Beta: Mạc Y Phi
“Chị Chúc ơi, vị khách cuối cùng của hôm nay là anh Nghê vào khoảng năm giờ ạ.” Kỳ Kỳ cầm cốc trà sữa tựa vào cửa, mỉm cười nhắc nhở.
Chúc Cẩn Niên sửng sốt, mở máy tính ghi lịch làm việc, “Chị nhớ trong lịch hôm nay không có người này mà.”
Kỳ Kỳ thần bí thấp giọng nói, “Hình như người này có quan hệ nên cố ý chen vào đấy ạ.”
“Được…” Chúc Cẩn Niên biết lắng nghe, “Lát nữa anh ta đến thì em dẫn vào phòng tư vấn A3 nhé.”
Chúc Cẩn Niên nghĩ có lẽ vị khách này cùng một giới với Khang Kiên Dương, với kiểu khách này, có nhu cầu thì tất nhiên phải đáp ứng nhiệt tình chu đáo. Thời gian tư vấn một tiếng, phục vụ xong vị khách này thì cũng nên tan tầm thôi, không biết tình hình thẩm vấn bên phía Nhiếp Vũ Tranh thế nào rồi.
Năm giờ mười phút, hơi nước màu trắng bay ra khỏi ấm nước, lượn lờ xung quanh, Chúc Cẩn Niên rút điện của ấm nước, nghe thấy tiếng bước chân, theo bản năng cô nhìn ra cửa.
Thân hình cao lớn và gương mặt anh tuấn xuất hiện ở cửa.
“Tại sao lại là anh?” Thấy người đến là Nhiếp Vũ Tranh, Chúc Cẩn Niên vừa vui mừng vừa kinh ngạc.
Nhiếp Vũ Tranh bước nhanh đến, đặt tay lên vai cô, ôm cô tới gần rồi dùng giọng điệu khởi binh vấn tội: “Sao nào, thất vọng lắm à?”
Trên người anh có mùi hương trong lành, cánh tay siết chặt bờ vai cô, lòng bàn tay nóng rực như trái tim cô đang rung động vì anh vào giờ phút này.
Cô kìm nén mong muốn lao vào lòng anh làm nũng, chỉ phụng phịu nhắc nhở, “Một vị khách hẹn trước vào lúc năm giờ, có lẽ sắp đến rồi, hay anh đến phòng nghỉ đợi em một lúc nhé?”
“Anh Nghê à?”
“Anh biết anh ta hả?” Chúc Cẩn Niên thầm nghĩ không phải vị khách có quan hệ này do anh dẫn tới đấy chứ?
“Chẳng lẽ anh không phải tiên sinh của “em”
(1) à?” Nhiếp Vũ Tranh vươn tay vuốt chóp mũi cô.
(1) Từ Anh Nghê (Ní xiānshēng) và tiên sinh của em (Nǐ xiānshēng) có phát âm gần như giống nhau, cụm từ tiên sinh của em thường được gọi với tư cách chồng của một cô gái.
“Thì ra…” Chúc Cẩn Niên lập tức phản ứng kịp, sau khi biết mình bị trêu, vẻ mặt cô rất bất đắc dĩ, lườm Nhiếp Vũ Tranh, “Anh không thấy mình rất nhàm chán à?”
“Lúc bước vào thấy dáng vẻ ngoan ngoãn chờ đợi của em, chẳng những không nhàm chán mà ngược lại còn rất thú vị.” Anh ngồi xuống chiếc sofa đơn đối diện với Chúc Cẩn Niên, thoải mái tựa lưng vào ghế, hai tay đan vào nhau đặt trên bụng, nhìn cô, “Em cho rằng anh đã mạnh đến mức không cần khơi thông tâm lý nữa rồi à? Kết thúc cuộc thẩm vấn ba tiếng rưỡi, anh đã đến chỗ giáo sư Tôn trước đây làm giám sát tâm lý, mất khoảng một tiếng, hiệu quả rất tốt, nhưng anh thấy mình còn cần một tiếng nữa để tâm sự với cô Chúc Cẩn Niên của Sa Mạc Cam Tuyền.”
Chúc Cẩn Niên sửng sốt, vội rót cho anh một cốc nước, “Rốt cuộc Hòa Thi Nhụy đã nói gì mà đến nỗi anh cũng không chịu được vậy? Có phải người nhốt cô ta mất hết tính người, ngược đãi cô ta vô cùng thê thảm không? Anh đã đến chỗ giáo sư Tôn rồi, vậy bây giờ anh muốn… nghe nhạc không? Hay là…. à, đúng rồi, em có một bộ bài hướng dẫn từ các thiên thần bảo vệ. Anh có muốn thử không?”
“Có vẻ em rất căng thẳng.” Nhiếp Vũ Tranh xoa đầu cô, “Em là lính mới hử?”
“Em không phải là lính mới, nhưng khách hàng của em không chỉ là người cùng ngành, hơn nữa còn là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy.” Cô nhún vai, lấy bài ra tráo lên, “Theo quy tắc thì nên rút bài vào buổi sáng, sau đó suy nghĩ theo hướng dẫn của thiên thần khoảng một ngày, nhưng bây giờ anh đang áp lực nên có thể phá lệ rút bài vào chiều tối.”
“Liệu pháp ám thị tâm lý, tốt lắm.” Nhiếp Vũ Tranh cười, nói thẳng ra.
Chúc Cẩn Niên cười lắc đầu, “Anh xem đi, em đã nói khó đối phó nhất là người cùng ngành đúng không? Chả trách em lại căng thẳng. Nhưng anh đã đến đây rồi thì nghe em đi, rút nhanh nào.”
Anh cầm xấp bài trong tay cô, “Rút giúp anh một cái đi.”
“Gặp phải khách hàng khó chơi, hơn nữa còn chống đối không phối hợp như này, xem như em không may vậy.” Dù nói thế nhưng Chúc Cẩn Niên vẫn ngoan ngoãn rút bài cho anh.
Nhiếp Vũ Tranh lật bài lên thì thấy trên đó in hình thiên thần nhỏ xinh đẹp đang thổi bong bóng tình yêu, tấm bài viết:
Cupid:
Chúng ta gửi những làn sóng tình yêu đến trái tim và tâm trí của bạn, để đánh thức tình yêu trong sinh mạng bạn. Bạn minh mẫn quyết định đón nhận lẫn tận hưởng sự lãng mạn, và thúc đẩy cho sự thức tỉnh này. Cho phép bản thân vui vẻ chào mừng tất cả vẻ đẹp của tình yêu.
Nhiếp Vũ Tranh im lặng, nhớ lại ánh sáng màu xanh khi mình sắp trốn vào bóng tối dưới sự dẫn dắt cảm xúc tiêu cực của Hòa Thi Nhụy.
Chúc Cẩn Niên thấy anh như đang suy nghĩ, có lẽ đã nhận được năng lượng tâm lý từ tấm bài nên cũng không mở miệng quấy rầy.
Sau một lúc lâu, Nhiếp Vũ Tranh ngước mắt lên nhìn cô.
Cô thật sự ở đây, xinh đẹp ngồi đằng kia, vô cùng tin tưởng và quan tâm đang chăm chú nhìn anh.
“Lại đây nào, anh ôm em một cái.” Anh nắm lấy tay phải của cô.
Chúc Cẩn Niên cười nhìn anh, cố ý nói: “Anh Nghê à, Sa Mạc Cam Tuyền của chúng tôi không cung cấp “phục vụ đặc biệt” như vậy.”
“Thế thì em không hiểu rõ công việc rồi, vậy mà không biết kiểu phục vụ này chỉ chuyên cung cấp cho anh.” Nhiếp Vũ Tranh ôm cô ngồi lên đùi mình.
“Xem ra lượng điện của anh đã đầy rồi.” Chúc Cẩn Niên vươn ngón trỏ, chỉ vào vị trí ngực anh.
“Còn thiếu một cái nữa.” Anh chỉ môi mình, đòi hôn một cách rõ ràng.
Chúc Cẩn Niên lại gần hôn anh một cái.
Nhiếp Vũ Tranh hưởng thụ híp mắt, “Nếu sớm biết chuyên gia tư vấn và trợ lý của mình cung cấp phục vụ này thì chắc chắn mỗi ngày anh sẽ đến làm việc đúng giờ.”
“Xin lỗi anh, em không muốn nhìn thấy anh mỗi ngày.” Chúc Cẩn Niên đáp trả, rõ ràng hai người đã sống chung rồi.
“Nhưng anh muốn.”
“À.”
Giữa bầu không khí dịu dàng, điện thoại của Nhiếp Vũ Tranh vang lên.
“Alo.” Anh nghe máy, giọng điệu thản nhiên, Chúc Cẩn Niên cực kì bội phục việc trong một giây, anh có thể hoàn thành việc hoán đổi trạng thái từ trêu chọc con gái sang điên cuồng vì công việc.
“Tôi biết rồi. Tôi sẽ đến đúng giờ.”
Nhiếp Vũ Tranh để di động sang một bên, “Lễ truy điệu của Trịnh Văn Tú được ấn định vào ba ngày sau, chúng ta đi tiễn bà ấy đoạn đường cuối cùng nhé.”
“Chuyện nên làm mà.” Nói đến đây, biểu cảm của Chúc Cẩn Niên khá nặng nề.
***
“Anh tưởng đeo kính râm thì Tào Tiểu Liễu sẽ không nhận ra anh đấy à?” Chúc Cẩn Niên nghiêng đầu nhìn Nhiếp Vũ Tranh, vừa bị vẻ đẹp trai của anh thu hút, đồng thời không nhịn được mà châm biếm.
“Với sự hiểu biết của anh về bệnh viện An Khang thì chưa chắc cô ta đã được đến trong trường hợp này.” Nhiếp Vũ Tranh giơ tay tháo kính râm của Chúc Cẩn Niên, “Thế nên em không cần có tật giật mình.”
“Ai có tật?” Cô cướp kính râm về, vừa xuống xe, đi chưa được mấy bước, chợt một giọng nói quen thuộc đã lâu không nghe thấy vang lên phía sau cách đó không xa: “Tiểu Niên?”
Cô sửng sốt, theo bản năng xoay người thì thấy Hách Dịch Kỳ và cô gái lần trước mình nhìn thấy ở cổng trường đang đi tới đây.
Dường như Hách Dịch Kỳ hơi hối hận vì nhất thời kích động chào hỏi cô, nhìn Nhiếp Vũ Tranh bên cạnh cô, anh ta khá xấu hổ, mỉm cười một cách công thức hóa, “À... Bạn gái của tôi, Cao Vũ. Đây là một người bạn học cũ của anh, Tiểu Chúc.”
Quan sát “đối tượng thích hợp để kết hôn” bây giờ của Hách Dịch Kỳ ở khoảng cách gần thì thấy bất kể dáng người hay vẻ ngoài đều thua kém Chúc Cẩn Niên, nhưng khí chất dịu dàng và nghe lời lại là thứ mà cô không có, quả thật Cao Vũ thích hợp với anh ta hơn Chúc Cẩn Niên.
“Đã lâu không gặp.” Chúc Cẩn Niên bình tĩnh hơn nhiều, lúc mới chia tay, gặp lại Hách Dịch Kỳ, lòng cô còn có thể dâng lên chút gợn sóng về hồi ức, hiện tại bên cạnh ai cũng đã có người khác, ngược lại cô thấy thản nhiên, thật sự giống như anh ta nói, chỉ là bạn học cũ.
Vốn dĩ đã không được coi là khắc cốt ghi tâm thì cứ để chuyện cũ bay theo gió đi.
“Thầy hướng dẫn luận văn của tôi là viện trưởng Tào, mấy ngày trước nghe nói chuyện nhà thầy ấy… cho nên, tôi đến… không ngờ cô…” Hách Dịch Kỳ mấp máy môi như có hàng ngàn lời cất giấu trong lòng. Có lẽ ở bên “đối tượng thích hợp để kết hôn” lâu rồi, cuối cùng anh ta cũng hiểu được một đạo lý, không phải tất cả người thích hợp để kết hôn đều phù hợp với anh ta.
Chỉ là cảm thấy chán nản.
“Tôi là chuyên gia tư vấn tâm lý của cô Trịnh Văn Tú.” Chúc Cẩn Niên nghiêng người lùi lại một bước, Nhiếp Vũ Tranh đỗ xe xong mới đi đến cạnh cô, hai người nắm tay, cô bình tĩnh giới thiệu: “Bạn trai của tôi.”
“Vị hôn phu, Nhiếp Vũ Tranh.” Anh sửa lại cho đúng, hơi trừng phạt mà siết chặt tay cô, sau đó tháo kính râm xuống tạm thời bỏ vào túi.
