Trước kia, vật liệu phổ thông quý nhất chỉ là hai, ba viên hồn tinh.
Vật liệu cấp bậc tinh xảo thì quý hơn một chút, nhưng cũng sẽ không vượt qua 50 hồn tinh.
Không ngờ một khi đạt đến hi hữu cấp bậc, giá cả chênh lệch lại sẽ khổng lồ như thế.
Nhưng nghĩ đến năng lực khuếch đại Lân Nha sáo trang biểu hiện ra.
Hoàng Vũ lại thấy thoải mái.
Giá trị của một bộ Lân Nha sáo trang tuyệt đối vượt qua mười bộ Giáp Xích Ngạc!
Không trách Bách Lý lại nói, cực hạn của rèn đúc sư cấp Học Đồ là trang bị cấp bậc Tinh Xảo, cực hạn của rèn đúc sư cấp Chuyên Gia là trang bị cấp bậc Hoàn Mỹ, mà cực hạn của rèn đúc sư cấp Đại Sư lại là trang bị cấp bậc Sử Thi.
Bắt đầu từ cấp bậc Hi Hữu và cấp bậc Siêu Phàm, hiệu quả của trang bị sẽ xảy ra biến hóa về chất!
Mới vừa đáp ứng thẳng thắn như vậy.
Hoàng Vũ chỉ có thể đến chết vẫn sĩ diện.
Nhịn đau mua hai răng nanh của Sơn Khuê Ma Hóa, cùng với hai khối Huyền Bối Quy Giáp.
Tổng cộng tiêu tốn 2800 hồn tinh!
Hoàng Vũ đương nhiên không hi vọng bốn vật liệu cấp bậc Hi Hữu sẽ có thể làm cho Bách Lý và Thương Vân thăng cấp thành rèn đúc sư cấp Đại Sư.
Hắn chỉ muốn cho hai tên thủ hạ biết, mình quả thật có thực lực mới đồng ý và ủng hộ bọn họ.
Làm lãnh chúa phải làm cho thủ hạ có lòng tin đối với mình!
Nhìn thấy Hoàng Vũ đột nhiên lấy ra bốn vật liệu cấp bậc Hi Hữu.
Con mắt Thương Vân và Bách Lý đều nhìn thẳng.
Nhìn biểu hiện xúc động của hai người.
Hoàng Vũ cười nhạt một tiếng, ung dung nói:
- Các ngươi trước tiên lấy bốn vật liệu cấp bậc Hi Hữu này thử tay đi!
- Cảm ơn lãnh chúa đại nhân!
Hai người nhất thời mừng rỡ.
Ánh mắt Bách Lý nhìn Hoàng Vũ chân thành, khom người tỏ thái độ:
- Xin lãnh chúa đại nhân yên tâm, chúng ta nhất định sẽ nỗ lực nghiên cứu, tranh thủ sớm ngày trở thành rèn đúc sư cấp Đại Sư, báo đáp ngươi đã trả giá đối với chúng ta!
Thương Vân ở bên cạnh thì lại vuốt ve Huyền Bối Quy Giáp, cười ha ha nói:
- Đúng vậy, hơn nữa rèn đúc trang bị Hi Hữu vẫn còn trong phạm vi năng lực của chúng ta, mặc dù chúng ta sẽ cầm những tài liệu này nghiên cứu, nhưng cũng chắc chắn sẽ không làm nó uổng phí hết!
Có thể không lãng phí thì đương nhiên là tốt nhất.
Có điều nhìn dáng vẻ này hình như vật liệu cấp bậc Hi Hữu cũng sắp không thỏa mãn được nhu cầu của hai tên rèn đúc sư cấp Chuyên Gia này rồi.
- Chuyện vật liệu ta cũng có thể giúp một chút sức lực!
Delios đã sớm trở về chỗ mọi người.
Lúc này nghe được rèn đúc sư có nhu cầu liên quan tới vật liệu thì nhất thời mở miệng nói với Hoàng Vũ:
- Đại nhân, hiện tại thực lực của chúng ta đã tăng cường rất nhiều, ta cảm thấy nên đi chỗ xa hơn chiến đấu.
- Chẳng những có thể nhanh chóng thăng cấp mà còn có xác suất lớn sẽ gặp phải dã quái cấp độ cao.
Vung vẩy tùng nha trong tay, Delios ngạo nghễ nói:
- Lần sau nếu gặp phải dã quái như Cổ Kỳ Đà Ma Hóa, một mình ta đã có thể ung dung giải quyết nó!
Hoàng Vũ trầm ngâm chốc lát, quyết định đồng ý với thỉnh cầu của Delios.
- Delios, ta đồng ý thỉnh cầu của ngươi, thế nhưng ta có một yêu cầu!
Nghe được lời của Hoàng Vũ, Delios mừng rỡ.
Dã quái xung quanh lãnh địa đều bị bọn họ giết đến gần như không còn.
Còn lại những da quái kia đối với hắn căn bản không có bất kỳ hứng thú chiến đấu.
Hiện tại hắn đã có thể đi chỗ xa hơn, đối chiến với sinh vật có thực lực càng mạnh hơn!
Còn về yêu cầu của Hoàng Vũ, bất luận cái gì hắn cũng có thể đồng ý.
Delios ngoan ngoãn cúi đầu nói:
- Thỉnh lãnh chúa đại nhân dặn dò!
- Mỗi lần ngươi chỉ có thể mang 20 dũng sĩ Sparta đi theo, hơn nữa không thể tổn thất bất kỳ một dũng sĩ nào, ngươi có thể làm được sao?
- Có thể!
Delios trả lời như chặt đinh chém sắt.
Hoàng Vũ gật gù, không nói nữa, cho Delios đi chọn người.
Cũng mệnh lệnh ca sĩ Sparta - Musa, tạm thời dẫn dắt hai mươi tên dũng sĩ Sparta còn lại ở chiến đấu gần lãnh địa để thăng cấp.
Nhưng là loại nghề nghiệp ca sĩ Sparta này tương đối đặc biệt.
Cấp độ của Musa tăng lên rất nhanh, đã sắp đột phá đến LV5.
Hoàng Vũ có lý do hoài nghi, kỹ năng "hành khúc Sparta" của cái tên này có năng lực hưởng ké kinh nghiệm.
Hai đội chiến sĩ Sparta phân biệt rời bỏ lãnh địa.
Bách Lý và Thương Vân cũng không thể chờ đợi được nữa mang theo vật liệu trở về công xưởng Lam Sơn.
Hoàng Vũ nhìn mảnh đất khô cằn giữa sườn núi.
Hỏa diễm nơi đó đã tắt, nhưng như cũ vẫn tỏa cuồn cuộn khói bụi.
Không ít tro tàn theo gió nhẹ, trôi về bầu trời.
- Trên núi có một cây đuốc, bên trong có ngươi và ta!
- Tại sao lại không biết dập lửa chứ?
Hoàng Vũ nhàn đến phát chán, rút ra Hàn Ba, dùng sức vung lên.
- Hàn Ba Trảm!
Một đạo trảm kích màu lam nhạt bị Hoàng Vũ vung ra, rơi vào giữa sườn núi.
Sau đó, mảnh đất khô cằn đó bị sương lạnh khí đóng băng.