An Khê đã suy nghĩ về chuyện thi đại học được mấy ngày rồi, cô nghĩ xem nên nói như thế nào với Giang Triều. Lúc trước, cô chưa từng nhắc về việc này với anh, chính là bởi vì không tìm được lý do, dù sao cô cũng không thể nói với anh rằng bản thân cô xuyên từ tương lai đến thời đại này, cho nên có thể biết trước sau này được.
Bây giờ, Thiệu Bội Hà nhắc đến chuyện này, cô đã tìm được cơ hội rồi, nhưng lại có hơi khó khăn khi mở lời. Cô không biết Giang Triều có thể bài xích chuyện này hay không.
An Khê ngồi ở trên giường, có chút nhức đầu mà thở dài.
Bồi dưỡng hơn mười ngày sau khi sinh cũng đủ để cô ra viện, về nhà ở vài ngày. Ý của Dư Tú Lệ là ở trong nhà thuê điều dưỡng thêm mấy ngày nữa, đợi đến hạn trả tiền thuê nhà rồi về nhà mình.
Giang Triều bước từ bên ngoài vào, ung dung bình tĩnh quan sát An Khê vài lần. Trên mặt cô nhóc này không giấu được chuyện, còn thiếu điều viết thẳng mấy chữ em có tâm sự lên trên mặt nữa thôi.
Anh nhìn An Khê cho con bú sữa, sau khi hai đứa bé ăn uống no đủ xong thì gần như đã ngủ thiếp đi, sau đó anh mới lên giường, nằm xuống ở bên cạnh.
Anh đang đợi An Khê chủ động nói thẳng ra, có điều sau khi thẳng thắn nói ra thì chắc chắn cô sẽ phải chịu chút hình phạt.
Giang Triều lên giường, hai đứa trẻ nằm giữa anh và An Khê. Hai đứa nhóc ngủ rất say, An Khê chống đầu nhẹ nhàng vỗ về bọn trẻ, còn len lén liếc nhìn Giang Triều, đúng lúc bị ánh mắt của Giang Triều bắt gặp, ruột gan An Khê run rẩy, giống như làm chuyện xấu vừa khéo bị người khác bắt gặp vậy.
Cô mấy máy miệng, như thể bị nói lắp, những lời muốn nói ra kẹt trong cổ họng, như thế nào cũng không thốt nên lời, cuối cùng còn khiến bản thân nghẹn đến mặt đỏ bừng.
Giang Triều thở dài một hơi, xuống giường đi vòng qua mép giường đến trước mặt An Khê, hai tay chống lên giường, từ trên cao nhìn chằm chằm xuống cô: "An An, em muốn nói chuyện gì với anh sao?"
An Khê hít một hơi thật sâu: "Giang Triều, mấy ngày hôm trước chị Bội Hà đã nói với em, nhà nước sẽ lập tức khôi phục kỳ thi tuyển sinh đại học, em muốn đi thử một lần, anh cảm thấy như thế nào?"
An Khê cắn môi nhìn Giang Triều, đôi mắt kia hơi mở to vì căng thẳng. Sự im lặng của Giang Triều chẳng khác nào một tấm lưới lớn vô hình, bao quanh mà siết chặt lấy An Khê, khiến cô căng thẳng đến mức có chút không thở nổi.
"Nếu anh không muốn em đi thi thì sao?" Ánh mắt Giang Triều hơi tối lại, nếu anh không hỏi, còn không biết cô nhóc phải rối rắm đến lúc nào, thẳng thắn nói với anh khó khăn đến vậy sao. Đây là cô vẫn chưa hoàn toàn yên tâm về anh ư! Nếu hôm nay Giang Triều không trừng phạt cô cẩn thận, không biết sau này cô còn cự nự với anh như thế nào nữa.
An Khê nghe xong, ánh mắt cũng đỏ hoe, cô hít hít mũi: "Nhưng mà em muốn thi mà! Giang Triều."
Thi đại học là chuyện mà cô đã bắt đầu quyết định từ lúc mới xuyên qua, cô không muốn từ bỏ nó như vậy.
"Vậy anh và con thì sao? Em có nghĩ đến việc anh và con phải làm sao bây giờ không?" Giang Triều nhìn thẳng vào đôi mắt cô mà hỏi.
"Giang Triều, bây giờ xã hội thay đổi rồi, sau này chắc chắn sẽ càng cởi mở, càng phát triển hơn. Em biết anh cũng không muốn bị nhốt ở một chỗ nhỏ bé không vùng vẫy được suốt đời, anh cũng muốn bước ra bên ngoài xông xáo một lần đúng chứ? Chúng ta cùng đi Bắc Kinh có được không?" An Khê siết cánh tay thật chặt.
Giang Triều thương yêu cô như vậy, chỉ cần cô ngoan ngoãn nói với anh, anh nhất định sẽ đồng ý. An Khê tự cổ vũ mình dưới đáy lòng, để trái tim bối rối không biết làm sao lại lần nữa ổn định lại.
"An Khê, không phải chỉ cần anh đồng ý là được, em còn phải suy nghĩ đến tình hình hiện tại, em có từng nghĩ đến chuyện lựa chọn rời xa nhà nghìn dặm trong khi con cái còn nhỏ như vậy chưa, đến lúc đó em còn phải đi học, chúng ta có thể chăm sóc tốt cho các con sao?" Giang Triều nhíu mày, nghiêm túc nói.
An Khê mấp máy miệng, cô biết những điều mà Giang Triều nói đều đúng cả, mặc dù phải quyết định từ bỏ sẽ có chút khó khăn, nhưng mà bên nào nặng, bên nào nhẹ cũng không khó phán đoán. Giống như so với cơ hội bây giờ quay về tương lai đang xuất hiện trước mắt cô, nhưng An Khê vẫn chỉ biết lựa chọn anh và con như trước.
"Anh nói đúng, anh và con quan trọng nhất. Vậy em đợi con lớn hơn một chút rồi thi có được không?" An Khê vùi đầu vào trong lòng Giang Triều.
Giang Triều sờ sờ mũi, đây vẫn là lần đầu tiên An Khê cố chấp với một việc như vậy. Anh cảm thấy trước đó mình dọa dẫm như vậy hình như có chút quá đáng.
"Cô bé ngốc, vừa rồi anh hù dọa em thôi, em muốn thi thì cứ thi, lúc nào thi cũng được hết! Anh cũng muốn cùng em về nhà thăm cha mẹ, để hai người bọn họ yên tâm giao con gái vào tay anh. Hơn nữa, nếu anh không ra bên ngoài mở mang kiến thức, cô vợ xinh đẹp như vậy chạy theo người ta thì phải làm sao đây."
An Khê đột nhiên ngẩng đầu lên, xấu hổ cắn một cái trên vài Giang Triều: "Giang Triều, anh làm em sợ muốn chết. Em tưởng là anh nói thật."
Giang Triều ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của An Khê mà xụ mặt: "Cho nên đây là chuyện bao lâu trước đó rồi, em kìm nén ở trong lòng lâu như vậy, nếu anh không hỏi, em sẽ không nói đúng không!"
Mặt An Khê đỏ lên, cô còn tưởng rằng bản thân che giấu rất tốt nữa chứ! Hóa ra đã bị anh phát hiện từ lâu rồi, cô không khỏi nhỏ giọng làu bàu: "Vậy còn không phải em sợ anh không đồng ý ư."
Giang Triều nhìn người thích chạy trốn thực tại với anh, không khỏi hận đến nghiến răng: "Cho nên ở trong mắt anh, chồng em chỉ là một người không nói lý lẽ sao."
An Khê hung hăng lắc đầu một phen: "Mới không phải, anh là tốt nhất."
"An An, sau này bất kể xảy ra chuyện gì, em cứ nói thẳng với anh là được rồi, đừng một mình kìm nén ở trong lòng bản thân mà đi so đo với chính mình. Nếu anh không đồng ý, em có thể thuyết phục anh, đối với anh thì chuyện gì cũng đều có thể bàn bạc được cả."
