“Này, bà chủ, VIP của bà lại bắt đầu không tập trung trước giờ tan làm mười phút rồi.” Từ chỗ bảng điều khiển, Tần Vĩnh Thi chỉ tay lên màn hình camera giám sát: “Như thế này mà bà cũng không để ý, cứ coi như là đến để làm thêm thôi, cũng không nên nhân nhượng vô nguyên tắc như vậy. Thật là phân biệt đối xử thái quá”. Anh ta cả đời này vẫn chưa gặp qua một người chỉ đi làm vào ban ngày như Hạ Thiên Lưu, cái người ngồi trên ghế sô pha lớn trong phòng khách hoa lệ của câu lạc bộ, cúi mặt xuống lật sách xem, hai chân vắt lên nhau, không cho người khác động vào, nói năng cũng không giống như những người khác, chỉ ngồi ở đó để thu hút khách. Nói thật lòng, anh ta đến một tự giác của vật triển lãm cũng không có. Anh ta hoàn toàn không để ý đến ánh mắt xung quanh đang chiếu trên người mình, những ánh mắt đó dường như chỉ muốn mau chóng đem anh ta ra mà cởi sạch, lột sạch, chơi đùa, giày vò anh ta.
“Cậu nói đi, có phải Thiên Lưu thay đổi rồi không?” Con mắt sáng suốt của bà chủ câu lạc bộ nhìn thẳng vào cơ thể Hạ Thiên Lưu trên màn hình.
Không giống, chính là không giống, sao mà nhìn mãi cũng vẫn thấy không giống, tuy mỗi lần nghỉ hè, nghỉ đông cậu ấy đều xuống đón nha đầu thối kia lên núi, đều sẽ vì ân tình bà dạy dỗ tuyệt kĩ “đào tường” mà bị ép đến chỗ bà để đón khách. Tạo hình tóc vẫn là được cắt sửa theo ý bà, tóc mái phong trần, trang phục cũng vẫn là theo sự lựa chọn cẩn thận của bà, cắt vừa khít ôm lấy người, nhưng mà...
“Trước đây lão nương dạy cậu ấy bộc lộ cái biểu hiện ‘xuân’ như thế này sao?” Lông mi như tơ, ánh mắt mơ màng, hóa ra cái khóe môi cứ luôn mím chặt kia lại có thể bất giác mềm mại như thế. Khí chất rất “xuân”, đến cả động tác cũng “xuân’ như vậy, buông thả đưa tay khẽ sờ khóe môi. Không còn thấy ánh mắt cậu ấy khẽ nhìn ra xung quanh nữa. Cũng không còn thấy cậu ấy ngồi ngẫm nghĩ cái gì nữa. Thiên Lưu của bà từng thuần khiết trong sáng, vô tư, toàn thân tỏa sáng, mơ màng lại siêu nhiên, đối với chuyện nam nữ căn bản là trong sáng như tờ giấy trắng, chắc chắn là bị làm ô nhiễm mất rồi!
“Xuân?” Bây giờ là mùa hạ, đợi lát nữa phải nhớ chỉnh điều hòa nhỏ một chút, Thiên Lưu xem ra chịu không nổi khí lạnh như vậy.
“Chắc chắn là cậu ấy ‘làm’ sau lưng tôi rồi.” Cái biểu hiện đói khát “rất là muốn” này của cậu ấy rõ ràng chiếm được sự thích thú của phần lớn khách hàng, nếu không thì doanh số tháng này đã không cao như vậy. Lúc đầu bà cố sức nhét phim A cho cậu ấy xem, chính vì cảm thấy cậu ấy quá thuần khiết, không thích hợp với nghề nghiệp. Cho nên, bà thề phải bồi dưỡng cho cậu ấy phát lộ ra cái biểu hiện “xuân ý dạt dào” cho phù hợp với nghề nghiệp này. Kết quả, lần này cậu ấy lại “toàn thân xuân sắc che không được, tùy tùy tiện tiện tán phát ra”. Việc này bà ta phí tâm huyết lâu như vậy cũng không thành công, lại bị con nha đầu thối kia giải quyết đơn giản như thế, thật lòng bà không can tâm!
“‘Làm’ rồi?” Không phải là cái chữ “làm” như trong đầu anh ta đang nghĩ chứ? Anh ta đột nhiên có thể giải thích được sự khác biệt của Thiên Lưu trong lần gặp lại này. Ở Thiên Lưu vẫn là cái khí chất lạnh lùng cố hữu, nhưng từ đầu đến chân lại toát ra vẻ hấp dẫn người ta, nhìn thấu tâm can người ta. Vậy là thế nào? Cậu ta bị “ăn” rồi sao? Nhìn bộ dạng cậu ta, hình như còn bị “ăn” rất triệt để, đến xương cũng chẳng còn. Lẽ nào toàn thân đang toát ra vẻ mê mị mà bản thân cậu ta lại không cảm thấy.
“Lại còn bị nha đầu thối đó ‘ăn’ nữa. Lão nương càng lúc càng không thoải mái rồi!” Người đàn ông cực phẩm, sau khi trải qua sự dạy dỗ của bà, tận tay bà bồi dưỡng, lại bị chiếm đoạt như vậy.
“Vậy bà hãy phát huy sở trường của mình, chia rẽ nội bộ người ta đi, không ai có thể đấu lại sự phá hoại từ bên trong của bà cả.” Trác Duy Mặc thiếu gia chẳng phải là một ví dụ điển hình sao. Đứa con ngoan ngoãn bị mẫu thân của mình làm cho rối tung cả lên. Lẽ nào bà không cảm động với thứ tình yêu ngây thơ, thanh mai trúc mã, hai người yêu nhau mà không hề nhận ra? Chắc bà có cảm tình với cái loại tình yêu ngoại tình, loạn luân kích thích hơn nhỉ? Cho nên, bà mới bỏ mặc đứa con của mình, mà đi chăm chút cho chàng VIP trong câu lạc bộ của bà kia. Cái gọi là đại nghĩa diệt thân, chẳng qua cũng như vậy mà thôi.
Viền mắt màu tím nhạt lên: “Phá hoại? Hừ, cậu lại muốn nhắc nhở lão nương sao. Đúng vậy, ban đầu không phải vì giữ Thiên Lưu lại, với tính cách của ta, ta đã không tác hợp cho cậu ta với con nha đầu kia rồi”. Hại con trai lão nương đến bây giờ vẫn còn ghi hận với cái “người mẹ độc ác” là bà đây. Ai bảo Thiên Lưu nhà người ta đánh nhanh thắng nhanh, lại có mục tiêu rõ ràng như vậy. Làm người luôn phải có nguyên tắc, lúc đầu bà đã đồng ý giúp Thiên Lưu, không thể không giữ đạo lí, vì tình mẫu tử mà thay lòng đổi dạ được.
Tình yêu chính là chiến trường, thật tàn khốc!
“Bà chủ, hãy nghe tôi, phải phá bọn họ thì chúng ta mới được vui vẻ chút, VIP của bà đã sắp bị ô nhiễm đến thân xác cũng không còn nguyên vẹn rồi.” Giơ ngón tay cái lên, Tần Vĩnh Thi chỉ vào màn hình giám sát. “Cậu ấy mà còn ‘xuân’ thế này nữa, thì có muốn giữ nguyên tắc bán nụ cười không bán thân cũng khó rồi.”
“Hừ yên tâm đi, nha đầu thối kia, cứ coi như lão nương không gây thêm rắc rối cho cô ta, thì cái đầu óc quái gở của cô ta cũng có thể tự nghĩ ra cả đống vấn đề rắc rối.”
“Vậy bà định xử lí làm sao với một đống yêu cầu của khách hàng muốn có sự ‘thất thân’ của Thiên Lưu đang đặt trên bàn làm việc của bà kia?”
“... Đầu tiên ép cậu ta đi ra phòng khách.”
“Gọi thêm con trai bà, Duy Mặc thiếu gia đi cùng tôi có được không? Một mình tôi, sợ ăn không nổi?” Phát huy sở trường, thời khắc cơ hội phát huy sở trường của người nào đó đến rồi.
“Gần đây cậu đặc biệt có hứng thú với cái câu thành ngữ ‘dĩ hạ phạm thượng’ vậy sao?”
“Đâu dám, đâu dám!” Tần Vĩnh Thi cười chẳng chút thành ý, uể oải vươn vai một cái: “Thiên Lưu sắp hết giờ rồi, tôi cũng nên vào làm thôi. Tôi xuống dưới tiếp khách đây”. Nói xong, Tần Vĩnh Thi đẩy cửa bước mau ra bên ngoài, tiếp đó lại như nhớ ra chuyện gì, quay đầu lại nhìn bà chủ vẫn ngập trong một đống văn kiện, khóe môi khẽ nhếch lên.
“Cuối tuần này bà có rảnh không? Cùng đi uống trà nhé?”
“Không rảnh! Lão nương không có hứng thú với cậu.” Bà ngẩng đầu lên, lườm người nào đó một cái
“Vậy tôi có hứng thú với bà thì làm thế nào?”
“Tự mình giải quyết đi.” Có hứng thú với một người phụ nữ mà con trai bà ta chỉ nhỏ hơn anh ta năm tuổi, không phải là đầu óc anh ta có vấn đề, mà chính là đang có ý đồ khác. Mặc kệ vì cái gì, bà không có hứng thú.
“Tự mình giải quyết à.” Nghe xong những câu như thế này, bộ dạng người ta liền rất thê thảm, nhưng mà đối với anh ta thì lại quá quen rồi. Tần Tĩnh Thi chẳng để ý, nhún nhún vai, khoác lên nụ cười công việc, đẩy cửa đi ra, đi thang máy xuống phòng khách. Việc đầu tiên, đương nhiên là giúp Hạ Thiên Lưu chỉnh lại điều hòa. Nhưng động tác quan tâm này của Tần Vĩnh Thi, cũng hoàn toàn không thể khiến Hạ Thiên Lưu có ý định tăng ca.
Vừa hết giờ làm, anh liền gập sách lại, đưa tay nới lỏng cà vạt, chẳng buồn chào hỏi bất cứ ai, nghiễm nhiên như một đứa trẻ ngoan, nghiêm túc tuân thủ thời gian biểu, tan làm là bay ngay về nhà.
Thế là, khi Hồ Bất Động đứng trước cửa câu lạc bộ trai bao, túi xách đeo lệch, trong tay cầm một cuốn sách, cố tỏ vẻ như đang xem bài ngày mai thì, thì bỗng nhiên cảm thấy có một vật thể nào đó mang theo đủ mọi mùi nước hoa đứng bên cạnh mình. Ánh mắt cô khẽ liếc sang bên cạnh, trong thoáng chốc, cả cái lưng đang thoáng dựa vào tường kia cũng bắt đầu run rẩy.
Chiếc áo vest được cắt may vừa với người bị cởi ra một nửa, cà vạt thì bị tháo ra hết, treo xộc xệch trên cổ, khuy áo sơ mi của anh cũng bị tuột ra đến gần bụng, lộ ra làn da mềm mại xuân sắc vô biên bị ánh tà dương chiếu vào càng làm tăng thêm mấy phần ngọt ngào. Tay anh giơ lên, chắn ánh mặt trời đang rọi xuống một cách tự nhiên, cặp mắt nhỏ dài nheo lại, khóe miệng được bóng râm của bàn tay che phủ, hơi lóe lên một vệt sáng. Anh lại khẽ mím môi, tạo thành một đường cong tuyệt đẹp.
Chẳng phải người ta vẫn nói, nữ sinh càng “làm” thì sẽ càng đẹp hay sao? Tại sao đến lượt cô, người càng “làm” càng đẹp kia không phải là cô? Tư chất của anh vốn đã cao rồi, tại sao còn đến cướp đi cái phần tăng giá trị đáng thương ít ỏi của cô nữa?
Cô nuốt nước bọt, dùng cái cổ họng khô khốc lẩm bẩm một câu khiếu nại: “Anh là đang lấy âm bổ dương phải không?”.
“Hả?” Anh nhướn mày lên với câu lẩm bẩm phát ra từ cổ họng của cô, dường như nghe thấy một câu thuật ngữ chuyên nghiệp về âm dương học, cảm giác không được đúng cho lắm.
“Trường em hôm nay thi nên tan học sớm, cho nên, em nhân tiện, tiện đường, đến đón anh về nhà”. Cô kéo mình ra khỏi bức tường, giải thích vô cùng dài dòng về hành vi cố tình kiểm tra đột xuất của mình. Trong cái chốn xập xình, đèn xanh đèn đỏ nhấp nháy này, ai mà biết được anh có phản bội cô, làm những việc khuất tất, ăn vụng sau lưng hay không. Toàn thân anh đều là mùi nước hoa nồng nặc, cái thứ mùi kích thích mũi, ngửi còn khó chịu hơn cả mùi thảo mộc mang từ trên núi xuống.
Á, á, á!
Đều tại cuốn tạp chí đáng chết đó, trắc nghiệm ra cái kết quả dở hơi, hại cô hoang mang cả một ngày, làm thế nào bây giờ? Lẽ nào trực tiếp hỏi anh, có phải anh chỉ yêu cơ thể của em không?
Một câu hỏi rất đáng đánh.
Vậy... anh có yêu em không?
Hỏi câu đó ngay trước cái nơi chẳng có chút không khí, chẳng có chút phẩm vị này hay sao?
“Anh... anh... anh có muốn thứ gì đó không?” Đúng đúng! Đầu tiên để anh ấy buông lỏng cảnh giác trước, sau đó sẽ tuần tự tìm hiểu, thả sợi dây dài bắt con cá lớn, rồi ngồi làm ngư ông đắc lợi, rồi...
“...” Anh lại nhướn mày lên, đối với cái câu hỏi muôn thuở này, vừa yêu vừa hận.
Cô lại thế rồi, lần trước cô hỏi câu này là cách đây chưa đầy một tuần lễ, mà lúc đó anh đã đáp lại cho cô một đáp án chân thực nhất.
“Bức thi họa hoàng tử triều đại trước đích thân viết.”
Lại là thứ rác rưởi gì nữa đây? Người nào đó hoàn toàn không lý giải nổi, khoác lên mình cái mĩ danh lãng mạn - hiến thân, bay qua tiệm đồ cổ giúp anh tìm bức tranh thi họa. Khốn khổ thay, cô lại phát hiện, cái thứ đồ chơi đó đang bị nhốt trong Cố cung mất rồi. Nếu như cô có gan mong muốn vụ lợi, xem ra cả đời này sẽ bị nhốt lại trong lồng cho người ta tham quan, làm không tốt có khi còn bị cho một phát đạn tiễn lên Tây Thiên cũng chưa biết chừng. Suy xét giữa lợi và hại, cô quyết định kiếm hàng nhái cho anh. Tuy nhiên, khi đưa món hàng giả này, ý... không, là đưa món hàng nhái này cho bạn trai, cô sẽ đặc biệt giảm giá. Ai bảo anh chọn đồ chơi khó như vậy, hết cách rồi, đành phải làm thế thôi!
Nhưng những thứ đồ của hoàng tử, cứ coi là cái bô cũng có thể ghi lên cái kí hiệu “cao quý”. Giá của hàng nhái cũng khiến cô muốn khóc không ra nước mắt. Trong cái thế giới này, làm chuyện gì thì có thể kiếm tiền nhanh nhất đây?
Ngoài làm việc phạm pháp ra thì chỉ còn lại là đánh bạc.
Nhưng mà, không có tiền đánh bạc, cô lấy cái gì mà đánh.
“Cô dám sao?” Giọng nói ác ma của bà chủ câu lạc bộ có chút dụ dỗ cô, ánh nhìn lướt qua sư thúc đại nhân đang đứng bên cạnh chẳng màng chuyện đời: “Lão nương thua rồi, tiền cô cần, hãy mang đi, cô mà thua thì Thiên Lưu ở lại với tôi!”.
“... Đi đâu?”
“Đi đánh mạt chược.”
“...”
Thế là... Hạ Thiên Lưu không những chẳng nhận được thứ quà tặng nào, còn bị kéo về câu lạc bộ trai bao làm nghề cũ. Mặc dù anh chỉ phải ngồi ở phòng khách làm vật triển lãm, nhưng cũng khiến tâm trạng của cô cực kì không tốt. Vẫn không có tính mục đích như trước kia, không có tinh thần tích cực làm việc, anh phải ngồi trong đó, hoàn toàn là tại người nào đó đã đem anh ra đánh bạc, cô lại còn dám hỏi anh: “Có muốn thứ gì không?”.
Anh đã nói rồi, anh muốn bị kéo lại câu lạc bộ trai bao, muốn bị người khác khinh bạc sao?
Đối với cái người suốt ngày bị vạ miệng kia, anh vẫn chọn cách bớt nói đi là hơn.
Nhướn nhướn mày lên, anh gật gật đầu.
“Thứ gì?”
“Em.”. Là thứ mà chỉ cần mất một chút sức lực, không cần tiền, vẫn có thể tặng cho anh.
“...” Trong đầu anh chắc là hoàn toàn không có mấy cái dây thần kinh lãng mạn, “Em có thể làm gì cho anh?”.
Anh kéo tay cô, bắt đầu đi về nhà, trong đầu hồi tưởng lại những việc cô có thể làm cho anh. Đơn giản nhất, không nguy hiểm nhất, an toàn nhất, chỉ có một việc cô có thể làm. Anh quay đầu lại nói với cô một cách vô cùng thẳng thắn: “Lấy âm bổ dương sao?”.
“Ý!”
Anh.. anh... anh ấy quả nhiên chỉ yêu cơ thể của cô. Ông trời ơi, trắc nghiệm tâm lí thực sự là quá chuẩn rồi!!!