"Thím à, bệnh động kinh có đặc điểm là thời gian tái phát bệnh ngắt quãng, sẽ không phát bệnh theo định kỳ. Nếu Lục Tử lại xuất hiện tình trạng như hôm nay, thím cứ dựa vào cách mà con vừa mới làm. Thím nhớ kỹ giúp con nhất thiết không thể giữ chặt tay chân của cậu bé, sẽ làm tổn thương đến ca1d khớp xương, cũng không thể tùy tiện di chuyển, bằng không tình huống sẽ càng tệ hơn." Giọng nói dặn dò của An Khê thật ôn nhu nhưng lại đáng tin cậy.
Trình độ văn hóa của đại thẩm không cao, rất nhiều câu đều nghe không hiểu lắm, nhưng đúng là bởi vì không hiểu, mới càng lộ vẻ nhận định vị tiểu trí thức này lợi hại. Vốn dĩ con người vẫn luôn kính nể, sợ hãi đối với những chuyện mình không thể lý giải.
"Đồng chí trí thức này, thím chỉ có một đứa con là Lục Tử, con từ Bắc Kinh tới đây, khẳng định kiến thức rộng rãi, có thể cứu giúp con trai thím hay không, thím lập tức quỳ xuống dập đầu với con." Đại thẩm bộ dáng muốn quỳ, An Khê vội vàng ngăn cản, cô không chịu nỗi lễ lớn như vậy.
Động kinh là một căn bệnh gây nên do rối loạn thần kinh, ngay cả khi y học hiện đại vô cùng phát triển thì cũng rất khó để có thể chữa trị dứt điểm căn bệnh này. Hơn nữa ở thời đại thiếu thốn thuốc men như hiện tại, có thể giúp bệnh nhân duy trì trạng thái bình thường đã là kỳ tích. Nhưng mà lúc còn ở trường đại học, An Khê từng học qua môn "Lịch sử phát triển thuốc", cô chợt nhớ ra có một bài thuốc dành riêng cho bệnh động kinh đã có từ những năm 1950.
"Thím, con nghĩ thím nên đến hợp tác xã y tế hỏi thử, xem có thuốc đặc trị bệnh động kinh hay không."
"Đồng chí trí thức à, không còn biện pháp khác sao?" Đại thẩm có chút khó xử. Mấy năm trước đi khám bệnh ở hợp tác xã vẫn được cấp phát thuốc miễn phí, tiền thuốc do công xã chi trả, khi đó mọi người đều vui mừng, miễn phí khám bệnh ai mà không thích chứ. Chỉ là vài năm sau đó chính sách trong huyện thay đổi, không còn nhiều tiền để hỗ trợ chi phí khám chữa bệnh, người dân như bọn họ chỉ có thể dựa vào túi tiền của chính mình.
Nhưng đầu năm nay cơm còn không có ăn, làm gì có dư tiền khám bệnh, đây cũng là lý do vì sao mọi người hay nói người nghèo thường không có bệnh. Nhưng một khi mắc bệnh rồi thì sẽ tiêu hao hết tiền bạc, của cải để chữa trị.
Mặc dù chuyên khoa chính của An Khê không phải khoa thần kinh, nhưng lý thuyết trong y học có tính liên kết với nhau. Cả cha và mẹ cô đều là người trong ngành y, dưới sự dẫn dắt của hai người họ, từ nhỏ cô đã thuộc không ít sách y học, rất nhiều phương thuốc chữa bệnh đã ăn sâu vào đầu, không thể quên được. Suy nghĩ mộ lát, một phương thuốc Đông y trong cuốn《Bản Thảo Diễn Nghĩa》(*) tự nhiên nảy ra.
Tằm vôi, Toàn yết (2 vị bằng lượng nhau), Thiên hùng, Phụ tử (giảm nửa lượng so với Tằm vôi, Toàn yết). Các vị thuốc nghiền thành bột, uống với nước sắc gừng sống - có thể điều trị cho trẻ em bị động kinh.(**)
Y học cổ truyền Trung Quốc chữa bệnh động kinh không phải là không tốt. Tuy nhiên, khi mọi thứ trở về với thực tế, luôn có nhiều vấn đề khác nhau. Phương tiện vật chất những năm này không thể so sánh với thời hiện đại, nguyên vật liệu cũng khan hiếm, chưa kể không dễ gì tìm được hết các vị thuốc như trong sách đã nêu.
"Thìm à, cho con hỏi khu vực quanh đây có cây dâu tằm nào không?" An Khê hỏi, trong tài liệu có nói tằm vôi và cây dâu tằm có liên hệ với nhau. Nhớ lại sáng hôm nay cô và Giang Tiểu Mai lên núi Bát Điểm, nhìn thấy trong đám thảo dược xung quanh có loại dược liệu như là Thiên hùng. Nói chung núi Bát Điểm lớn như vậy, những loại dược liệu kể trên cũng không phải quý báu gì, không cần phải vào sâu trong rừng già mới tìm được, cẩn thận tìm kiếm xung quanh một chút là thấy rồi.
"Nếu là cây dâu thì trong thôn chúng ta cũng có", chú chín trả lời, "Đồng chí trí thức à, có có biện pháp gì sao?"
"Con là hậu bối của chú, chú chín gọi con An Khê là được rồi ạ", An Khê đối với danh xưng "Đồng chí trí thức" này không được tự nhiên, nghe không quen, "Con biết một bài thuốc Đông y chữa được bệnh động kinh, bất quá cần dùng đến một ít dược liệu phải lên núi tìm."
Chú chín và những người khác về phương diện kiến thức y dược khả năng không hiểu lắm, như những lời An Khê vừa nói, bọn họ cũng không hiểu gì nhiều, bất quá có chuyện bọn họ vẫn biết, tiểu trí thức trẻ có kiến thức lợi hại. Về phần dược liệu, những người khác đều không quen thuộc với những dược liệu đó cùng đặc tính của chúng, mọi người phải biết một khi có chuyện liên quan đến tính mạng con người, nhất định không được để xảy ra bất cẩn, cho nên An Khê chỉ có thể dựa vào chính mình từ từ tìm kiếm.
Một buổi sáng trôi qua trong nháy mắt, An Khê rửa tay bằng nước giếng, nước lạnh lạnh mát mát rất dễ chịu, thích hợp để giải nhiệt dưới thời tiết oi bức.
Hết người này đến người khác từ ngoài ruộng đến căn tin ăn cơm, mọi người đều sải bước chân rất dài, Giang Triều vẫn như mọi khi đi vào sau cùng.
"Anh, anh nhìn xem người đang ngồi xổm bên cạnh giếng chính là tiểu trí thức trẻ đó! Bộ dạng cũng thật xinh đẹp, eo nhỏ thế kia bóp một cái là gãy ngay. Nếu người nào có thể cưới được cô ấy làm vợ, chắc chắn người đó thật là có phút." Một người trẻ tuổi đi theo bên cạnh Giang Triều cười đầy ẩn ý.
"Cẩu Đản, mày đừng có ở đó mà tự sướng nữa đi. Làm sao một thanh niên có học thức có thể đi thích loại người chưa bao giờ ra khỏi sân lúa như mày chứ". Một người khác không thương tiếc nói ra khuyết điểm của bạn mình.
"Cẩu Đản, cậu giữ miệng cho sạch sẽ, để tôi nghe được mấy lời bỉ ổi về tiểu trí thức từ miệng cậu, đừng trách tôi trở mặt với cậu." Giang Triệu một chân đá Cẩu Đản, cậu liền ngã về phía trước, có thể thấy lực từ chân hắn mạnh bao nhiêu.
"Đừng nói là anh Giang Triều để ý tiểu trí thức rồi nha, ngày thường hai chúng ta nhìn lén quả phụ trong thôn tắm, cũng chưa thấy ảnh phản ứng dữ dội như vậy." Cẩu Đản ở sau lưng nhỏ giọng lẩm bẩm.
Giang Triều quay đầu lại, ánh mắt liếc hắn một vòng, Cẩu Đản vội câm miệng, cười đáp lại hắn một cái ti tiện. Ánh mắt đe dọa dừng trên người Cẩu Đản dời đi, cậu thở phào nhẹ nhõm.
Giang Triều từ nhỏ đã là lão đại trong đám bạn đồng trang lứa, là người đánh nhau lợi hại nhất, ít nhất chưa từng có người nào tiếp quá ba chiêu của hắn. Cẩu Đản đã quá quen thuộc với dáng vẻ vừa rồi. Khi còn bé, có lần cậu giật sách giáo khoa của Giang Tiểu Mại, Giang Triều cũng nhìn cậu với ánh mắt này, sau đó cậu liền bị hắn đánh gãy chân, phải dưỡng thương trên giường ba ngày.
Trên mặt và tay của An Khê đều là nhọ nồi, rất khó rửa sạch, không thể kỳ cọ hết được. Hơn nữa, vị trí dính phải nhọ nồi trên tay có vài bọt nước do bị bỏng, khi rửa đau vô cùng. An Khê không dám thực sự rửa tay của mình, vì vậy cô đành phải quên việc này đi và chạy vào căn tin ăn cơm với một đôi tay bẩn.
- ------------------------------------
Chú thích:
(*) Bản Thảo Diễn Nghĩa (1116): sách về các loại thảo được được viết vào thời nhà Tống.
(**) Giải thích tên các vị thuốc:
- Tằm vôi còn gọi là tằm chết gió, bạch cương tàm, thiên trùng..., là tằm bị chết cứng do nhiễm vi nấm, vị mặn, tính bình, không có độc, có công dụng trừ phong trấn kinh, long đàm tán kết, giải độc, dùng để chữa trúng phong thất ngôn, kinh giản, đầu phong, hầu phong, đau họng, lao hạch, đan độc, viêm tuyến vú, lở ngứa, sạm da...
- Toàn yết (Bò cạp): Toàn yết còn được gọi là Toàn trung, Yết vĩ, Yết tử. Sái (虿), Sái vĩ trùng (虿尾虫), Đổ bá (杜伯), Chủ bộ trùng (主簿虫), Tòan trùng (全虫), Phục bối trùng (茯背虫). Trị động kinh, co giật, uốn ván, trị các chứng phong, xoay xẩm, miệng mắt méo lệch, bán thân bất toại.
- Thiên hùng: Thiên hùng còn gọi là bạch mộ, là loại rễ ô đầu, thuộc nhóm thực vật họ mao lương, ô đầu mọc dài trên 3 tấc nên được gọi là thiên hùng. Thiên hùng là một vị thuốc hạ phẩm trong Thần nông bản thảo kinh. Chủ trị các bệnh phong tà nặng, tê đau do phong thấp, toàn thân đau nhức, các khớp co quắp, có thể tiêu trừ các khối u do tà khí tích tụ, trị những vết thương do kim loại....
- Phụ tử: Phụ tử là rễ con của cây Ô đầu. Dược liệu này có vị rất cay, đắng kèm theo ngọt, tính nhiệt và rất độc, tác dụng hồi dương, ôn thận và thông hành các kinh. Vì vậy không nên sử dụng bài thuốc từ phụ tử cho người có âm hư dương thịnh và phụ nữ mang thai.
Danh Sách Chương: