“Khốn kiếp, tôi thà chết cũng không gọi anh ta là sư thúc! Bản thiếu gia ghét nhất là loại đàn ông yếu ớt!” Nước lẩu sôi “sùng sục” trong nồi cơm điện, bà chủ ân cần gắp thức ăn cho Hạ Thiên Lưu. Thấy Trác Duy Mặc bực tức đập tay lên bàn, còn Hồ Bất Động thì ngoan ngoãn bưng bát của mình vào một góc ăn ngon lành, bà ta nhếch miệng, hỏi: “Con nói ai yếu ớt?”.
“Bố, có người nói bố yếu ớt kìa!” Hạ Phạn Đoàn lay lay gọi bố mình. Anh tay chống cằm đang ngồi ngủ gật. Tối qua sau khi Hồ Bất Động tìm được anh về, anh đã thức trắng cả một đêm, đây là một chuyện trước nay chưa từng thấy. Sáng nay mới tám giờ đã phải lục tục dậy đi làm. Nhưng tình hình trước mắt thực sự không thích hợp để anh ngủ gật. Thằng nhóc mơ màng nhìn anh chàng trước mặt đang giơ tay chỉ vào mũi mình. “Bố, mau dậy đi! Bố cứng rắn cho anh ta xem!” Anh ta tưởng có tạp chí khiêu dâm thì giỏi lắm à? Đĩa phim A của bố cậu cũng chất thành chồng, ngay đến chị Hồ cũng nói bố cậu là đại biểu điển hình cho loại nhu cầu không được thỏa mãn!
“...” Hạ Thiên Lưu hoàn toàn không hứng thú với những nhận xét về bản thân, giơ đũa gắp chút thức ăn, bỏ vào bát của Phạn Đoàn ra hiệu cho thằng nhóc ăn nhiều một chút và nói ít đi, ăn xong thì về nhà, coi như chưa từng quen biết anh chàng kia và cả cô gái lạc lối không biết hối cải, cứ đứng chống mắt mà xem kịch hay đó nữa.
“Tại sao không chịu gọi người ta là sư thúc? Chẳng phải hôm trước ở quán bar, mày còn ngoan ngoãn gọi lão Hồ Thuyết kia là bác trai sao? Nghĩ lại mà tao thấy buồn nôn. Lần này, cho mày ra mắt thêm một vị sư thúc nữa, để mà gọi cho sướng miệng.” Bà chủ nhìn cậu con trai đầy khiêu khích. Dám đối đầu với bà ta, đã chuẩn bị sẵn sàng chưa? “Muốn tao nhận cô ta làm con dâu? Được thôi! Vậy mày mau kính trà Thiên Lưu, rồi gọi một tiếng sư thúc. Còn nữa, sau đó cùng cô vợ của mày gọi thằng nhóc kia là sư huynh.”
“Khốn kiếp, bản thiếu gia không ở rể, việc gì phải gọi theo vợ chứ!”
“Mày không muốn ở rể sao? Thế mà lão nương nhìn bộ dạng của mày lại như cam tâm tình nguyện vậy. Ha ha!”
“Lão thái bà, chuyện này do bà tự gây ra, bà còn dám trách tôi sao? Nhắc lại cho bà biết, chuyện của tôi, sau này bà đừng nhúng tay vào. Tự bà đưa cô ấy đến tìm bản thiếu gia, giờ lại nói bản thiếu gia cam tâm tình nguyện.”
“Vậy sao? Là mày bị ép buộc sao? Vậy được thôi, chuyện hôn nhân này bỏ đi, tao đền tiền, tao cam tâm tình nguyện dừng lại ở đây.” Bà chủ nhún vai, nói rất gãy gọn lưu loát, chẳng buồn để ý đến cảm nhận của người bị trả hàng. “Thiên Lưu, cậu có thể mang người nhà cậu về rồi.”
Hạ Thiên Lưu hoàn toàn chẳng hứng thú xem vở kịch của hai mẹ con nhà kia, chỉ nghe đúng câu cuối cùng, lập tức đứng dậy, bước đến thẳng trước mặt cô nàng vẫn đang ăn uống ngon lành, rút đôi đũa trong tay cô ra, không đợi cô kịp phản ứng đã nắm lấy cổ áo cô, cứ thế lôi đi.
“Này! Bọn họ cãi nhau liên quan gì đến tôi, tôi còn chưa ăn xong mà.” Cô bị lôi xềnh xệch ra cửa, tiện tay tóm lấy chiếc mũ đen vứt trong góc. Cô còn chưa kịp phản ứng việc mình vô duyên vô cớ bị trả hàng ngay trước mặt. Ví dụ, tiền bồi thường phải thêm một chút phí tổn thất tinh thần, đồng thời cũng phải xóa luôn số tiền lần trước cô bao trai nợ bà ta, mọi người sau này nước sông không phạm nước giếng, không được làm phiền đối phương. Bất chợt, giọng nói sắc như dao của bà chủ cất lên: “Dù gì, chỉ cần là chuyện chống đối lão nương thì mày đều làm”. Câu này không phải nói với cô, mà là nói với gã mặt mày cau có - Trác Duy Mặc.
“Thì đã sao?” Trác Duy Mặc thấp giọng đáp lại: “Tránh cho bà lúc nào cũng tự cho mình là đúng, ép bản thiếu gia phải làm này làm nọ. Bản thiếu gia không muốn làm trai bao, chuyện của bà chớ chút lên đầu bản thiếu gia”.
“Lão nương nghiêm túc cảnh cáo mày, tao tuyệt đối không cho phép mày thi vào trường cảnh sát.”
“Tôi cũng nói cho bà lần cuối cùng, khi hợp đồng chấm dứt, bản thiếu gia sẽ thi vào trường cảnh sát. Khốn kiếp, tôi sẽ không bán thân cho bà giống tên Tần Vĩnh Thi và những người khác. Tốt nhất bà đừng ép tôi lựa chọn cái nghề dơ bẩn này.”
“Mày chính là loại phế liệu hoen gỉ, còn dám mở miệng chê người khác dơ bẩn.”
Hiếm khi anh mới có được tâm trạng tốt nhưng thoáng chốc đã bị quét sạch trơn, liền vớ lấy chiếc áo khoác, toan bỏ ra ngoài. Lúc qua chỗ ba kẻ vẫn đứng chắn trước cửa, anh hơi dừng lại. Thấy cô ngạc nhiên nhìn mình, trong tay vẫn cầm chiếc mũ, lông mày anh khẽ động đậy, môi hơi mấp máy, nhưng quyết định nuốt tất cả những điều muốn nói vào bụng, rồi bỏ đi.
“Ngày mai mày cút đến làm việc cho tao. Có bản lĩnh thì hoàn thành xong hợp đồng đi!” Bà chủ giận tím mặt, tháo chiếc giày cao gót ném thẳng vào cánh cửa, Hạ Thiên Lưu theo phản xạ có điều kiện cúi đầu xuống, nhân tiện ấn cả đầu cô xuống, tránh bị vạ lây.
“Có bản lĩnh, bà chớ lợi dụng mối quan hệ hại bản thiếu gia không thi được vào trường cảnh sát!” Trác Duy Mặc nhìn chiếc giày cao gót lao đến như tên bắn, đập cánh cửa đánh “rầm”.
Giày cao gót đập vào cánh cửa.
“Cạch!”, đế giày gãy thành hai nửa, rơi xuống cạnh chân Hồ Bất Động. Cô không dám nhìn dáng vẻ tức giận chống tay lên bàn thở hồng hộc của bà chủ, nghe trên đỉnh đầu mình truyền đến giọng nói lạnh băng, là câu đầu tiên mà Hạ Thiên Lưu nói sau khi bước vào căn phòng này.
“Bây giờ cô còn có bụng dạ ăn nữa không?”
“...” Cái mũ cô tóm trong tay thả lỏng ra, lại nắm chặt lại, cắn môi dưới. “Chỗ còn lại đem về nhà ăn cũng được.”
Nhà Trác Duy Mặc cách nhà cô khá xa. Sáng nay, cô ngồi xe điện đến còn Hạ Thiên Lưu thì đi nhờ xe bà chủ. Bây giờ chẳng ai dám mở miệng nhờ bà ta dùng bàn chân trần để đạp ga xe chở họ về, chỉ sợ bà ta trong lúc nóng giận lại vượt đèn đỏ, tiễn bọn họ lên thiên đường. Thế là Phạn Đoàn đưa ra một ý hết sức lãng mạn... đi bộ về nhà.
Ý tưởng là do thằng nhóc đưa ra thế mà mới đi được hai bước nó đã rúc vào vòng tay mềm mại, êm ái của bố nó ngủ say sưa, chỉ còn lại hai người định nghĩa tản bộ là ngược đãi đôi chân vất vả lê bước về nhà.
Im lặng cả đoạn đường, cho tới đầu con ngõ nhỏ rẽ về nhà minh, cuối cùng cô không kiềm chế được nữa, lên tiếng: “Anh muốn cười thì cứ việc cười”.
Hạ Thiên Lưu đi trước cô hai bước, tay ôm thằng nhóc đang ngủ ngon lành. Cô dừng lại. Anh cũng dừng bước, quay lại nhìn cô. “Có gì đáng cười chứ?”
“Anh biết rõ... anh biết rõ, mụ tú bà đưa anh đến đó chỉ vì muốn chọc tức Trác Duy Mặc đúng không?” Cô đứng giữa đường, siết chặt chiếc mũ trong tay. Trác Duy Mặc đột xuất ngoan ngoãn gọi bố cô là “bác trai”, còn cùng cô đi xe bus và tặng cô chiếc mũ này, tất cả chỉ vì muốn chống đối mẹ anh ta mà thôi. Chẳng liên quan gì đến cô cả, chẳng liên quan chút nào cả.
Coi cô là kẻ ngốc sao? Vậy cô cũng không cần áy náy vì sự xui xẻo của anh ta nữa. Anh ta thích xui xẻo thì mặc cho anh ta xui xẻo. Nói cho cùng anh ta chẳng qua chỉ là bạn của một người bạn của cô. Nếu không phải vì chuyện hôn nhân chợt đến chợt đi này, nếu không phải vì anh ta đúng lúc đó gặp xui xẻo, có lẽ một lần nữa cô lại biến thành kẻ ngốc, rồi một lần nữa bị anh chế nhạo.
“Hai mẹ con họ đối đầu thì liên quan gì đến tôi? Tại sao lại kéo tôi vào cuộc?” Cô bĩu môi, đút bàn tay lạnh cóng của mình vào túi. “Hại tôi suýt nữa lại tự đa tình, suýt nữa cho mình là đúng, suýt nữa lại...”
“Muốn ngoại tình.”
“Tôi ‘lại’ muốn ngoại tình khi nào? Khốn kiếp!” Cô hét lên đòi lại công bằng cho mình.
“Không được bắt chước anh ta nói bậy!” Anh lạnh lùng quát lại cô.
Trái tim cô phút chốc chìm xuống, càng hét to hon “Tôi nói cho anh biết, tôi không đau lòng, hoàn toàn không đau lòng. Ha ha, dù gì trên thế giới này cũng chẳng có kẻ nào đứng đắn, trong sáng, thuần khiết!” Bị gã Trác Duy Mặc chỉ số EQ bằng không đó đùa cợt sao? Xí, cô thà chết cũng không chịu thừa nhận.
“Chẳng phải là cô rất chung thủy sao? Hừ!” Anh vẫn chưa quên lời thề thốt của cô.
“Tôi... đó là tôi...”
“Yên tâm, tôi không định tin lời cô.” Anh tiến lên hai bước, lại gần cô, rồi từ từ nheo mắt, hơi khom người, con ngươi khẽ chuyển động, đưa một tay còn trống lên. “Bởi vì... người chung thủy, ở đây sẽ rất nhẹ nhàng. Nhìn thẳng vào tôi! Tim cô đập nhanh như vậy làm gì? Hử?” Chung thủy? Hừ... cô còn cách từ này rất xa, cứ từ từ đi.
“...” Cô nắm chặt cái mũ giấu sau lưng, há hốc miệng vì bàn tay lại đang đặt trên ngực mình, ngẩng đầu nhìn thằng nhóc vị thành niên vẫn ngủ say sưa trong lòng anh, vội định thần lại gạt tay anh ra. “Tránh xa tôi ra, ôm con của anh đứng xa một chút.” Cô còn chưa quên chuyện hôm nay mới gặp người phụ nữ trước đây của anh.
Thấy bàn tay mình bị gạt xuống, anh ngước mắt lên, nhìn cô mơ màng.
“Hôm nay anh đã thấy tôi bị mất thể diện rồi, chẳng lẽ chơi như vậy vẫn chưa đủ sao? Chẳng lẽ phải thấy trái tim tôi tan nát anh mới hả lòng? Tha cho tôi một con đường sống, thì sau này anh mới có cái để chơi. Tha được thì nên tha đi.” Cô che chắn trước ngực mình, toan chạy về nhà, nhưng bị anh kéo lại.
“Không phải tôi đang chơi với cô.” Này, này, này, một câu nói rất đáng được nghiên cứu đây.
“À, anh đang lợi dụng tôi để điều chỉnh khẩu vị.” Lợi dụng cô để đánh tan cuộc sống vô vị? Cuộc sống của anh vẫn chưa đủ kích thích sao? Chẳng lẽ không thể chịu nổi hai ngày yên ả? Ép trái tim mình làm việc quá sức để rồi coi thường những người có trái tim yếu đuối như cô sao?
“...” Anh mắm môi nhưng vẫn nắm tay cô, nhìn cô.
Cô hít thật sâu, hai tay thả ra. “Được rồi! Vậy sư thúc đại nhân, anh rốt cuộc muốn chơi như thế nào? Anh cứ nói tự nhiên, tôi sẽ chơi cùng anh, chơi xong cho tôi đi ngủ, tôi thực sự rất đáng thương!” Cả thân thể lẫn trái tim cô đều mệt mỏi rã rời.
“Cùng tôi loạn luân!”
“Được! Hả... cái... cái... cái... cái gì?”
“Cùng tôi loạn luân!” Anh lặp lại lần nữa rõ ràng mạch. Nói với cô, rất xin lỗi, cô không nghe nhầm.
Đây là chuyện có thể tùy tiện nói được sao? Sao anh có thể nói ra chuyện ấy bình thản như thể “hôm nay cô ăn cơm chưa”? Sao anh có thể tùy tiện vừa ôm đứa con riêng của mình trong tay vừa nói với một cô gái trẻ mới nếm thử đả kích của cuộc đời những lời như thế?
“Tôi là con gái của sư huynh anh đó”, cô tự chỉ vào mình, nói.
“Ừ cho nên mới nói là loạn luân.”
“...” Đúng vậy, nếu không thì sao đủ kích thích. Cuộc sống của anh vô vị đến vậy sao? Nhưng mà...
“Tôi... tôi từng đùa cợt anh.”
“Ừ, còn là dùng tiền do tôi kiếm được nữa.”
“...” Chẳng phải anh không để tâm chuyện tiền bạc sao? Bây giờ thế nào đây, anh đang uy hiếp cô sao? Nhưng quan trọng nhất là: “Tôi vừa bị người khác trả lại hàng mà. Vả lại, tôi còn rất đa tình... nữa...”. Chữ “nữa” cuối câu, cô lí nhí như bị hụt hơi.
“Ừ, tôi biết!”
“Những khuyết điểm tôi có thể nghĩ ra đều đã nói hết rồi, anh vẫn kiên quyết muốn chơi trò kích thích này sao?”
Anh liếc mắt nhìn bộ phận cô dùng tay che chắn, nhếch miệng cười. “Tuy chưa đạt tiêu chuẩn nhưng tôi không muốn đợi thêm nữa, cho nên... cùng tôi loạn luân, ngay bây giờ.” Anh nhấn mạnh những tiếng cuối cùng.
“Anh nhìn gì vậy?” Cô cúi nhìn ngực mình đang hứng chịu anh mắt soi mói của anh. “Của tôi không đến nỗi nhỏ quá được chưa? Anh đã sờ hai lần rồi, đừng có nói những lời vô lương tâm như thế, được không?” Gì mà không đạt tiêu chuẩn, với không muốn đợi nữa? Cô đã dậy thì rồi! Chẳng lẽ loạn luân còn phải thêm vào điều kiện là thiếu nữ trưởng thành sao?
“Tạch!”, ánh sáng của chiếc đèn pin chiếu vào hai người còn đang co kéo, vấn vương. Hồ Thước thò đầu ra ngoài. “Hai đứa đứng đó làm gì? Bất Động, con phải ở nhà Trác Duy Mặc ăn cơm cùng mẹ chồng tương lai mới đúng chứ, làm gì mà co co kéo kéo với sư thúc ở đây, còn ra cái thể thống gì nữa?”
“Chúng tôi đang...” Cô muốn giải thích, nhưng người bên cạnh đã nhanh hơn một bước, thốt ra một câu thành thật đến đáng sợ.
“Chẳng cần ra thể thống gì cả. Tôi đang hỏi cô ấy muốn cùng tôi loạn luân không.”
“Bụp!”
Chiếc đèn pin trong tay Hồ Thước rơi xuống đất, mặt kính vỡ tan. Khóe môi ông ta giật giật.
Ai dám chắc chắn tháng ngày sau này của cô có thể bình yên hay không?