"Nhưng mà em ăn nói vụng về, nói lý lẽ không giỏi bằng anh." An Khê ngẩng đầu, hai mắt đảo quanh.
Giang Triều liếm liếm vành tai của An Khê: "Cái miệng nhỏ nhắn ở trên vụng về cũng chẳng sao, anh sẽ nghe cái miệng nhỏ bên dưới nói lý lẽ với anh."
Trên mặt An Khê càng đỏ bừng hơn, sóng tình trong đáy mắt tràn ra. Hôm nay Giang Triều thể hiện không tệ, có thể thưởng một chút, An Khê chủ động đưa đôi môi đỏ mọng lên, chầm chậm cọ một hồi.
Giang Triều có chút ngạc nhiên lẫn mừng rỡ, anh biến bị động thành chủ động, giữ chặt lấy đầu An Khê mà dần dần tăng cường độ của nụ hôn sâu hơn. Hai mắt An Khê khép hờ, cảm nhận sự quấn quýt giữa môi lưỡi của hai người một cách tinh tế.
Đầu lưỡi của Giang Triều có hơi thô ráp, lướt qua giữa hai hàm răng của cô. An Khê không nhịn được khẽ hừ một tiếng, có chút rung động trước kỹ xảo hôn càng ngày càng thuần thục của anh.
Chỗ sản xuất sữa mẹ căng lên rất nhiều khiến toàn thân An Khê càng kề sát vào trên người Giang Triều.
Đã rất lâu rồi Giang Triều chưa chạm vào An Khê, trên người cô có mùi cây hương trầm nhàn nhạt, rất giống mùi trên người hai đứa trẻ kia, lý trí của anh dần dần rối loạn, có chút không kìm lòng nổi.
Có điều, cuối cùng Giang Triều vẫn dừng xe đúng lúc, miễn cưỡng kéo quả cầu mềm nhũn dán lên người anh ra, không nhịn được mà liên tục thở dốc.
Yêu tinh nhỏ càng ngày càng giày vò người ta, nhưng mà lúc này giày vò người ta lại có hơi không phù hợp cho lắm, thêm vài lần như vậy đúng là muống mạng già của anh mà. Giang Triều vỗ một cái nặng nề lên mông của An Khê.
An Khê trốn trong lòng anh, bật ra tiếng cười nghèn nghẹn.
"Đợi thêm vài ngày nữa anh sẽ trừng phạt em!" Đủ loại suy nghĩ đen tối lướt qua trong đầu óc Giang Triều.
Không sao cả, gần một năm anh đều chịu đựng được, cũng không thiếu mấy ngày này.
Thời gian ở lại trong thành phố càng lâu, Dư Tú Lệ càng muốn về nhà hơn. Cuối cùng cũng bà ấy cũng nhẫn nhịn đến ngày nhà ở đến hạn kia, mấy người mới xem như là thực sự lên đường quay về trong thôn.
An Khê và Dư Tú Lệ mỗi người bế một đứa trẻ, Giang Triều xách theo đồ đạc, trên tay hoàn toàn không có chỗ trống nào.
Kể từ lúc mua căn nhà, Giang Triều cũng đã gửi Nhị Bá Đầu cho thuê nhà giúp anh, thực ra không ai thuê cũng không sao. Bởi vì mục đích ban đầu của việc mua luôn nhà ở cũng không phải là để kiếm chút tiền thuê nhà như vậy, quan trọng nhất là số lần vào thành phố sau này có thể sẽ càng nhiều hơn một chút.
Thứ mà người khác có thể nhìn thấy, Giang Triều đương nhiên không thể không cảm nhận được, hiện giờ tình thế đang dần dần mở rộng, những chuyện mà trước kia phải lén lút mới có thể làm thì bây giờ lại có thể làm một cách đường hoàng công khai hơn.
Chỉ cần nắm bắt được cơ hội thích hợp, ở trung gian có thể sẽ có lợi nhuận, Giang Triều đã chú ý đến phương diện bất động sản này rồi.
Anh vốn dự định để mắt đến huyện Dương Thụ Lâm trước, rồi thực hiện dần dần từng bước một. Chuyện An Khê nói muốn thi đại học, ngược lại đã nhắc nhở anh, nói không chừng có lẽ thủ đô sẽ có không gian phát triển lớn hơn nữa. Có điều bây giờ, thời cơ còn chưa chín muồi, trong mắt anh, việc khôi phục kỳ thi tuyển sinh đại học mà An Khê nói có thể là một cơ hội hoàn toàn mới cũng nói không chừng.
Tất cả mọi chuyện dường như đều đang được tiến hành từng bước một, bầu trời ở thôn Tam Thủy vẫn xanh thẳm như trước đây, có lẽ là càng xanh hơn, nhưng những người đã quen thì rất khó nhận ra một chút thay đổi ở bên trong nơi này.
Sau khi về đến nhà, An Khê khôi phục lịch trình đến trạm y tế đúng giờ mỗi ngày, nhưng mà trong lịch trình có thêm hai đứa bé kia, cũng may công việc của cô tương đối thoải mái, cho nên miễn cưỡng có thể chăm sóc cho chúng được. Chẳng qua An Khê vẫn bị hai đứa bé nhà cô lăn qua lăn lại đến chết đi sống lại như trước.
Bởi vì cô là con đầu lòng, lại là con gái một trong nhà nên không có em trai hay em gái nhỏ tuổi hơn cô rất nhiều. Trong trí nhớ của Điền Khê, ngược lại có hai đứa em trai và gái nhỏ hơn cô ta mười tuổi, có điều đó là con của mẹ cô ta và cha dượng sinh ra, cô ta ghét bỏ còn không kịp, sao có thể đến gần mà tự làm bẽ mặt mình, cho nên trong việc chăm sóc trẻ con thì cô hoàn toàn là gà mờ.
Hai đứa trẻ kia thì một đứa giỏi ầm ĩ hơn đứa còn lại, ban ngày chúng đều không thể không diễn ra mấy bài hòa nhạc tưng bừng đúng giờ. Đứa này khóc thì đặt đứa kia xuống, sau khi được ôm vào lòng thì đứa này sẽ nín khóc, nhưng đứa bị đặt xuống lại khóc lên. Cô cũng không thể mọc ra bốn tay, thật sự ầm ĩ đến khó chịu. An Khê hận không thể tát một cái vào mông của mỗi đứa quỷ nhỏ, nhưng mà nhìn thấy dáng vẻ mềm mại đến rối tinh rối mù thì An Khê lại không khỏi mềm lòng.
Sau khi bọn trẻ lớn lên, có thể nhận ra sự khác biệt. Mặc dù đều là dáng vẻ nhỏ nhắn trắng trắng mềm mềm, nhưng mà em gái trông giống dáng vẻ của An Khê hơn, còn anh trai lớn lên càng giống Giang Triều hơn, đặc biệt là đôi mắt kia chẳng khác nào được đúc từ một khuôn mà ra với Giang Triều.
Điều đáng để vui mừng duy nhất chính là lúc hai đứa trẻ được tám tháng tuổi sẽ gọi mẹ, đứa đầu tiên biết gọi người chính là anh trang Giang Quyết Minh, em gái thì muộn hơn gần nửa tháng. Có lẽ An Khê sẽ nhớ dáng vẻ bọn trẻ chảy nước miếng gọi mẹ không tròn âm cả đời.
Ban đầu, hai đứa trẻ chỉ biết gọi mẹ, về phần những người khác thì nhìn thấy cũng sẽ không gọi, vì thế Giang Triều không biết đã ghen tị bao nhiêu ngày. An Khê ở ngoài mặt thì an ủi anh, nhưng trong lòng lại vui đến nở hoa. Cũng không uổng công cô vất vất vả vả sinh bọn trẻ ra, còn phải chịu giày vò mỗi ngày đến nỗi đầu đau như búa bổ.
Danh Sách Chương: