Beta: Mạc Y Phi
Tiểu Mã - một vị cảnh sát nhân dân ấn cô Hạ xuống đất, ba cảnh sát vừa mới xông vào chia nhau ra giữ cô ta lại rồi kiểm tra vết thương của Chúc Cẩn Niên.
Khi Nhiếp Vũ Tranh bước đến gần căn phòng, chỉ thấy bên trong hỗn loạn vô cùng, Chúc Cẩn Niên nằm nghiêng trên mặt đất, bên cạnh cô là chiếc ghế bị lật, hai tay cô ôm cổ, máu chảy đầm đìa. Vào giây phút đó, người vẫn luôn kiềm chế và bình tĩnh như anh chỉ cảm thấy máu xông thẳng lên não, cả người run rẩy như bị điện giật, nỗi tức giận, lo lắng và đau lòng cực độ tuôn trào mạnh mẽ như Antiaris toxicaria
(1) có độc tính cao, trong phút chốc đã lan ra từng tế bào.
(1) Antiaris toxicaria: còn gọi là cây sui, một loại cây có độc, nhựa cây có màu trắng sữa, được dùng làm thuốc hoặc mũi tên săn bắn, khi tiếp xúc với vết thương của con người và động vật, có thể gây ra một cơn đau tim, đóng tàu, đông máu, thậm chí là nghẹt thở đến chết.
Nhiếp Vũ Tranh quỳ gối bên cạnh cô, bởi vì không rõ vết thương của cô nên không thể tùy tiện di chuyển. Hai tay và cổ áo của Chúc Cẩn Niên nhuốm đầy màu máu đỏ sậm, nhưng lượng máu chảy không nhiều, chắc là không bị thương đến động mạch chết người ở cổ.
Nhưng trái tim của anh vẫn bị treo lên, ảnh hưởng đến lục phủ ngũ tạng, dường như bị nanh vuốt ma quỷ cào xé, chua xót và đau đớn không thôi.
"Cẩn Niên..." Anh thử gọi cô, hai tay nhẹ nhàng đỡ lưng cô.
"Đi lái xe nhanh lên! Đưa cô ấy đến bệnh viện gần nhất!" Chu Thủ Lượng cùng đi vào lớn tiếng nói.
"Không cần! Không cần đi bệnh viện!" Chúc Cẩn Niên xoay người nằm ngửa, chăm chú nhìn về phía cô Hạ một cái, phát hiện cô ta đã bị hai cảnh sát kiềm chế đến nỗi không thể động đậy mới thở phào nhẹ nhõm, cô bỏ tay ra khỏi cổ. Thì ra máu đều đến từ lòng bàn tay cô, tuy chỗ cổ dính những mảng máu lớn nhưng không có thương tích: "Tôi không sao, tôi lấy tay che một chút thôi, sợ cô ấy còn ra tay nên ôm cổ mình bảo vệ."
Tất cả những người nghĩ rằng cô bị cô Hạ cứa vào cổ đều thở phào nhẹ nhõm.
"Người kiểu quái gì thế, người ta có ý tốt xin cục trưởng qua đây gặp cô, nói nhiều câu khích lệ cô, cô lại như thế… Lương tâm cô đâu? Cô có biết đây là cố ý gây thương tích không?! Bằng cấp cao thế mà những gì được học đều đi đâu rồi..." Tiểu Mã chế giễu.
Dáng vẻ cô Hạ vẫn đầy tuyệt vọng, Chúc Cẩn Niên được Nhiếp Vũ Tranh nửa ôm nửa đỡ đứng lên, cô ta ngước mắt nhìn một cái rồi rời mắt đi, giống như chuyện này không liên quan đến mình.
Bỗng nhiên Chúc Cẩn Niên có thể hiểu vì sao sau khi Diệp Hân Tuyết dính vào ma túy thì không gượng dậy nổi, cuối cùng đi đến bước đường cùng. Kiểu phụ nữ như bọn họ luôn cho rằng mình hơn hẳn người khác, một khi bị Trác Lỗi kéo xuống đáy, quỹ đạo cuộc đời họ có vết nhơ, không thể rửa sạch được thì dứt khoát biến mình thành một màu đen, đen đến mức không thể đen hơn được nữa, giống như không nhìn thấy vết bẩn nào.
Nói tóm lại, cam chịu chính là một cách trả thù hai chiều, linh hồn như bị tách ra khỏi cơ thể, tất cả đều tập trung vào mặt tối của linh hồn này, dùng một thái độ tàn nhẫn, sự áy náy cực độ và tình cảm phức tạp ra sức trả thù bản thân.
Chu Thủ Lượng hắng giọng: "Tiểu Chúc, cô nên đến bệnh viện băng bó một chút sẽ tốt hơn."
"Lời hay khó khuyên ma quỷ đáng chết, từ bi không độ người tự tuyệt." Nhiếp Vũ Tranh lên tiếng, sau đó ôm lấy bờ vai cô, thấp giọng nói: "Đi thôi."
Từng cơn đau trong lòng bàn tay truyền đến nhưng cô không động đậy, quay đầu nhìn về phía cô Hạ, ánh mắt bình tĩnh, lộ ra ánh sáng của lý trí: "Hiện tại vết thương trên tay tôi đây da tróc thịt bong, máu tươi đầm đìa, một khoảng thời gian nữa sẽ tự nhiên khép lại, nhưng có thể vì vậy mà vết sẹo sẽ bầu bạn với tôi cả đời. Không ai chặt cánh tay chỉ bởi có sẹo để lại hoặc vì muốn chấm dứt cơn đau tạm thời. Mỗi người đi ngang qua cuộc đời của chúng ta, có người tát chúng ta một cái thật nặng nề, có người khiến chúng ta yêu thương đến nỗi thương tích đầy mình, có người chỉ để lại cho chúng ta đôi lời và một bóng lưng mơ hồ. Chúng ta là một cái xác, thu nhận từng ảnh hưởng họ gây ra cho mình, không ai có thể lấp đầy cái xác này, về sau còn có người muốn vào, cũng có người muốn ra. Không nên oán trời trách đất, không nên tự trách mình. Không có ai là không thay đổi, không có chuyện gì không thể xoay chuyển, chỉ cần còn sống thì khóc lớn cũng được, mắng chửi cũng được, cắn răng chịu đựng từng gian khổ mà vận mệnh mang đến cho mình, có quỷ mới biết tương lai còn sóng to gió lớn gì đang chờ chúng ta? Tiểu Hạ, cô đã mất sạch thể diện, không còn thừa bao nhiêu mặt mũi có thể vứt bỏ, khi một người hoàn toàn vứt bỏ lòng tự trọng mới được coi là kiên cường thực sự. Những ngày tiếp theo, mời cô nhặt mặt mũi của mình và dán nó lại, cho dù là giả vờ cũng phải giả vờ kiên cường một chút vì thể diện của cô."
Lúc Chúc Cẩn Niên nói chuyện, Nhiếp Vũ Tranh im lặng nhìn cô, con ngươi đen như mực, mơ hồ được bao phủ bởi tình cảm dịu dàng. Cả người cô đầy máu, trông nhếch nhác không thôi, cô cố kìm nén đau đớn nói từng chữ đầy mạnh mẽ, anh thấy, khi một người đàn ông yêu một người phụ nữ đâu phải chỉ vì "càng nhìn càng đẹp", dường như trước đây bản thân tỏ ra khinh thường khi người khác rơi vào lưới tình đơn giản là vì: cô ấy chưa tới.
Anh có cả một đời rất dài, mà bây giờ cuối cùng Chúc Cẩn Niên đã đến.
Cô Hạ hít một hơi thật sâu, ánh mắt mờ mịt dần trở nên ướt át. Cô ta nâng hai tay, vùi mặt vào, bả vai không thể kiềm chế được mà run lên, trong cổ họng phát ra những âm thanh nghẹn ngào trầm thấp.
Vài cảnh sát áp giải cô ta đi, Chúc Cẩn Niên vào vệ sinh xử lý qua loa vết máu trên mặt và cổ rồi ngồi xe đến bệnh viện.
Khâu xong, bác sĩ cẩn thận quấn băng gạc, thuận tiện nói một vài điều cần chú ý khi chăm sóc vết thương.
"Đừng đụng vào nước, giữ những chỗ xung quanh vết thương sạch sẽ, nhiễm trùng thì không tốt lắm đâu, cô... nhất định phải thay thuốc đúng hạn. Trong hai tuần này, chắc chắn tay phải của cô không tiện, cố nhịn một chút, chịu đựng một chút."
Cả người Chúc Cẩn Niên loang lổ máu, vừa nghe vừa như đi vào cõi thần tiên, cảm thấy mình nên đi tra tử vi hoặc cung hoàng đạo gì đó thử xem, gần đây hai lần vào bệnh viện, rốt cuộc là sao Thủy nghịch hành
(2) hay phạm Thái Tuế
(3). Hay là... cô liếc nhìn Nhiếp Vũ Tranh đứng bên cạnh mình một cái, có phải hẹn hò với người bạn trai đẹp trai như vậy, lại còn là cấp trên của mình nên quần chúng phẫn nộ không nhỉ?
(2) Sao Thủy nghịch hành là hiện tượng xuất phát từ việc các hành tinh di chuyển quanh Mặt trời với tốc độ, quỹ đạo khác nhau. Sao thủy nghịch hành được coi như "thời kỳ đen tối", ảnh hưởng rất nhiều tới chuyện di chuyển, tư duy, giao tiếp…
(3) Khái niệm phạm Thái Tuế được hiểu là người đó sẽ gặp nhiều sự không thuận, sự nghiệp trắc trở, hay đau ốm bệnh tật.
Trông anh không vui lắm.
"Em không sao đâu, hết đau rồi mà." Chúc Cẩn Niên lừa anh.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Vẻ mặt anh không thay đổi, xem ra không tin.
"Em khuyên cô ấy vài câu, hình như cô ấy có chuyện muốn nói, em ghé sát vào một chút, cô ấy đứng lên như muốn nói nhỏ với em. Ai biết bỗng nhiên cô ấy lấy thứ gì đó ra đâm lên mặt em, còn nói thêm câu gì mà "Đứng nói chuyện không đau lưng", em lấy tay đẩy một cái theo bản năng. Sức lực của cô ấy rất mạnh, còn muốn lao tới, em không biết vũ khí trong tay cô ấy là gì, hơi sợ hãi nên vội nằm xuống bảo vệ cổ và mặt. Cô ấy bị cảnh sát đè lại, em khá luống cuống, tay bắt đầu đau, nhất thời không ngồi dậy được."
Nhiếp Vũ Tranh nhíu mày: "Trước khi vào anh đã nhắc nhở em rồi."
Nhất thời lơ là khiến bây giờ cánh tay phải bị bọc như cái bánh chưng, nhớ đến dáng vẻ xinh đẹp của cô Hạ trước đây, Chúc Cẩn Niên im lặng, lại nghe anh nói: "Xin lỗi."
Giọng nói vô cùng chân thành, mang theo chút chán nản.
Cô ngẩn ra.
Anh lắc đầu, không giải thích.
Sắc trời đã tối, Chúc Cẩn Niên nói: "Đưa em về đi, em mệt rồi."
"Mấy ngày nay em đi lại không tiện, ở một mình không có vấn đề gì chứ?" Đưa cô đến trước cửa nhà, anh lại nhíu mày.
Chúc Cẩn Niên đảo mắt, khẽ thở dài: "Có vấn đề đấy, có thể phải mời một bảo mẫu." Dứt lời, cô ngước mắt nhìn anh: "Nếu không anh liên lạc giúp em đi?"
Nhiếp Vũ Tranh nhìn cô một lát rồi chỉ vào mình.
Cô lắc đầu: "Em muốn người chuyên nghiệp cơ. Hơn nữa, anh phải chuẩn bị làm giám định tâm lý cho Kiều Di Đồng, nào có rảnh rỗi mà chăm sóc em?"
"Em muốn kiểu bảo mẫu gì, hửm?"
Chúc Cẩn Niên nhướng mày: "Chịu khó, miệng không nói nhảm, đẹp trai, cơ thể khỏe mạnh, dáng người tốt, quan trọng nhất là: người đó phải là tiểu thịt tươi từ 18 - 22 tuổi."
"Khi em chưa nói điều kiện cuối cùng, anh cho rằng mình hoàn toàn có thể đảm nhiệm được." Nhiếp Vũ Tranh như cười như không: "Thì ra em chê anh già."
"Đừng nói như vậy chứ lão Nhiếp, anh rất trẻ, đang trong độ tuổi như hoa của người đàn ông. Hơn nữa anh là thạc sĩ, việc cần thể lực như bảo mẫu quá có lỗi với học thức của anh, vẫn nên giao cho tiểu thịt tươi làm thì hơn." Chúc Cẩn Niên theo thói quen tranh cãi với anh.
"Nói có lý lắm." Anh làm như thật, gật đầu rồi lấy di động ra, tìm kiếm một lúc, cuối cùng đưa màn hình về phía cô, chỉ vào tấm ảnh bên trên: "Em xem người này đi... Có thích hợp không?"
Chúc Cẩn Niên nhìn một cái, người trong ảnh có mái tóc ngắn sạch sẽ và thoải mái, khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt cực kỳ đẹp, con ngươi trong vắt như dòng suối mát lạnh trong núi. Anh ta mặc một chiếc áo len mỏng màu khói, chỉ tùy ý đứng như vậy, một tay đút vào túi quần màu sẫm, hai mắt thoáng nhìn qua chỗ ống kính, không có động tác và biểu cảm gì, chỉ lạnh nhạt cong môi lên thôi mà khí chất tuấn tú và tự tin đã khiến người ta liếc mắt một cái khó quên được. Cô chớp mắt, lại quan sát anh một lúc, rõ ràng người trong ảnh giống anh đến chín phần: "Đây là... em trai anh à?"
"Đây là anh năm 18 tuổi." Anh để lộ chút xảo quyệt, ép hỏi cô: "Phù hợp với những yêu cầu đó của em không?"
Chúc Cẩn Niên ấn màn hình: "Vâng, anh của hồi đó không tệ, em rất vừa ý."
Vẻ mặt Nhiếp Vũ Tranh đầy hưởng thụ nhưng không chút khách sáo đáp lễ: "Trâu già gặm cỏ non."
"Đáng tiếc cỏ non đã lớn rồi." Cô nhún vai, đầy tiếc nuối nói. Tay trái gian nan lấy chìa khóa từ trong túi xách ra, khom người tra vào ổ khóa vài lần mới thuận lợi mở cửa chống trộm. Bỗng nhiên, anh đưa tay giữ tay nắm cửa, không để cô đẩy ra.
"Chuyển đến chỗ anh ở đi."
Chúc Cẩn Niên hít một hơi thật sâu, lắc đầu theo bản năng.
Tốt xấu gì cũng có chút kinh nghiệm thực chiến, cô biết lời từ chối thích hợp có thể níu kéo đàn ông chặt hơn, nếu nghe theo và nuông chiều ngược lại sẽ khiến bọn họ cảm thấy quá dễ dàng thuận lời. Phương pháp này không biết có tác dụng với kiểu đàn ông như Nhiếp Vũ Tranh không, có lẽ anh là loại người dù cô nghe theo hay anh thuận lợi thì cũng sẽ không khinh thường cô.
"Tay phải của em không tiện." Nhiếp Vũ Tranh thuyết phục.
"Em còn tay trái mà." Cô giơ tay lên lắc lắc, còn giật giật ngón tay, thậm chí trong đầu hiện lên lời một bài hát.
"Làm theo tôi nào, tay trái tay phải một động tác chậm, tay phải tay trái lặp lại lần nữa..."
(4)
(4) Lời bài hát Sổ tay rèn luyện thanh xuân của TFBoys.
Anh vẫn rất có chừng mực, không kiên trì nữa.
"Vậy em... vào nhé?" Chúc Cẩn Niên thử hỏi.
"Những lời này hẳn là nói với anh." Anh nhìn cô đầy ẩn ý, giúp cô đẩy cửa ra rồi xách vali của cô vào trước.
Vào giờ phút này Chúc Cẩn Niên thấy khá may mắn, bản thân có thói quen trước khi đi công tác sẽ quét dọn nhà cẩn thận, giờ dọn dẹp lại một chút là được.
"Anh tùy ý ngồi đi. Bộ dạng này của em cũng lười phải ra ngoài, nếu anh không để ý... Em gọi đồ ăn đêm ở ngoài rồi chúng ta cùng ăn nhé?" Giống tiếp đón khách vậy, cô rất nhiệt tình mở phần mềm dịch vụ giao đồ ăn ra: "Anh muốn ăn gì nào?"
"Để anh." Nhiếp Vũ Tranh nói.
"Em đã xem di động của anh rồi, không có phần mềm này." Bởi vậy Chúc Cẩn Niên âm thầm cảm thấy, thật ra anh là một người đàn ông có cuộc sống rất đơn điệu.
"Nếu trong di động của em không có bí mật gì không thể để ai biết..." Anh rất dễ dàng rút di động từ trong tay cô ra: "Anh đoán em nhất định không muốn mặc bộ quần áo máu me đầm đìa này ăn cơm."
"OK, anh làm chủ. Em đi tắm cái đã, tiện thể thay quần áo luôn. Chờ em chuẩn bị xong có lẽ đồ ăn đã được giao đến rồi." Cô đi về phòng ngủ cầm bộ quần áo để thay, lúc vào phòng tắm, cô thò đầu ra nhìn Nhiếp Vũ Tranh một cái, anh cũng đúng lúc ngước mắt lên.
"Khóa cửa lại." Anh cụp mắt xuống, giọng điệu thản nhiên nhưng lượng thông tin lại làm người ta kinh ngạc.
Chúc Cẩn Niên rụt cổ lại rồi vội vàng làm theo.