• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lăng Sấm hấp cho mình hai quả trứng, hấp xong còn chụp ảnh gửi cho Điền Miêu Miêu. Điền Đậu Đậu nhìn Điền Miêu Miêu ở bên kia chơi điện thoại di động không khỏi nói bóng gió: “Haizzz, cũng không biết người nào đó ngày nào cũng nói em lười nhưng bây giờ lại chơi điện thoại cả nửa tiếng.”

“...” Điền Miêu Miêu để điện thoại xuống, bắt đầu xử lý nguyên liệu: “Chị biết em theo đuổi Chúc Tinh lâu vậy rồi cũng chỉ nói chuyện với con bé được năm phút là quá, nên nhìn thấy người ta nói chuyện với người khác không hài lòng cũng đúng.”

“...” Làm người đi.

Hôm qua Lăng Sấm được nghỉ một ngày, hôm nay có mặt đúng giờ ở cửa Bắc chợ đêm, Lương Tinh Tinh thấy anh đến liền chạy tới đưa quà cho anh: “Anh Lăng Sấm, đây là quà sinh nhật em tặng cho anh nè! Tuy muộn một ngày nhưng chúc anh sinh nhật vui vẻ nha!”

Lăng Sấm nhìn món quà cô bé đưa cho, hơi sửng sốt: “Em còn chuẩn bị quà cho anh nữa à?”

“Vâng ạ.” Nhắc tới cái này Lương Tinh Tinh vẫn hơi không vui, “Anh Lăng Sấm còn không thèm nói ngày sinh nhật với em, nếu không thì em đã chuẩn bị quà cho anh trước rồi. Chị Miêu Miêu mà không nói thì bọn em còn không biết đâu.”

Hôm qua Lăng Sấm không bán, nhóm chị Trương còn tưởng anh có chuyện gì nên đặc biệt hỏi thăm Điền Miêu Miêu.

Điền Miêu Miêu không biết tại sao mọi người lại đến hỏi cô, cứ như thể... cô biết mọi thứ về Lăng Sấm vậy.

Lăng Sấm nhận món quà từ Lương Tinh Tinh, mỉm cười với cô bé: “Vậy thì cảm ơn Tinh Tinh.”

“Không có gì.” Lương Tinh Tinh nói xong, ra vẻ thần bí: “Về nhà rồi anh hãy mở ra nhé!”

“Được.” Lăng Sấm đem quà nhận được lên xe, Lương Tinh Tinh cũng về phụ giúp quầy hàng của mẹ.

Lăng Sấm cất quà đi rồi nhìn về phía xe bán thịt nướng của Điền Miêu Miêu. Lúc này, trước xe thịt nướng có mấy vị khách ngồi, Điền Miêu Miêu đang tính toán sổ sách, Lăng Sấm hơi do dự nhưng vẫn không tới quấy rầy cô mà bày hết đồ đạc của mình ra trước.

Tôn Húc Xuyên thấy anh tới cũng cầm mấy xiên mực nướng sang: “Hôm qua sinh nhật của anh mà anh chẳng nói gì với bọn em, chán anh ghê.”

Lăng Sấm chưa kịp nói gì thì Tôn Húc Xuyên đã nói tiếp: “Nhưng em cũng hiểu được anh muốn thế giới hai người cùng với chị Miêu Miêu thôi.”

“...” Lăng Sấm ngẩng đầu nhìn cậu như đang nhìn kẻ ngốc, “Chẳng phải hôm qua Miêu Miêu cũng đi bán à?”

Tôn Húc Xuyên nhướng mày: “Anh còn muốn gạt em nữa, em đã hỏi Điền Đậu Đậu rồi, chẳng phải hôm qua anh đặc biệt chạy tới nhà chị Miêu Miêu xiên thịt giúp người ta sao?”

Lăng Sấm: “...”

Điền Đậu Đậu hơi nhiều chuyện thật.

“Có gì mà phải xấu hổ đâu chứ.” Tôn Húc Xuyên đưa con mực nướng trong tay cho anh, “Em đặc biệt nướng món này cho anh, đặt ở đây nha.”

Cậu đặt mực nướng xuống rồi quay về quầy hàng của mình ngay. Lăng Sấm còn chưa kịp ăn đã có khách tới trước quầy.

Mùa hè ngày dài, trời chưa tối nhưng chợ đêm đã tấp nập. Mùi thơm của các loại đồ ăn vặt hòa quyện vào nhau hấp dẫn người đi ngang qua muốn ghé vào xem thử.

Khi mấy người mặc vest đeo cà vạt xuất hiện ở chợ đêm đã lập tức khơi dậy sự cảnh giác của những người chủ ở chợ đêm. Sau chuyện của Trần Bách Thái và giám đốc Hầu, mọi người đều cảm thấy lo lắng khi thấy những người mặc vest tới chợ đêm.

Từ khi giám đốc Hầu bị chửi trên hotsearch, bên cửa Bắc chợ đêm đã yên ắng một khoảng thời gian, không ngờ cuối kỳ nghỉ hè lại có một ông chủ khác đến rồi?

Đám đông ở chợ đêm lập tức trở nên sôi nổi, mọi người đều suy đoán về danh tính của ông chủ này. Lần này ông chủ nhìn cũng trạc tuổi hai ông chủ trước nhưng trên môi luôn nở nụ cười, bên cạnh cũng chỉ có một trợ lý.

Chắc là đã rút ra được bài học từ giám đốc Hầu nên không muốn bị cảnh sát giải cứu khỏi chợ đêm nữa.

A Bang: Báo cáo, ông chủ này họ Phùng, mọi người đều gọi là sếp Phùng!

A Bang: Trông có vẻ khá thân thiện, chỉ hỏi tôi việc mở quầy hàng có khó khăn gì không. Tôi rất muốn nói rắc rối lớn nhất là các sếp muốn đến khai phá thôi.

Tôn Húc Xuyên: Ha ha ha ha ha ha!

A Bang: Bây giờ lại đến chào hỏi đại ca Phan, dù sao thái độ cũng tốt hơn giám đốc Hầu lần trước nhiều.

Tôn Húc Xuyên: Chỉ là diễn thôi! Ý đồ chẳng phải là cửa Bắc chợ đêm còn gì! Anh Giang, anh Sấm kiến thức rộng rãi có biết sếp Phùng này không?

Giang Thần: Tôi không biết

Lăng Sấm: +1

Tôn Húc Xuyên:... vậy chẳng lẽ công ty cũng có vấn đề giống Trần Bách Thái sao? Nếu công ty có vấn đề thì lại thất bại nữa rồi!

Lăng Sấm: Bên anh Trần nói đây là những hành động tự phát của họ, không có nghĩa là họ quyết tâm phát triển.

A Bang: Lại đến nói chuyện của chị Miêu Miêu.

Tôn Húc Xuyên: Rõ ràng còn lớn hơn người ta mà cũng bắt chước gọi là chị [liếc mắt]

A Bang: Đây là cách gọi kính trọng.

Lúc này Điền Miêu Miêu vẫn đang nói chuyện với sếp Phùng, sếp Phùng cũng hỏi cô mở quầy hàng có gặp khó khăn gì không, đồng thời cũng hỏi cô muốn chợ đêm cải tạo thế nào.

Sau chuyện xảy ra với hai ông chủ trước, Điền Miêu Miêu có hơi bi quan về những ông chủ đến đây, tuy nhiên sếp Phùng này nói chuyện rất chu đáo, còn đặc biệt đến hỏi ý kiến ​​của họ, xem ra rất muốn làm tốt dự án này.

Việc chấn chỉnh cửa Bắc chợ đêm là chuyện ván đã đóng thuyền, nhưng ít nhất phải chọn được một trong những ông chủ đáng tin cậy nhất cho việc này. Điền Miêu Miêu không biết vì sao dẫu vị sếp Phùng này trông rất tốt bụng nhưng cô lại cảm thấy khá đáng ghét.

Tuy nhiên, làm việc trong khách sạn thời gian dài khiến cô luôn nở nụ cười tươi tắn trên môi dù đang nghĩ gì, thế nên việc giao tiếp với sếp Phùng trông rất hòa thuận.

Sau khi trao đổi với Điền Miêu Miêu, sếp Phùng dừng lại trước quán cơm chiên của Lăng Sấm.

“Nghe danh tiếng ông chủ Lăng đã lâu.” Phùng Chính Bân đưa danh thiếp của mình cho anh, “Không biết có cơ hội mời ông chủ Lăng uống một chén trà không?”

Trước khi Phùng Chính Bân tới đã điều tra tình hình cửa Bắc chợ đêm từ đầu tới đuôi. Lăng Sấm này nhìn bề ngoài chỉ giống như một người bán cơm chiên nhưng trước đây đã từng làm việc ở Phố Wall nên chắc chắn không phải là người bình thường. Hơn nữa, anh cũng là người đã tiếp xúc với anh Trần, những người chủ trong chợ đêm rất tin tưởng anh, chỉ cần có thể giải quyết được anh thì có thể quản lý được toàn bộ cửa Bắc chợ đêm.

Lăng Sấm lấy danh thiếp của người ta, xem qua rồi nói: “Sếp Phùng trăm công nghìn việc, tôi không dám làm lãng phí thời gian của ngài, có gì thì cứ nói ở đây đi.”

Phùng Chính Bân mím môi cười, nhìn anh không nói. Gã muốn nói chuyện riêng với Lăng Sấm dĩ nhiên là muốn nói cái người khác không thể nghe được, gã không tin Lăng Sấm không hiểu được ý của gã.

“Việc quan trọng nhất của tôi bây giờ là giúp chính phủ thúc đẩy việc chấn chỉnh cửa Bắc chợ đêm. Tôi muốn nghe ý kiến của ông chủ Lăng với tư cách là người đại diện cho chủ các quầy hàng ở chợ đêm.”

“Ý kiến ​​của riêng tôi không quan trọng lắm. Nếu sếp Phùng có thời gian thì vẫn nên lắng nghe ý kiến của mọi người thì hơn.”

Phùng Chính Bân mỉm cười gật đầu với anh: “Được rồi, ông chủ Lăng cứ tiếp tục công việc của mình. Tôi sẽ không quấy rầy nữa.”

Phùng Chính Bân cùng với trợ lý của mình rời đi, gã cũng không nghĩ tới việc hạ được Lăng Sấm chỉ trong một lần, trong tương lai sẽ có rất nhiều cơ hội.

Điền Miêu Miêu thấy gã rời đi liền chạy đến quán cơm chiên của Lăng Sấm tìm anh: “Sếp Phùng đó nói gì với anh thế?”

Lăng Sấm nhìn cô hỏi: “Em thì sao?”

“Nói tương tự như những câu hỏi đã hỏi A Bang, cũng hỏi những đề xuất cải cách của em.” Điền Miêu Miêu nói xong, hơi ngừng một lát mới nói tiếp, “Em cũng nói sau chỉnh đốn và cải cách vẫn phải giống hiện tại, xây dựng một số cửa hàng để các chủ sở hữu có nhu cầu khác nhau có thể lựa chọn“.

“Ừm,“ Lăng Sấm gật đầu, “Đồ nướng như của em có thể mở rộng thành cửa hàng.”

“Thật ra em cũng đã nghĩ rồi, một cửa hàng không đủ!” Điền Miêu Miêu nói, “Em cũng không hỏi cửa hàng lớn cỡ nào, nhưng chắc là cũng không lớn lắm, chắc chỉ đủ để em đặt lò nướng với tủ thôi, em còn cần thêm một cửa hàng cho khách ngồi nữa.”

“Ừ... lò nướng ba mét thì một cửa hàng không đủ thật.”

“Vậy sao? Nhưng hiện tại có một vấn đề rất nghiêm trọng...” Điền Miêu Miêu mỉm cười, “Em không có nhiều tiền như vậy.”

Nếu muốn cải tạo chợ đêm, cô rất muốn thuê cửa hàng, nhưng thuê hai cửa hàng một lúc thì nặng tiền quá. Sau nhiều cân nhắc, cách an toàn nhất là thuê tạm một cửa hàng trước.

Nhưng sau khi đặt lò nướng vào thì lại không đủ chỗ cho khách ngồi.

Nghe được lời của cô, Lăng Sấm im lặng một lát, nhìn cô bằng ánh mắt mang theo ý cười: “Không, em có tiền.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK