong lòng cô uất ức đến cỡ nào chứ!"
Sắc mặt của An Khê thay đổi, trong lời kể có hơi lung tung của Giang Thúy Thúy, cuối cùng cô cũng có được câu trả lời cho những nghi ngờ trong lòng mình kia, tại sao Giang Thúy Thúy lại biết rõ nhiều chuyện như vậy, nhưng mà hoàn toàn không đanh đá cay nghiệt giống như nữ chính sống lại.
"Điền Khê gì chứ, giấc mơ gì chứ, tôi không biết cô đang nói cái gì cả. Còn nữa, tôi không ấm ức, tôi không cảm thấy nông thôn có gì không tốt cả, đều là cuộc sống gần giống nhau mà thôi." An Khê vừa đối phó với Giang Thúy Thúy, vừa nghĩ cách tự cứu lấy bản thân.
Bây giờ lúc này đang là lúc buổi chiều ngày mùa, đàn ông đàn bà đều ra ngoài làm việc, xung quanh nơi này là một mảnh trống vắng tĩnh mịch. Bây giờ đoán chừng chỉ có Kim Châu ở sát vách ở nhà, nhưng mà Kim Châu là người còn nặng hơn phụ nữ mang thai như cô, nếu Giang Thúy Thúy thực sự phát điên lên, Kim Châu cô ấy cũng không chống đỡ được, ngược lại sẽ liên lụy đến cả cô ấy. Trong lòng An Khê chùng xuống.
"An Khê, cô đang sợ tôi, nhưng mà tại sao cô lại sợ tôi chứ, tôi sẽ không giết cô đâu. Tôi giết Lại Tử Đầu là bởi vì gã đáng chết, không phải lúc trước gã muốn cưỡng hiếp cô sao? Cô cũng cảm thấy gã đáng chết có đúng không!" Giang Thúy Thúy nghiêng đầu cười hì hì nói: "À! Tôi suýt chút nữa quên mất, lúc trước chính là tôi đã xúi giục gã cưỡng hiếp cô, cho nên cô cũng rất muốn tôi chết đi đúng không! Thật tốt quá, chẳng bao lâu nữa cô có thể thỏa mãn rồi, bởi vì tôi cũng muốn chết ngay lập tức đây."
"Cô..." Lời nói của An Khê nghẹn trong cổ họng còn chưa kịp thốt ra, Giang Thúy Thúy đã lảo đa lảo đảo mà chạy đi mất. Cô lấy tay vịn lên bậu cửa, hít sâu mấy hơi, ổn định tâm trạng hỗn loạn trong lòng.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Giang Thúy Thúy, trong lòng An Khê có chút rối rắm, cô hoàn toàn không có cảm giác sảng khoái khi trả được thù, ngược lại còn cảm thấy cực kỳ mệt mỏi. Thủ đoạn kia của Giang Thúy Thúy đã tác hợp cho cô và Giang Triều, nhưng cũng hủy hoại bản thân cô ta, nếu sớm biết rằng có ngày hôm nay mà nói, cũng không biết cô ta có hối hận hay không.
An Khê lắc lắc đầu, mọi người đều có thói hư tật xấu, không tự mình trải qua nỗi đau thì sao có thể tỉnh ngộ được. Giống như cái mà Giang Thúy Thúy gọi là giấc mơ, đối với cô ta mà nói thì tất cả mọi thứ trong mơ chẳng khác nào một bộ phim, đau khổ và tuyệt vọng trong bộ phim đều chỉ là của người khác. Sau khi tỉnh giấc, nên thế nào vẫn là thế ấy, nếu cô ta chưa trải qua nỗi đau khổ khôn cùng thì Giang Thúy Thúy mãi mãi không thể trở thành nữ chính sống lại trong tiểu thuyết.
Án mạng của thôn Tam Thủy cũng không khó giải quyết, bởi vì hung thủ lại nói cho người khác rằng cô ta chính là hung thủ một cách đường hoàng thẳng thắn. Mọi người liên kết chuyện Giang Thúy Thúy mang thai và cái chết của Lại Tử Đầu lại với nhau, chẳng mấy chốc trong thôn lại lan truyền ra một phiên bản hoàn toàn mới.
Đứa con hoang trong bụng Giang Thúy Thúy là con của Lại Tử Đầu. Lại Tử Đầu này không có lương tâm mà cưỡng hiếp con gái nhà người ta, còn khiến người ta mang thai con của gã. Con gái người ta trong lúc tuyệt vọng đã giết chết gã, bây giờ cả người đều điên điên khùng khùng.
Giết người thì phải đền mạng, cho dù người có phát điên rồi đi chăng nữa thì vẫn không trốn thoát như cũ. Còn về phần bắt người điên về rồi cuối cùng kết án ra sao, người bên ngoài cũng không biết rõ như vậy.
Mọi người đều có chút hay quên, chuyện mới sẽ lấn át chuyện cũ, việc bị đồn đại ầm ĩ cuối cùng cũng sẽ trở nên bình thường, trở thành câu chuyện kể lại trong miệng mọi người. Những bậc cha mẹ lớn tuổi sẽ dạy dỗ con cái, bảo bọn họ yêu quý bản thân, thành thật làm người, nếu không đây là kết cục.
Thời gian trôi qua rất nhanh, cơ thể An Khê càng ngày càng nặng nề hơn, bụng chẳng khác nào bóng cao su được bơm khí, lúc sáu tháng đã có thể ngang với lúc người ta mang thai tám chín tháng.
Kim Châu cũng sinh sớm, là sinh ở trong nhà. Lúc cô ấy sinh con, An Khê vốn muốn sang giúp một tay, nhưng mà người ta đều nói phụ nữ có thai đụng vào máu là điềm xấu, cho nên cô đành thôi.
Cô ấy xem như sinh nở thuận lợi, sinh được một bé trai. Thế nhưng lúc đó, Kim Châu đau cả một ngày một đêm mới sinh ra đứa bé, An Khê chỉ cần tưởng tượng đến sự khó nhọc lúc đó của Kim Châu thì trong lòng không khỏi lạnh cả người. Càng đến gần ngày sinh nở, An Khê càng khó chịu hơn, ăn không ngon, ngủ không yên, toàn thân cũng gầy đi một vòng, cái bụng vốn đã lớn hơn phụ nữ mang thai bình thường trông có vẻ càng đáng sợ hơn.
Lúc An Khê mang thai bảy tháng, Dư Tú Lệ đã chạy đến đây để chăm sóc riêng cho cô. Thân thể nhỏ nhắn gầy đến không chịu nổi có thể vác cái bụng lớn như vậy khiến ruột gan người ta phát run. Bà ấy vẫn luôn lo lắng, cơ thể của An Khê quá yếu, có bồi dưỡng cũng chẳng bồi dưỡng được, cũng không biết lúc sinh nở có thể thuận lợi hay không.
"Tú Lệ, cái thai mà con dâu cô mang sợ là không phải song sinh đấy chứ! Chị còn chưa thấy con dâu nhà ai mang thai lại có cái bụng lớn như vậy đâu." Dư Tú Lệ ngồi ngoài cửa nói chuyện phiếm với hàng xóm, không biết là ai nhắc đến việc này trước, đối phương cười ha hả lên tiếng.
"Chuyện này thì ai nói chính xác được, em ngược lại còn hy vọng đừng là thai đôi đây. Lúc sinh thai đôi càng khó chịu đựng hơn, cơ thể của An Khê vốn đã yếu, còn không biết con bé có thể thuận lợi—— ôi! Chị xem em nói cái gì này, chắc chắn có thể sinh nở thuận lợi!" Dư Tú Lệ vỗ mấy cái lên miệng mình.
Bác gái hàng xóm cười ha hả nói: "Chị thấy đứa trẻ An Khê kia là một đứa có phúc, cái thai này đảm bảo không thành vấn đề, nói không chừng lần này em cũng có cả cháu trai lẫn cháu gái đấy, nhà ai có thể có may mắn như thế này chứ."
Dư Tú Lệ cũng không khỏi híp mắt mỉm cười, bụng con dâu không chịu thua kém, bà ấy là mẹ con bé cũng được vinh dự theo.
Bụng lớn cũng có nghĩa là việc đi lại của An Khê không còn thuận tiện như vậy nữa, buổi tối lên giường ngủ cũng có chút khó khăn.
Cuối tháng bảy, thời tiết nóng như cái lồng hấp, An Khê nằm trên giường thở hổn hển, trên mặt lấm tấm mồ hôi, Giang Triều dùng quạt hương bồ quạt mát giúp cô.
"Giang Triều, em sợ lắm, em muốn đến bệnh viện sinh con." An Khê cắn môi, nghiêng đầu nhìn về phía anh. Càng đến lúc này rồi, cô lại càng không có sức lực. Cô biết rõ sức khỏe của bản thân nhất, bụng nhô ra lớn như vậy thì rất có khả năng sẽ khó sinh. Nếu như đến bệnh viện mà nói, ít nhất cô còn có thể mổ lấy thai.
Nhưng mà thời buổi này ai mà không sinh ở nhà đâu, chưa thấy người nào sinh con còn chạy đến bệnh viện sinh, đó chẳng phải là lãng phí tiền sao? Nhưng An Khê không quan tâm được nhiều như vậy, nếu đứa bé cũng không sinh ra được thì ai còn quan tâm người khác nói như thế nào chứ.
"An An, chúng ta sẽ đi bệnh viện sinh, em đừng sợ, em và con đều sẽ không có chuyện gì đâu." Giang Triều vỗ bả vai của An Khê, nhẹ giọng an ủi cô.
Đáy lòng anh cũng không nhịn được mà lo lắng, lúc trước một người khỏe mạnh giống như Dương Ngọc Liên sinh Giang Chấn Nghiệp, cũng suýt chút nữa sống dở chết dở. Anh không dám đánh cược, cơ thể của An Khê vốn đã yếu đuối, nếu lúc sinh nở xảy ra chuyện thì cả đời anh cũng sẽ không tha thứ cho bản thân.
Bụng của An Khê đã hơn tám tháng, nói không chừng ngày nào đó sẽ sinh, hai người vừa quyết định đến bệnh viện sinh con, Giang Triều không dám chậm trễ một khoảnh khắc nào, ngày hôm sau lập tức nói chuyện với mẹ anh.
Dư Tú Lệ thực ra có chút ác cảm về chuyện đến bệnh viện sinh con, chủ yếu là ở trong nhà mình thuận tiện hơn nhiều. Nếu đến bệnh viện mà nói, trong nhà bên này hoàn toàn không chăm sóc được, chỗ như bệnh viện hỗn loạn như vậy, ngay cả ở cữ cũng không dễ làm. Chẳng qua bà ấy không chịu nổi sự kiên trì của Giang Triều, hơn nữa cái bụng kia của An Khê quả thực có chút không ổn định, nếu đến bệnh viện sinh thì chắc hẳn có thể an toàn hơn một chút thì phải!
Danh Sách Chương: