Tình cảm giữa hai người gián đoạn một thời gian.
Trong lòng Hồ Bất Động dự tính như vậy, tính khí của sư thúc khá thất thường, trong lúc này cô không cần thiết phải phí sức bắt chuyện với anh. Dù gì người ta vẫn nói “nhất cự li” mà, cho dù anh không muốn gặp mặt cô, cho dù anh ghét côâu thì anh vẫn phải sống chung với cô dưới một mái nhà, vẫn phải ra vào chạm mặt, đợi anh hết giận rồi, hết ghét cô rồi, cô mua hai đĩa phim A cho anh, cũng coi như vạn sự đại cát, công đức viên mãn, mọi người lại vui vẻ.
Thực ra, cô phải thừa nhận, sư thúc của cô tuy tính khí có chút nắng mưa, trái khoáy nhưng rất dễ dỗ dành, ngay đến người kĩ năng dỗ dành người khác kém như cô mà lần nào cũng thuận lợi suôn sẻ, thỉnh thoảng còn có thể nhận được một ánh mắt tuy không đến mức cuồng nhiệt, cháy bỏng nhưng rất dịu dàng, ấm áp. Chỉ có điều cô rất ít khi dỗ dành anh.
Làm nũng, cô chưa thử bao giờ, giả vờ giận dỗi càng không phải sở trường của cô. Số lần hai người nắm tay nhau ít vô cùng, lần nào cũng không phải kéo thì là lôi, rồi còn vô tình nói câu gì đó làm mất đi không khí, ngay cả số điện thoại cũng...
Tình cảm hai người thực ra chỉ có thế, anh làm sao mà gặp xui xẻo được. Anh xui xẻo mới lạ đó. Thực ra nguyên nhân chính nằm ở cô, rõ ràng cô vừa ăn cướp vừa la làng, vậy mà còn ngang ngược, hùng hổ la thật to.
Càng nghĩ càng cảm thấy mình xấu xa. Cô ngước nhìn cả nhà đang ngồi quây quần quanh bàn ăn, bố cô dường như không để ý lắm đến không khí yên tĩnh khác thường trong bữa cơm hôm nay, vừa cắn đũa vừa cầm điều khiển từ xa chuyển kênh ti vi, Phạn Đoàn liên tục nháy mắt ra hiệu với cô, còn anh từ khi về đến nhà không nói tiếng nào chỉ gắp mấy món ăn trước mặt mình như thể sợ những món ăn trước mặt cô đều bị sự xấu xa của cô làm mất đi hương vị, khiến anh ăn mất ngon.
Thế là cô quyết định dỗ dành anh.
Cô gắp một miếng rau trước mặt mình, lần này cô không cần gượng gạo hay giả bộ nữ tính như hôm có hai chị em nhà họ Nguyễn, cũng không gắp món cà tím mà anh ghét, đặc biệt cô gắp thức ăn cho anh ngay trước mặt bố mình. Ngần ấy đủ thể hiện thành ý và quyết tâm cầu hòa của cô rồi chứ? Lần này không phải cô tùy tiện dỗ dành cho qua chuyện, mà cô hối cải thực sự.
Cho nên giữ thể diện cho cô một chút, chuyện này rất hợp tình hợp lý, phải lẽ vẹn tình mà, đúng không?
“Anh thích ăn món này, đúng không?” Cô thêm vào một nụ cười xu nịnh, chìa tay bỏ chỗ thức ăn trên đũa của mình vào trong bát của anh, chẳng quan tâm đến ánh mắt trợn trừng và cái miệng sắp méo xệch đi của bố mình, chỉ chăm chú quan sát biểu hiện của người cô muốn lấy lòng.
Mau, mau lộ ra biểu hiện “coi như em còn có chút lương tâm, tha thứ cho em lần này”. Mau, mau đi.
“Này, Bất Động, gắp cá cho bố, bố muốn ăn!” Hồ Thước lập tức chìa bát trước mặt cô, còn vui vẻ vỗ vai sư đệ mình. “Sư đệ, cậu đừng suy nghĩ nhiều nhé, Bất Động nhà tôi từ bé đã ngoan ngoãn, biết phân lớn nhỏ, kính trọng người trên, yêu trẻ kính già, nó chỉ tiện tay gắp thức ăn cho cậu thôi, chứ không phải có ý gì với cậu đâu. Những chuyện khó khăn như loạn luân, nó không làm được đâu, phải không, Bất Động?”
Loạn luân là chuyện rất khó khăn. Không sai! Nhưng cô luôn có quyết tâm nếm thử! Ngọn lửa quyết tâm hừng hực cháy trong mắt cô, nhìn thấy rồi chứ, sư thúc đại nhân?!
“Bất Động, con trừng mắt nhìn sư thúc như vậy làm gì? Con ngươi sắp lồi hẳn ra ngoài rồi kìa!”
“Ai mượn ông nhìn con ngươi của tôi chứ, tôi muốn để anh ấy nhìn vào mắt tôi”.
“Cạch, cheng!”
Tiếng bát đũa cùng lúc bị đặt xuống bàn thu hút toàn bộ sự chú ý của Hồ Bất Động, cô nhìn anh thản nhiên buông bát đũa xuống, tiện tay bưng cốc trà bên cạnh, nhấp một ngụm, chẳng thèm nhìn vật thể đáng ghét đột nhiên xuất hiện trong bát mình lấy một cái.
“Anh... anh ăn no rồi sao?” Nhìn miếng thức ăn mình gắp bị anh “ruồng rẫy”, cô vẫn cố trưng ra một nụ cười lúng túng.
“Vẫn chưa ăn no!” Anh u ám buông ra một câu, tay khẽ đẩy cái bát sang bên cạnh, lông mày nhíu chặt lại. “Nhưng tôi không ăn món ăn có mùi khói”.
“Món nào có mùi khói?” Cô không hiểu chớp chớp mắt. Dưới gầm bàn, Hạ Phạn Đoàn đá chân loạn xị, cô khó hiểu nhìn nó, thấy thằng nhóc chỉ chỉ vào phòng cô, tay kéo kéo chiếc áo khoác của mình, ngầm nhắc nhở lại chuyện tốt mà cô làm.
Đáng ghét! Thằng nhóc đã đồng ý giúp cô giữ kín bí mật, hơn nữa còn cẩn thận giấu chiếc áo khoác kia xuống gầm giường phòng cô. Nhưng mùi thuốc lá nồng nặc thì làm sao qua được “mũi” anh. EQ của anh không cao nhưng khứu giác lại cực kỳ nhạy cảm, trước giờ anh đều dựa vào nó để nhận biết phương hướng, trong nhà cô giấu một chiếc áo đầy “mùi đàn ông” như vậy, chẳng phải khiêu khích quyền uy của anh sao? Hu hu, chẳng trách từ lúc về nhà đến giờ, anh không cho cô chạm vào mình, sắc mặt càng lúc càng sa sầm. Chắc anh giận lây cả thằng nhóc Phạn Đoàn dám che giấu, tiếp tay cho tội ác, nó biết ngay không thể giở trò trước mặt bố mình mà. Chết rồi, chắc chắn bố cho rằng nó là phản đồ, là đồng đảng của chị Hồ, lần này nó bị chị ấy hại chết rồi.
Lúc này cô mới chợt nhớ ra, trong phòng mình đang cất giấu một tội chứng không thể chối cãi về vận đào hoa. Mùi thuốc lá đáng chết, cô đã bị chiếc áo khoác này bọc lấy thân thể cả buổi chiều, cho dù đã tắm rửa sạch sẽ, dùng xà phòng chà xát hai lần, nhưng anh vẫn ngửi ra mùi đó.
Hóa ra, anh giận vì cô khắp người toàn mùi thuốc lá mà dám đứng trước mặt anh cáu gắt. Nhưng vì sao lúc đó anh không vạch trần cô, còn mặc cho cô vô lý cáu gắt? Hóa ra, anh đã phát hiện ra mùi thuốc lá, thế mà cô còn đang mừng thầm vì chuyện ám muội cô làm không bị anh phát hiện, kì thực anh chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua thôi. Hóa ra, không phải anh cố tình không muốn giữ thể diện cho cô, không phải không cần cô đối tốt, mà là anh đã cho cô quá nhiều cơ hội để thay đổi mình rồi. Đến lần này, anh không dự định cho cô cơ hội nữa.
Thật tồi tệ...
Cô không nghe lời Phạn Đoàn, đúng là cô luôn bắt nạt anh. Chỉ vì anh trêu đùa, bóc mẽ cô một lần, mà cô ác ý báo thù anh.
Thật nhỏ mọn!
Cô không phải người đại nhân đại lượng, thật ra cô vẫn đang trả thù anh. Nhưng anh không muốn vạch trần cô.
Trong hoàn cảnh này, đôi tai của cô vẫn không vì sự nhỏ mọn, ích kỉ mà ngừng làm việc, nó thông báo cho cô một tin động trời.
“Tôi muốn dọn ra ngoài sống!” Hạ Thiên Lưu tuyên bố.
Giọng nói của Hạ Thiên Lưu hoàn toàn không dịu dàng, không dễ chịu, êm ái như suối chảy, càng chẳng ấm áp như nước chảy dưới cầu, anh nói từng tiếng rõ ràng mạch lạc.
“Bố...” Hạ Phạn Đoàn là người đầu tiên có phản ứng, cho dù cơm trong miệng thằng nhóc còn chưa kịp nuốt. Lần này gay go rồi, chẳng trách bố vừa về nhà liền đi thẳng vào phòng gọi điện thoại, chắc chắn để tìm chỗ ở mới. Ý... Không phải bố vẫn dùng chiêu cũ lấy độc trị độc, lấy bạo trị bạo, để trả thù tính đào hoa của chị Hồ mà chạy đến nhà một người phụ nữ xa lạ sống đấy chứ. Đều là chị ấy sai, chiếc áo khoác dính đầy bùn đất và nước mưa đó, cứ ném đi chẳng phải là xong chuyện sao, mang về nhà làm gì chứ?
“Chuyển nhà? Cậu muốn chuyển đến đâu chứ?” Hồ Thước chớp chớp mắt, cắn đũa hỏi. “Nhưng cậu muốn chuyển nhà tôi cũng không ngăn cản cậu. Đàn ông cũng không thể sống dựa vào người khác mãi được, phải tự lực cánh sinh chứ. Rất có tiền đồ! Sư huynh kính phục cậu! Nhưng cậu đừng tự làm mất mình nhé, ngày lễ tết thì qua đây ăn cơm với chúng tôi”. Ông ta nói xong, cũng chẳng buồn quan tâm mình đã hoàn toàn đảo lộn quan hệ người làm việc kẻ ăn bám, trong lòng mừng thầm vì chuyện loạn luân này cuối cùng cũng kết thúc. Ông ta chìa bát cơm đến trước mặt con gái. “Bất Động, xới cơm cho bố”.
Cô cũng rất nghe lời, ngồi nguyên tại chỗ không động đậy, chỉ ngẩng đầu nhìn chằm chằm sư thúc mình trước mặt, môi mấp máy một lát, rồi cắn thật chặt. Anh dứt lời ung dung đứng dậy bỏ về phòng mình.
“Chị còn ngồi đó làm gì, mau đi xin lỗi đi, chị Hồ”. Phạn Đoàn vứt đũa xuống, đẩy đẩy cô nàng đang rơi vào trạng thái ngây dại.
Cô ngồi ngây ra, lấy lại bình tĩnh, vò vò mái tóc còn hơi ướt, không biết mình nên làm gì mới phải, đành đơ đơ bưng bát đũa lên và cơm vào miệng.
“Phạn Đoàn à, bố cháu chuyển ra ngoài cũng rất tốt mà. Như vậy, Bất Động không cần trải thảm xuống sàn nhà ngủ nữa, phải không, Bất Động?”
Cô không trả lời, tiếp tục nhồi cơm vào miệng. Đến khi miệng đã quá tải, cơm cứ thế vãi hết ra ngoài.
“Tốt gì mà tốt! Cháu không muốn ngủ cùng sư bá, cháu muốn ôm cơ thể thơm mát, mềm mại của bố cháu ngủ! Chị Hồ, chị còn tâm trạng ăn cơm sao? Bố em đã thu dọn đồ đạc rồi!”
Ăn hết một bát cơm, sao cô vẫn cảm thấy rất đói? Cô chép chép miệng.
“Thiên Lưu, cậu không gấp gáp đến mức phải dọn đi ngay trong hôm nay chứ?” Hồ Thước nhìn Hạ Thiên Lưu xách tay nải đi từ trong phòng ra.
Đồ đạc của anh không nhiều, ngoài mấy chiếc áo dài thỉnh thoảng mặc ở nhà, còn lại toàn là đống sách chẳng ai biết bên trong viết gì. Anh qua quýt gói lại đống đồ, chẳng buồn sửa sang cho chỉnh tề đã khoác tay nải bỏ ra ngoài.
Cô nhìn chỗ hành lý được gói ghém sơ sài của anh, lông mày nhíu thật chặt. “Cạch, roạt!”, cô đứng bật dậy, dáng vẻ hừng hực khí thế, trông rất đáng sợ, khiến Phạn Đoàn nắm chặt tay, còn Hồ Thước nuốt nước bọt ừng ực. Anh thản nhiên liến nhìn cô một cái, dường như không hy vọng cô sẽ níu kéo mình ở lại.
Cô sẽ cướp lấy tay nải anh đang cầm trên tay, đẩy anh vào một góc tường. Sau đó cô sẽ gác một chân lên tường, dùng thứ giọng điệu áp đảo nhất, hung hăng nhất, đấm vào ngực anh mà hét lên: “Khốn kiếp! Tức giận với em cái gì chứ, làm loạn lên rồi bỏ nhà đi thì rất có thể diện sao? Chẳng phải em đang dỗ dành anh đấy thôi? Anh chạy ra ngoài ở làm gì chứ, chẳng phải chỉ vì ghét mùi thuốc lá kia sao, ngày mai em sẽ mua nước xịt phòng về xịt, xịt thật nhiều, xịt đến khi nào anh cảm thấy hài lòng cũng không được sao? Anh ra ngoài ở rồi, em phải tới đâu để dỗ dành anh? Anh không được đi, ở lại cho em. Đợi đến lúc em dỗ dành cho anh vui vẻ mới thôi! Quyết định thế đi!”.
Kế hoạch của cô rất hoàn mỹ, tuyệt đối sẽ khiến anh không thể không ngưỡng mộ. Anh sẽ phải vừa cầm chiếc tay nải, vừa dùng ánh mắt kinh ngạc đang tổn thương mà nhìn cô, sau đó sẽ co rúm vào góc tường thầm khóc. Nhưng... vì sao anh chỉ cần đưa mắt liếc qua một cái, cô đã tê dại hết cả người. Kết quả là, cô vẫn chưa hề tới trước mặt anh, đến vạt áo của anh cũng chưa hề chạm tới, cái gác chân trên tường cũng đã trượt mất, đành quay ngoắt một trăm tám mươi độ, cầm bát cơm chuồn vào trong bếp, chỉ lưu lại một câu yếu ớt: “Đói bụng quá, tôi phải ăn cơm!”.
“Cạch!”
Đáp lại lời của cô, là một tiếng mở cửa.
Cô mở nồi cơm ra, xúc một thìa cơm trắng, nhét thẳng vào miệng mình, sau đó gắng sức nhai.
“Bố, bố muốn chuyển đi đâu ở, con muốn đi cùng bố”.
“Con không được đi”.
“Vì sao con không được đi? Đừng mà, con biết con sai rồi, sau này con sẽ không giúp đỡ chị Hồ che giấu... Ý! Đó là cái gì. Bố thật sự muốn chuyển đến nhà của một người phụ nữ xa lạ sống ư?”
“Đừng mà, bố, cuộc sống còn có nhiều hy vọng bố đừng tự hủy hoại mình mà”.
“Ở trong nhà người phụ nữ khác có gì mà không tốt chứ, Thiên Lưu sư đệ, ta ủng hộ đệ, khụ khụ... Tuy nói những thói dung tục là không tốt, nhưng kiêng cữ thì cũng phải có mức độ thôi. Đúng chứ! Cậu chính là hơi kiêng cữ quá đà rồi. Thế nên những người khác vừa nhìn thấy cậu, đều cảm thấy cậu có lục căn trong sạch, không hề xuất gia, mà lại không phạm vào mấy cái tứ đại giai không, đúng chứ?”
“...”
“Ai ya, cậu đừng có lúc nào cũng mặt lạnh te nhìn tôi như thế, ở trên núi lâu khiến đầu óc cậu cũng mụ mị đi rồi. Đã sớm bảo cậu học theo tôi, xuống núi tìm người nào đó mà kết hôn, sinh con đẻ cái, thật tốt biết bao. Cậu xem Bất Động nhà tôi ngoại trừ số mệnh có chút quái dị ra, thì vẫn là rất đáng...”
“Rầm!” Tiếng đập cửa vang lên.
“... Yêu... Này! Tôi còn chưa nói xong, cậu đập cửa mà đi như vậy sao, thật là không nể mặt người sư huynh như tôi mà, cậu chính là cái người như vậy, từ trước đến nay đều không chịu nghe hết những lời tôi nói, thật là không biết điều mà!”
“Con gái của bác mới là cái người không đáng yêu, không biết điều đấy. Chị Hồ, chị còn trốn trong bếp làm gì nữa, bố em đã đi rồi!”
Bước chân của Phạn Đoàn tiến gần đến từ phía sau cô, cô ậm ờ đáp lại mấy tiếng, rồi ôm luôn nồi cơm điện chạy ra ngoài, trong miệng vẫn còn đang nhai cơm, nhưng cảm thấy ăn thế nào cũng không no. Lúc này, không biết tại sao cô đột nhiên lại rất muốn, rất muốn ăn bánh rán, muốn ăn đến mức dù cho có ăn nhiều cơm hơn nữa cũng không làm dạ dày cô no được.
Cô lướt mắt qua chồng đĩa đặt bên cạnh ti vi, quyết định ngày mai sẽ mang toàn bộ đi trả, dù gì cũng không có người xem nữa rồi. Nâng chân đá nhẹ một cái vào chiếc lò hương trong góc, cô quyết định ngày mai sẽ thu dọn hết mọi thứ, dù gì cũng không có người dùng nữa. Chiếc ô giấy được cô cầm về đặt trong chiếc thùng đựng ô bên cửa, quyết định ngày mai sẽ vứt đi, dù gì cũng không còn ai...
“Anh ấy quên không mang ô rồi, mình phải cầm ô đưa cho anh ấy!”
Cô không muốn suy nghĩ chuyện ngày mai nữa, lập tức cầm lấy chiếc ô trong thùng, đi giày vào xong liền chạy xuống lầu.
“Chị Hồ, động tác của chị như vậy vẫn hơi chậm đó!”
“Ta cược bố cháu sẽ không quay lại!”
“Không cược gì hết! Muốn cháu cược bố mình sẽ quay lại ư? Như vậy khác nào cháu cầm chắc phần thua rồi. Hừ!”
“Đợi một chút!”
Cô vừa chạy vừa hét gọi, thấy bóng người kia đã dừng bước trên bậc thềm trước khu nhà nhưng không quay người lại. Cô không còn thời gian để tiếp tục suy xét, lại chống tay vào mạng sườn mà chạy. Sau đó cô giảm dần tốc độ, chạy gần đến phía lưng anh, đưa chiếc ô giấy đến trước mặt anh: “Ô của anh!”
Anh liếc mắt xuống, nhìn chiếc ô cô đang giơ trước mặt, không nói gì.
Chiếc ô không được anh chấp nhận, mặc cho cô cứ giơ giơ nó trên cao. Cô từng chút, từng chút hạ cánh tay đã tê mỏi xuống, cuối cùng buông thõng xuống bên quần.
Tại thời điểm đó, con ngõ bỗng nhiên được chiếu sáng bởi hai chiếc đèn công suất lớn như đang chống chọi với bóng tối bao quanh. Cô sực tỉnh, quay đầu nhìn chiếc xe hơi trông rất quen mắt đang đậu dưới lầu nhà mình. Cửa xe bật mở, bà chủ câu lạc bộ vừa kết thúc cuộc điện thoại, bước xuống xe, lướt mắt một cái, nhìn dáng vẻ có chút quái dị của bọn họ: “Thiên Lưu, hôm nay cậu tan làm sớm chính là vì muốn chuyển nhà sao?”.
“Bà có chỗ nào ở được không?” Anh hỏi rất tùy tiện, dường như không hề để ý đến chuyện tối nay có phải ngủ ở đầu đường hay không.
“Đương nhiên là có chứ! Tôi sớm đã bảo cậu dọn ra ngoài mà, ở đây hàng ngày đi đi về về rất không tiện, đứa con gái này cuối cùng cũng chịu thả người rồi sao? Vậy là tuyệt quá rồi, tôi đã bảo người sắp xếp chỗ ở cho cậu, chắc chắn thoải mái hơn ở đây nhiều. Cái nhà khó chịu như vậy làm sao có thể cho người ở được chứ! Này, nha đầu thối, cô làm gì mà cầm cái ô hỏng đứng như trời trồng ở đây thế?”
Từ trước đến nay cô luôn biết, anh không phải là không có người cần, có cả đám người tình nguyện xếp hàng để có được anh, vì vậy cô không nên làm những việc không biết tốt xấu như vậy.
“Đúng rồi, đúng rồi! Hôm nay Nguyễn đại tiểu thư có đến tìm cô nhờ giúp đỡ phải không? Cậu chàng hàng xóm nhà cô đã bị cô thu phục rồi chứ? Tôi nghe nói công ty nhà cậu ta sắp phá sản rồi, chính tôi đã cố ý cho cô một cơ hội để trả thù cậu ta, giúp cô có thể cười trên sự bất hạnh của cậu ta một lần... Này! Lão nương đang nói chuyện với cô, sao cô lại ngây ra như vậy chứ?” Bà chủ câu lạc bộ giơ tay lên cốc cốc vào cái đầu ngu muội kia, khi quay người lại thì mới phát hiện VIP của mình đang cất bước bỏ đi, “Haizzz! Thiên Lưu à, cậu đi nhanh như vậy làm gì chứ?”
“Tôi muốn đi ngủ!”
“Sớm thế này mà đã buồn ngủ rồi sao? Cậu mệt đến thế thật sao?” Bà chủ câu lạc bộ lẩm bẩm một câu rồi quay người cúi đầu nhìn, Hồ Bất Động giờ đã ôm lấy đầu gối bà ta, rúm ró quỳ dưới đất, “Lần này cô thực sự khiến cậu ấy bị tổn thương rồi! Lại còn tổn thương đến nỗi chịu đến chỗ của lão nương để mà lẩn tránh. Cậu ấy tốt xấu gì cũng là VIP của tôi, kiếp trước cậu ấy có nợ gì cô, mà phải bị cô giày vò như thế này? Nha đầu chết tiệt nhà cô, có phải là muốn tôi dạy dỗ cô một trận thì mới biết nghe lời không hả! Gây ra một mớ hỗn độn rồi bắt lão nương giúp cô thu dọn mà được à!”.
Cô mặc cho cái đầu bị “dạy dỗ” bởi mấy phát cốc nặng tay, không phản kháng cũng không đáp lại, sau đó liếc mắt nhìn bà chủ câu lạc bộ đang giẫm trên chiếc giày cao gót ngồi lại vào trong xe và khởi động máy. Bỗng cô lại thấy anh ngồi ở phía sau đang đẩy cửa xuống xe, đi về phía mình. Cô ưỡn thẳng lưng lên mong chờ, thân người đã nghiêng về phía anh. Anh nhìn cô, không chớp mắt, duỗi bàn tay đưa đến trước mặt cô, môi hơi mím lại, buông ta một chữ.
“Ô!”
“...” Cô cúi đầu nhìn lại lần nữa chiếc ô giấy bị mình ôm chặt trong lòng, sau đó ngẩng lên nhìn anh, ôm chiếc ô vào lòng chặt hơn nữa.
“...” Bàn tay anh vẫn giơ trước mặt cô, không hạ xuống, cố chấp muốn thu hồi lại món đồ của mình.
“...” Cô cắn chặt môi, gắng sức lắc đầu.
“Trả anh!” Anh mở miệng, kiên trì khiến cô không có đường lui.
“... Em... tạm thời anh để lại nó ở chỗ em được không?”
“...”
“Em sẽ trông nom nó thật tốt, sẽ không vứt nó đi, sẽ không làm hỏng, sẽ không làm bẩn”. Sẽ không ghét bỏ nói nó là thứ rách nát, cũng sẽ không ghét bỏ nói nó là thứ phiền phức nữa.
“Em không dùng được nó đâu”. Bàn tay anh hạ thấp xuống một chút, rồi lại đưa đến trước mặt cô, “Trả lại cho anh!”.
“...” Cô dần thả lỏng chiếc ô trong lòng, cảm thấy anh đang nhẹ nhàng rút lấy nó, rút đi hơi ấm còn lại trong lòng cô, lấy đi sạch sẽ, lấy đi hết tất cả, lấy đi sạch sẽ đến mức dường như từ trước tới nay chúng chưa hề tồn tại.
Làm thế nào đây? Đột nhiên cảm thấy bụng càng đói hơn...