• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ chiều ở công ty về, cô chỉ chăm lo cho bảo bảo mà quên mất anh. Ăn cũng bảo bảo đi ngủ cũng ôm bảo bảo làm anh giận. Lúc cho bảo bảo ngủ thì cô không thấy anh đâu, chạy ra phòng khách thì thấy anh đang nhắm mắt ngả người ra. Cô đi đến ngồi lên đùi anh

- ***Sao anh không vào phòng ngủ, hửm***

- .........

- ***Này!!! anh sao thế, giận sao***??

- ***Em hết thương anh rồi***

- ***Đâu có***

- ***Từ chiều đến giờ em lúc nào cũng bảo bảo không thèm để ý đến anh***.

Cô thật hết lời để nói, bèn dùng một tí mĩ nhân kế. Cô kéo váy mình xuống, để lộ cặp ngực to tròn và cái đỉnh hồng hào

- ***Sao nào***??

Anh không nói gì chỉ ngục mặc vào bú liếm cả đêm. Tối khuya cô dậy để coi bảo bảo anh cũng giật mình giữ lại.

Sáng sớm hôm sau thì ông bà Đinh cũng đến đón bảo bảo về. Cô thấy anh thở dài thì đi lại hỏi

- ***Anh sao thế***??

- ***Anh sắp nhịn không nổi rồi, bà dì của em lâu đi quá đấy Axxxx***

Cô nghe thấy thì cười đau cả bụng

- ***Anh này***!!!!

- ***Hả***

- ***Nay em xin nghỉ được không***

- ***Sao lại nghỉ***

- ***Em về quên thăm ba mẹ, cũng hơn 5 năm rồi em chưa ra thăm họ***.

Chuyện của cô anh đã điều tra nên biết rõ, anh ôm cô vào lòng, vuốt ve tóc cô

- ***Anh đưa em đi, vào chuẩn bị đi không là không kịp đâu***.

Hơn hai tiếng đi xe thì cuối cùng họ cũng đến nơi. Cô đem theo một bó hoa đến để cúng cho bố mẹ. Cô kể họ nghe rất nhiều chuyện, cô còn khoe là cô có bạn trai, cô càng kể thì càng khóc khiến anh rất đau lòng, chỉ biết đứng an ủi

- ***Tiểu Thanh ngoan nào, đừng khóc. Ba mẹ em thấy em khóc cũng không vui đâu. Bây giờ em có anh rồi, anh sẽ thay họ chăm sóc cho em***.

Cô càng ôm anh khóc nhiều hơn, anh để cô khóc hết hôm nay rồi mai sẽ không như vậy nữa. Họ ở đó đến hơn 2h thì mới ra xe về, cô khóc sưng mắt nhìn rất thương, anh hôn lên mắt cô rồi dẫn ra xe.

Bỗng cô gặp cô bạn của mình, nói là bạn nhưng cô ấy nhỏ hơn cô 2 tuổi, giờ mới 19 tuổi.

- ***Hạ Nhi, em đi đâu vậy?? sao nhìn em gầy thế***

Hạ Nhi thấy cô thì khóc òa lên, kể chuyện mình có thai do đi làm trong quán bar để kiếm tiền rồi hôm đó Đinh Lăng uống say quá nên thịt cô luôn.

- ***Hứcccc... vì nhà em nghèo, không lo đủ cho thằng bé nên em mang nó lên nhà ba nó để rồi, không biết giờ thằng bé thế nào, có khỏe không***

- ***Sao em không cùng thằng bé vào đấy để thưa chuyện mà để nó lại một mình hả***??

- ***Em sợ người ta nói mình thấy sang bắt quàng làm họ***

- ***Trời ơi em ngốc quá***

- ***Gia đình đó ở đâu? nói đi chị giúp cho***

- ***Là... là.. Đinh gia***

- ***Hảaaaa ( cả anh và công đồng thanh nói***)

- ***Thôi đi lên thành phố với chị, chị cho hai mẹ con em gặp nhau***.

- ***Anh gọi cho Đinh Lăng qua nhà anh đi***.

- ***Tuân lệnh bae***

Đến gần tối thì 3 người cũng về nhà của Hoàng Thiên, đúng lúc Đinh Lăng cũng đến. Thấy cô anh ta liền sững sờ

- ***Mày nhớ cô ấy chứ ( Thiên nói***)

- ***Sao quên được***

Thằng bé bảo bảo như cảm nhận được tình mẫu tử với Hạ Nhi liền quay sang đòi cô bế.

- ***Em có muốn giải thích gì không ( Đinh Lăng hỏi***)

Cô ngồi im không giám nói gì, nước mắt vẫn cứ rơi khắp mặt, khó khăn lắm mới thốt ra được

- ***T.....tôi...tôi xin lỗi, là tôi sai***

Sau đó Thiên Thanh cũng nói đỡ cho cô vài câu. Thật ra Đinh Lăng không giận Hạ Nhi, chỉ buồn vì cô không từ mà biệt, nhưng cuối cùng cũng tìm lại được, do duyên phận của hai người quá lớn đi.

- ***Thôi hai người dẫn tiểu bảo lên phòng nghỉ ngơi đi, tôi ở đây nấu cơm, khi nào xong sẽ gọi mọi người xuống***. ( Thiên Thanh nói)

Lên đến phòng, Hạ Nhi vén áo lên cho bảo bảo ti, vì bảo bảo chưa được một tuổi nên cô vẫn còn sữa, rất nhiều là khác nhưng lúc trước toàn vắt đổ đi vì không ai uống, cứ để thì bị trướng sẽ rất đau. Trộm vía tiểu bảo rất háu sữa mẹ nên bé ăn rất ngon.

Hạ Nhi cho con bú mà quên mất Đinh Lăng đang đứng kế bên. Cho tiểu bảo ăn xong thì Hoàng Thiên cũng lên gọi 2 người họ xuống ăn cơm, tiểu bảo ngủ rồi nên cô đặt bé xuống giường, cùng Đinh Lăng xuống nhà ăn cơm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK