• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng hôm sau Hoàng Thiên đang nấu ăn dưới bếp thì nghe tiếng la thất thanh của cô, anh tắt bếp rồi vội chạy lên thấy Thiên Thanh đang nằm ôm bụng, giọng nói cô gắt quãng

- ***A...ah..Thi..Thiên...e..emm đa...đau...bụng***

Hoàng Thiên nhanh chóng hiểu ra ngay, anh bế cô lên mặc đồ vào rồi bế xuống nhà gọi cho ba mẹ. Vừa gọi điện cho ba mẹ xong thì cô hết đâu bụng nhưng tí lại đau lên, mặt Thiên Thanh đổ đầy mồ hôi nhìn vợ quằn quại đau mà anh như đứt từng đoạn ruột.

Anh gọi tài xế chạy đến bệnh viện cũng không quên dặn bác quản gia

- ***Bác mang vali đồ mà bọn con soạn sẵn đem đến bệnh viện sau, bọn con đi trước***

- ***Ta biết rồi. Đi đường cẩn thận***

Trên đường đi đến bệnh viện Hoàng Thiên luôn động viên an ủi cô

- ***Cố một chút thôi bà xã***

- ***E...em...đau..l...lắm***

Anh cúi xuống chiếc bụng của cô xoa nhẹ vài cái

- ***Cục cưng ngoan nào đừng quấy mẹ***

Xong lại tiếp tục trấn an cô, đến bệnh viện thì anh bế cô đi thẳng vào bên trong bác sĩ đang chờ sẵn, họ kiểm tra thì nói trong 3 tiếng tới sẽ sinh được bây giờ chỉ mới dãn nở được 3 phân.

Cả hai đang trong phòng VIP của bệnh viện, ba mẹ anh cũng đến lúc này cô không đau như vừa nãy nữa, có thể ngồi nói chuyện với mọi người.

Sau khi ăn nhẹ bát cháo xong thì hai vợ chồng xuống khuôn viên bệnh viện đi dạo, gần 11h trưa cô bị một cơn đau nữa ập đến dữ dội hơn cả buổi sáng. Các bác sĩ nhanh chóng đưa Thiên Thanh vào phòng sinh, Hoàng Thiên cũng vào theo anh đi đến nắm chặt tay cô tiếp thêm sức mạnh

- ***Cố lên bà xã anh tin em sẽ làm được. Anh đây rồi đừng sợ***

- ***Người sợ là anh kìa tay anh run cầm cập chứ phải tay em đâu***

Đang đau và sợ lắm mà cô thấy anh còn sợ hơn mình lại phải dỗ ngược lại anh.

Đến giờ bé con đòi ra, các y bác sĩ cật lực hỗ trợ cho hai mẹ con cô. Thiên Thanh đau đớn la hét mồ hôi ướt đẫm khuôn mặt xinh đẹp của cô, sau hơn 1 tiếng thì trong căn phòng sinh phát ra tiếng khóc trẻ con, tất cả đều thở phào vì cô đã mẹ tròn con vuông và thiên thần của hai người là một bé trai. Thiên Thanh và Hoàng Thiên xúc động đến bật khóc, giọt nước mắt của anh rớt xuống má cô, nước mắt vẫn chảy nhưng trên môi hai người là nụ cười không thể hạnh phúc hơn, gia đình của họ giờ đã có anh có em và có cả kết tinh bé nhỏ của chúng ta. Anh không gần ngại mà cúi xuống hôn cô

- ***Cảm ơn em bà xã, cảm ơn vì tất cả.Em vất vả nhiều rồi***

Bác sĩ kêu anh cắt dây rốn cho con, hình tượng tổng tài lạnh lùng đứng trên hàng vạn người thì khi có con cũng như bao người cha người chồng khác, tay anh run run cắt dây rốn cho con xong lại quay qua vợ mình, bác sĩ cho em bé kề da với mẹ một lúc rồi quấn khăn đưa cả hai về phòng

Hoàng Thiên chứng kiến từ đầu đến cuối quá trình vượt cạn của cô mọi khoảnh khắc cô đau đớn la lối muốn ngất đi của cô làm anh nhói lòng, anh ước mình có thể gánh được mỗi đau này của vợ

Ở trong phòng Thiên Thanh vừa ngủ dậy cô đang ngắm con, cô giờ đã là vợ là mẹ rồi thật không còn gì hạnh phúc hơn nữa. Hoàng Thiên cũng ở kế bên chăm sóc hai mẹ con từ lúc cô lên cơn đau ở nhà đến lúc cô sinh xong anh không rời cô nửa bước. Vì là con đầu lòng nên cả hai còn rối trong việc chăm sóc nhưng may có mẹ anh ở đó, bà làm mọi việc từ chăm cháu bế cháu rồi thay tã cho ăn các kiểu bà cũng chỉ cho hai vợ chồng nhưng vẫn dành phần mình chăm.

Thiên Thanh chỉ có việc cho con bú và hồi phục sức khỏe nhưng đó là mẹ Vương nói

Còn Hoàng Thiên thì khác, anh muốn cô hồi phục sức khỏe thôi còn cho con bú thì cứ uống sữa ngoài thằng bé lớn lên mà biết được chắc thương ba nó lắm

Tuy vậy cô vẫn cho con bú vì sữa mẹ là tốt nhất cho trẻ nhỏ mà.

Ở bệnh viện 3 ngày thì cô năn nỉ chồng cho về, cả hai về nhà và ông bà ba mẹ cũng qua bên đó để chơi với cháu. Căn nhà tràn ngập nụ cười hạnh phúc lâu lâu còn có tiếng khóc của trẻ con, thằng bé rất háu sữa mẹ đó là điều đáng mừng nhưng với Hoàng Thiên lại khác anh ghen với cả con mình vì dám chiếm hai bình sữa kia của anh

Cả hai đưa con vào căn phòng đầy tâm huyết của vợ chồng làm cho con anh đặt bé vào nôi rồi quay qua ôm vợ mình

- ***Em vất vả nhiều rồi***

- ***Không sao vì anh vì con đều xứng mà***

- ***Anh định đặt tên con là gì***

- ***Cho em toàn quyền quyết định***

- ***Em quyết định cho anh đặt***

Hoàng Thiên yêu mê mệt cô vợ này, cái gì cũng nhường cho người khác. Suy nghĩ một lúc anh nói

- ***Hay tên Vương Thiên Phong đi***

- ***Được em thấy tên đó hay đó ông xã***

- ***Bây giờ đi nghỉ thôi bà xã***

Hoàng Thiên ngày càng ra dáng ông bố bỉm sữa, anh thuần thục hơn cô việc chăm con nữa, đang ngủ chỉ cần con cựa quậy nhẹ thôi anh đã dậy xem rồi, cố gắng không làm vợ bị tỉnh giấc

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK