Theo tấm danh thiếp mà anh chàng hoạt bát đưa cho mình, Tề Lãng đã đứng bên dưới một tòa nhà cao cấp hơn mười mấy tầng lầu.
Ngẩng mặt nhìn lên, Tề Lãng chỉ có thể nhận lấy ánh mặt trời gay gắt chiếu rọi xuống, sau đó là một màn hoa mắt từ những tấm kính trong suốt phản chiếu lại.
Cậu nheo mắt, hít một hơi thật sâu rồi bước vào bên trong. Bầu không khí bận rộn của mấy tập đoàn hầu như đều giống nhau y như đúc. Người người đi qua đi lại, mấy ai mà ngước mắt nhìn nhau đâu chứ.
Họ không lủi thủi về phía trước thì cũng cắm mặt vào chiếc di động trên tay mà thôi.
Tối hôm trước Tề Lãng đã gọi vào số trên danh thiếp, người bắt máy là anh chàng hoạt bát. Cho đến ngày hôm qua, cậu mới biết anh chàng có tên là Finn.
Lúc Tề Lãng ấn nút thang máy định lên lầu sáu thì bất ngờ gặp mặt Finn đang đi tới. Hai người vui vẻ chào nhau vài câu, sau đó Finn dẫn Tề Lãng lên gặp mặt chủ tịch.
Trong lúc chờ đợi thang máy di chuyển lên tận lầu mười thì Finn bắt chuyện với Tề Lãng. Ngày hôm trước gặp nhau tại Little Home, hai người căn bản không được nói nhiều cho lắm.
Finn hai tay thong thả rút vào túi quần, mỉm cười thân thiện:
" Cậu là Wayne Jones nhỉ?"
Tề Lãng nhìn Finn, gật đầu, " Vâng." Sau đó hỏi tiếp, " Anh làm ở đây lâu chưa?"
Finn nghe câu hỏi, đôi mắt thoáng nhìn qua lớp kính trong suốt, giống như chìm đắm trong ký ức tươi đẹp của bản thân vậy. Một hồi lâu, Finn gật đầu, cười rất thản nhiên.
" Khá lâu rồi, từ lúc tôi tròn mười tám tuổi."
Tề Lãng có chút kinh ngạc nhìn Finn, đôi mi không tự chủ nhíu lại.
Số tuổi kia không phải là còn quá sớm để bước chân vào một tập đoàn hay sao? Tề Lãng có thắc mắc nhưng chỉ ngầm hỏi trong lòng, không tiện nói ra ngoài miệng.
Finn thấy cậu im lặng, bất chợt chậc một tiếng:
" Bác tôi ở trong công ty này, cho nên ông ấy liền đem tôi nhốt vào trong đây, chấn chỉnh nhân cách các thứ. Ngày trước, tôi quậy lắm."
Finn không ngại ngùng bêu xấu bản thân cho một người chỉ mới quen không lâu khiến Tề Lãng có chút buồn cười. Cậu cũng tự thấy Finn khá thân thiện.
" Tôi trước đây cũng từng làm cho một tập đoàn, về sau có lý do nên mới đi học nấu ăn."
Finn ồ một tiếng, " Tập đoàn nào thế?"
" Tập đoàn YJ."
YJ?
Khụ...
Finn như bị Tề Lãng dọa xanh mặt, cậu khẽ nghiêng đầu, ho vài tiếng rồi mới thở nhẹ ra, trấn tĩnh bản thân. Nhắc đến YJ, Finn đều nổi cả da gà vì độ lớn mạnh của tập đoàn đó cùng với một ít tin đồn về vị chủ tịch máu lạnh.
Chủ tịch máu lạnh thấy qua không ít, nhưng chủ tịch của YJ là một phụ nữ trưởng thành, không thể không nể phục.
Mặt khác, ngoài vị nữ chủ tịch lãnh khốc kia còn có thêm một tổng giám đốc, con trai cả của bà, nổi tiếng là tàn nhẫn.
Về độ tàn nhẫn này, Finn chưa từng chứng kiến nhưng nếu bảo cậu nhận xét về vị tổng giám đốc đó thì chỉ có hai từ, chó cái.
Chó cái, loài này rất hung dữ. Bình thường thì không sao, nhưng nếu đụng vào thì có nguy cơ bị cắn đến điên dại.
Tề Lãng nhìn thái độ của Finn, trong lòng có hoài nghi nhưng rồi cũng mau chóng ném ra sau đầu.
Hai người trò chuyện thêm một tí nữa rồi mới chấm dứt, vừa lúc thang máy dừng lại, mở cửa.
Ngước mặt, Finn nhanh chóng cười toe toét với cái người đằng trước, còn không khách khí chồm tới khoác tay thân mật. Tề Lãng cũng nhìn người nọ, nụ cười trên môi lập tức xuất hiện.
Người nọ không phiền Finn quấy nhiễu mình, một bên gật đầu chào Tề Lãng. Phong thái của người nọ vẫn giống như lần đầu gặp mặt ở Little Home.
Finn vẫn còn khoác tay người đó, cười với Tề Lãng:
" Wayne, chắc cậu chưa quên anh ấy đâu nhỉ? Anh ấy tên Basil, anh họ của tôi."
Anh họ? Tức...ừm, có thể là con trai người bác của Finn lắm.
Tề Lãng vội vàng cười mỉm một cái, bước tới bắt tay chào hỏi.
" Chào anh, cứ gọi tôi là Wayne."
Basil bắt tay lại, lãnh đạm nói, " Xin chào."
Sau đó, Basil dẫn Tề Lãng đến phòng của chủ tịch để ngài gặp mặt cậu, cũng như có thể trò chuyện đôi câu trước khi chính thức được nhận vào tập đoàn này.
Tề Lãng bước vào bên trong, Basil cũng nhanh chóng đóng cửa lại. Y quay qua nhìn Finn một cái, không tức giận mà chỉ nhắc nhở:
" Ở công ty, em chú ý một chút."
Finn bị nhắc nhở cũng không ngượng ngùng, giơ cao tay đặt ngang trán, tủm tỉm cười, " Vâng, sếp."
Tề Lãng nhìn thấy một người đàn ông toàn thân vest đen lịch thiệp vô cùng đang ngồi xoay lưng về phía cậu. Đứng tần ngần một vài giây, cậu mới bước đến gần hơn, cẩn trọng lên tiếng.
" Xin chào, chủ tịch."
Người được gọi là chủ tịch nhẹ nhàng xoay chiếc ghế lại, ấn tượng đầu tiên về con người này chính là khuôn mặt nhân hậu và dịu dàng. Nụ cười kia cũng thật ấm áp.
Tề Lãng nhìn ông ấy, cảm giác giống như người cha đang nhìn đứa con trai của mình đã trưởng thành vậy.
Ngẩn ngơ một lúc lâu, Tề Lãng mới chịu tỉnh lại, bất giác quay mặt đi chỗ khác, tránh đi ánh nhìn dịu dàng kia.
Người đàn ông đó đứng dậy, phong thái điềm đạm bước tới chỗ cậu, vươn bàn tay ra:
" Chào cậu, tôi là Alvin."
Tề Lãng nhìn bàn tay kia một chút rồi nắm lấy, hơi ấm từ đó lan tỏa. Cậu nhất thời mỉm cười thật mãn nguyện rồi nói:
" Tôi là Wayne Jones."
Hai người ngồi xuống bàn trà gần đó, nhàn nhã nói chuyện.
Alvin thoạt đầu quan sát cậu rất kỹ lưỡng, khi nhìn đôi mắt màu nâu kia, bỗng dưng ông lại ngẩn ngơ ra một lúc. Tâm trí Alvin lúc đấy giống như bị quá khứ lấp đầy, nhấn chìm không thể dứt ra được.
Đến khi Tề Lãng gọi ông tận mấy lần, ông mới xấu hổ xin lỗi.
" Tôi đã nghe con trai tôi - Basil nói lại chuyện của cậu. Tôi cũng nếm qua món bánh đó rồi. Thật sự rất ngon."
Được chính ngài chủ tịch đây khen món bánh mình làm, Tề Lãng không còn gì khác ngoài sự kinh hỷ tột cùng. Cậu không còn khẩn trương nữa, mà ngược lại tự nhiên trò chuyện cùng ông ấy.
" Tôi luôn nhớ đến quê hương của mình. Nơi đó tôi đã có nhiều kỷ niệm vui vẻ."
Alvin nghe Tề Lãng nói, bất giác cũng gật đầu đồng cảm.
" Trước đây tôi cũng từng qua bên đấy, sau lại gặp một người rồi đem lòng yêu mến. Tôi cùng cô ấy yêu nhau rất sâu đậm, nhưng tôi là người đến sau. Cô ấy còn có một người nữa trước đó, nhưng nghe bảo, người đó đã có vợ. Cô ấy chẳng qua là người tình mà thôi."
Nghe Alvin thản nhiên kể quá khứ không mấy vui vẻ cho mình nghe, Tề Lãng kinh ngạc không ngớt.
Câu chuyện tình yêu của ông cũng thấm đẫm nước mắt quá. Nếu viết lại kịch bản, làm thành phim truyền hình thì chắc chắn lấy đi không ít nước mắt khán giả đâu.
Tề Lãng nghe kể còn mủi lòng.
Nhưng rồi cậu chợt cảm thấy, câu chuyện tình yêu kia, có một chút tương đồng kỳ lạ. Hiện tại cậu không dám chắc chắn điều gì, nhưng càng nghe lại càng thấy quen thuộc.
"... Khi tôi bệnh nặng, cô ấy luôn bên cạnh chăm sóc cho tôi. Tận tình ngày đêm, đến bản thân bệnh nặng cũng không màng. Lúc đó tôi không có một tài sản gì lớn lao, cho nên cô ấy đã giúp tôi trị bệnh. Không rõ số tiền kia ở đâu ra nhưng cô ấy bảo tôi không cần lo. Về sau, tôi biết được cô ấy có một đứa con trai nhưng đã sớm rời khỏi mình..."
Đến đây, Tề Lãng giật mình, suýt thì làm rơi tách trà trên tay. Cậu thất kinh nhìn Alvin, cảm thấy cuộc trò chuyện hôm nay đi khá xa chủ đề làm việc, cho nên cậu lên tiếng:
" Xin lỗi ngài nhưng...câu chuyện của ngài làm tôi thật sự không thoải mái lắm."
Alvin nhướn hàng mi, không trách móc cậu nửa lời, lại chỉ cười:
" Ô, tôi vô ý quá, cậu cũng không phải người lắng nghe trên đài. Xin lỗi."
Tề Lãng không nói gì thêm, cảm thấy lồng ngực mình thật nặng trĩu. Cậu đặt tách trà xuống, có ý cần ra về sớm.
Alvin lúc này mới nói:
" Tập đoàn chúng tôi có chia nhiều chi nhánh cửa hàng bánh ngọt. Tôi đã phân cậu xuống một cửa hàng ở phố W. Chỗ đó rất thích hợp cho cậu làm việc. Bước đầu cậu cứ làm một đầu bếp nhỏ nhé, về sau sẽ được thăng tiến nhanh thôi."
Sự may mắn này giống như một điều ước trên trời ban tặng xuống, Tề Lãng nào dám đòi hỏi quá nhiều cơ chứ?
Hiện tại như vậy là quá đủ với cậu rồi.
Đứng dậy, Tề Lãng cúi gập người, tỏ ý đa tạ Alvin. Sau đó, cậu chào tạm biệt ông, rời khỏi H&H.
Khi bóng dáng cậu khuất khỏi tầm mắt, Alvin mệt mỏi dựa lưng vào ghế đệm phía sau, nhu nhu huyệt thái dương.
Thú thật, cứ nhìn ngắm cậu, ông sẽ không ngừng nhớ đến người phụ nữ năm đó ông yêu.
#
Hoắc Kình làm việc ở Rose cũng gần một tuần, cho nên anh khá thuần thục những công việc ở đây.
Mỗi ngày đều đến nơi làm đúng giờ, nghiêm chỉnh thay đồng phục rồi bắt đầu phụ mọi người sắp xếp bàn ghế. Bên cạnh Hoắc Kình còn có một cậu bạn trẻ tuổi Conal nữa.
Nhiều lần Hoắc Kình tự hỏi bản thân, không biết anh có duyên nợ gì với mấy đứa nhóc nhỏ hơn mình hơn chục tuổi hay không nhỉ?
Cho đến bây giờ, anh gần bốn mươi rồi mà cậu nhóc vẫn nhiệt tình bám riết theo anh. Không cần anh nói chuyện, một mình Conal cũng có cả đống chuyện để nói với anh.
Conal như quyển sách "Nghìn lẻ một đêm" kể hoài không dứt ấy.
Hôm nay vẫn thế.
Làm xong công việc, chỉ còn chờ đợi khách vào quán rồi phục vụ thôi. Hoắc Kình ngồi xuống ở một bàn vuông nhỏ, ngay sau đó Conal liền ngồi phịch xuống đối diện, cười toe toét.
Ngẩng mặt nhìn cậu cười, Hoắc Kình chốc chốc cũng vui vẻ theo. Conal không khác gì viên vitamin sảng khoái cho ngày mới năng động.
Ừ thì, hơi giống quảng cáo rồi ha?
Hoắc Kình lắc nhẹ đầu, xua tan đi mấy suy nghĩ kỳ lạ kia.
Conal xếp bằng hai tay trên bàn, chăm chú nhìn Hoắc Kình. Cuối cùng lại thốt ra một câu mà cả tuần nay cậu cứ thắc mắc hoài.
" Walton, anh thật sự là 36 rồi sao?"
Đối với câu này, Hoắc Kình luôn có một trạng thái dửng dưng, dùng nụ cười đầy ý vị tặng cho cậu.
Sau đó nói, " Cậu cần xem chứng minh thư của tôi lần nữa không?"
Conal nghe xong, âm thầm bĩu môi, bộ dạng có tý không phục.
Con người gì mà hack tuổi dữ vậy? Gần bốn mươi rồi mà trông như gần ba mươi ấy. Không tin được, không tin được mà!!
" Anh làm sao mà trông trẻ vậy? Có bí quyết không?"
Hoắc Kình nhíu mi, " Có bí quyết tôi đã biến mình thành mười tám đôi mươi."
Đối với Conal, anh không có khả năng nghiêm túc, chỉ có thể nhây, hoặc nhây hơn. Conal nghe xong, đành gật đầu, tỏ ra vô cùng đồng ý.
Lúc này Hoắc Kình mới cảm thấy mình được tên nhóc mạnh mẽ yêu đời kia buông tha vài giây. Tiếng chuông gió reo lên lanh lảnh, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cửa.
Có vài vị khách hàng đã mở hàng dùm quán rồi. Nhưng ngay khi trông thấy bọn họ, tất cả nhân viên đều không ai dám nhích tới mà chào hỏi.
Hoắc Kình nhìn bọn họ, lại nhìn Conal, ánh mắt trao đổi kịch liệt.
Conal lúc này ngán ngẩm lắc đầu, không dám dính tới.
Hai vị khách mở hàng kia vẻ ngoài vô cùng bặm trợn, trên cánh tay xăm trổ không chừa một tấc thịt nào.
Những nhân viên đột nhiên chùn bước, cuối cùng bọn họ giao ánh mắt, đẩy nhân viên mới nhất của quán lên tiếp.
Hoắc Kình là nhân viên vừa được nhận thêm gần đây.
Anh khẽ thở trong lòng, đứng dậy bước đến, cố gắng tỏ ra thật tự nhiên với hai người họ.
" Quý khách muốn dùng gì ạ?"
Một trong hai người ngẩng mặt nhìn anh, lại chăm chú đến mức ngứa ngáy. Sau đó mới cười lớn:
" Muốn dùng cậu em một tí có được không?"
Người còn lại cũng nhìn anh, ném thực đơn lên bàn, bày ra bộ dạng thiếu đòn nhiều năm.
" Đúng đấy. Cậu em ngon quá. Bao nhiêu tuổi rồi? Hai mươi tám?"
Hoắc Kình cũng trưng ra một bộ mặt dửng dưng, tiếp tục đẩy thực đơn về phía họ, kiên nhẫn nói:
" Quý khách muốn dùng gì?"
" Đã nói rồi..."
" Ở đây chỉ có thức uống các loại, không có người."
Conal ở phía sau không nghĩ Hoắc Kình dám đối đáp lại, cậu kinh hãi trừng mắt. Ngay sau đó, một tên soạt đứng dậy, túm lấy cái cổ trắng trắng kia, siết thật mạnh.
" Mày cãi ai đấy hả? Mày muốn đuổi khách hử?"
Hoắc Kình bị siết chặt đến đỏ mặt, nhưng một chút than thở cũng không thoát ra khỏi cửa miệng. Anh cắn chặt môi, cố gắng chịu đựng.
" Mày ngon. Không kêu một tiếng luôn."
Nói xong, thằng khốn đấy lại thêm lực. Vừa lúc này, người sói mạnh mẽ Conal xông lên, đạp vào bộ hạ của thằng khốn đấy.
Cánh tay rời khỏi cái cổ trắng kia, Hoắc Kình bất giác lùi ra sau, thở thật gấp. Mặt anh đỏ gay, chỉ tưởng tượng đến lúc bệnh tái phát mà thôi.
Conal sức khỏe lại bền bỉ, đánh xong một thằng thì đến thằng còn lại. Cuối cùng cậu kết luận, tụi nó xăm trổ chứ méo mạnh tí nào. Bọn tởm lợm!!
Hai tên kia bỗng dưng sợ đến trắng mặt, vội vã rời khỏi quán. Conal đỡ lấy Hoắc Kình, muốn hỏi thăm anh thì anh lại khoát tay, lắc đầu.
" Tôi vào phòng thay đồ một tí."
Nói rồi Hoắc Kình bỏ đi.
Conal nhìn theo anh, trong lòng lo lắng kinh khủng. Ngay khi cậu định chạy theo thì ở đằng sau có người nắm lấy vai cậu, kéo ngược về.
Conal quay đầu, nhận ra đó là Aurora liền chau mày, khó chịu.
" Chuyện gì?"
" Ra đây một lát."
Hai người đứng khu vực phía sau, nơi để những rác thải bừa bộn. Conal vẫn còn bực bội trong lòng, định hối thúc thì bất ngờ ăn phải cái tát trời đánh của Aurora.
" Chị làm cái quái gì thế?" Conal quát lớn.
Aurora đanh lạnh nhìn cậu, " Mày phá hỏng chuyện của tao. Tao đánh là còn nhẹ. Về sau, không phận sự thì đừng dính vào."
Conal nghe thế, liền phát giác, không ngớt lời tục tằng:
" Đệch, hóa ra là chị à? Mẹ nó, con điếm này, sao dám làm trò đó với anh Walton? Muốn phá quán? Muốn nghỉ việc? Xin thẳng quản lý đi nhé. Con bitch, đừng có để ông đây chán đời lại đánh cho vài phát!!"
Conal tuôn đến thỏa mãn mới dừng, sau đó quay lưng bỏ đi vào trong. Conal đã tịnh tâm ngàn kiếp, không chửi tục, không rượu bia, không thuốc lá.
Ừ thì hai cái phía sau cậu còn cai được, còn tịnh được, chứ mà gặp đứa dở hơi bố đời thì Conal chấp hết. Chửi tới khi nào nó hết bố đời thì thôi. Chửi thôi mà, có tính thuế đâu.
Đằng này, cậu bức xúc chửi như vậy là vì Hoắc Kình, một người mà cậu vô cùng sùng bái ngưỡng mộ.
Aurora bị mắng nhiếc nhức tai choáng đầu như thế, ả lại thở thật mạnh, nắm tay siết chặt lại. Đứng một lúc lâu, cuối cùng ả mới chịu quay trở lại quán.
Lúc này, không ai để ý rằng, khi nãy hai người trò chuyện rôm rả đã có một người vô tình nghe thấy.
Khu phía sau để rác có một đường thông. Người ngoài cũng có thể đi vào bằng đường này.
Tiếng chuông gió lại reo lên, một cô gái xinh xắn bước vào. Conal nhìn thấy cô gái, lập tức bước tới, thân thiện tiếp khách.
Nhưng cô gái lại chỉ nhìn mỗi Aurora, hất cằm:
" Ê, cô kia, lại đây."
Aurora nhìn quanh, chỉ một mình mình đứng gần nhất, bất giác nhíu mày.
" Có chuyện gì thế ạ?"
Cô gái kia nhếch môi, " Ba mẹ không dạy dỗ cô hử?"
Bỗng dưng bị một thực khách đến nói thẳng như vậy, Aurora cực kỳ tức giận. Đôi mắt lóe lên một tia sáng rồi tắt lịm.
Aurora cắn môi, gằn từng chữ, " Mày là ai?"
Cô gái kia lúc này cười lớn trông vô cùng hả hê, sau đó liếc một cái, đĩnh đạc hô:
" Bố mày đấy!"