Nhiếp Vũ Tranh? Hách Dịch Kỳ ngẩn người nhớ lại quá khứ, anh ta vẫn nhớ rõ, sau khi trượt môn Chúc Cẩn Niên đã mắng người này không biết bao nhiêu lần, việc đời thay đổi trong chớp mắt, hai người họ lại ở bên nhau, trong lúc đó có bao nhiêu chuyện mà mình đã bỏ lỡ?
Trái ngược với bản thân anh ta, Cao Vũ rất quy củ, cuộc tình này gió êm sóng lặng, người ngoài thấy anh ta đã kết thúc được một mối tình không xứng đôi và bước vào quỹ đạo, nhưng thật ra mỗi lần nếm thử thì anh ta lại cảm thấy thiếu chút gì đó.
Hách Dịch Kỳ cười cho qua, “Chào anh.”
“Chào anh Hách, rất vui vì được gặp anh.” Nhiếp Vũ Tranh cong môi, đắc ý nói.
Chúc Cẩn Niên thầm kinh ngạc, cô có nhắc mình từng có một người bạn trai nhưng cụ thể là ai thì không nói, sao… anh biết? Thấy hai người này không có ý định vô tình nói chuyện rồi trở thành bạn bè, cô mở ô che nắng, kịp thời kết thúc cuộc nói chuyện này, “Trời nóng quá, chúng tôi đi trước nhé. Lát nữa gặp.”
Tuy gia đình Tào Nghĩa Lê đã sụp đổ nhưng dù sao của cải và mối quan hệ vẫn còn đó, cộng thêm việc Tào Nghĩa Lê đã xóa được nghi ngờ giết người nên họ hàng và bạn bè tổ chức lễ truy điệu của Trịnh Văn Tú rất phô trương. Chúc Cẩn Niên lấy danh nghĩa cá nhân ghi vào sổ viếng là kính biếu một vòng hoa, nhìn quanh một lượt thì thấy Tào Tiểu Liễu không đến thật.
Sau khi cô và Nhiếp Vũ Tranh ngồi xuống vị trí gần cuối thì vội vàng hỏi anh: “Anh biết anh ta à?”
“Ai?” Nhiếp Vũ Tranh giả ngu, nhướng mày nhìn cô.
“Được rồi, không có ai hết.” Chúc Cẩn Niên cũng thăm dò được tính tình của anh, càng gấp gáp thì Nhiếp Vũ Tranh càng vui vẻ trêu chọc mình, cố ý ngó lơ thì ngược lại anh sẽ đứng đắn hơn.
Thấy Chúc Cẩn Niên lập tức kết thúc đề tài, quả nhiên anh lại nhắc tới, “Hách Dịch Kỳ à?”
“Trước kia anh quen biết anh ta sao?”
“Hôm nay là lần đầu gặp.”
“Vậy sao anh…. ai nói cho anh thế?”
“Anh đã đồng ý với cô ấy là không bán đứng cô ấy rồi.” Tuy nói vậy nhưng anh lại bán đứng triệt để.
Chúc Cẩn Niên vừa nghe đã hiểu, “Lan Khiết Phỉ đúng không? Cậu ấy không nghĩa khí gì cả, lại vạch trần không sót chuyện gì của em…”
“Đừng hiểu lầm cô ấy. Anh nhận lời tham gia chương trình của cô ấy, đương nhiên muốn xin cô ấy chỉ bảo về khó khăn của bản thân, cô ấy tìm được ảnh của Hách Dịch Kỳ để chứng minh rằng anh hoàn toàn có thể theo đuổi được em. Anh nghĩ, với tư cách là một người làm công việc nửa tâm lý, chỉ vì để anh tự tin hơn, cô ấy mới giúp anh vượt qua khó khăn tâm lý.” Anh cây ngay không sợ chết đứng bẻ cong sự thật, còn nói vớ nói vẩn.
Chúc Cẩn Niên lườm anh.
“Lúc nãy anh quên cảm ơn và chúc mừng anh Hách, buông tha cho Tiểu Niên của anh, tìm được bạn đồng hành khác thích hợp để kết hôn.” Nhiếp Vũ Tranh nhìn bóng lưng của Hách Dịch Kỳ ở phía xa, “Với anh, đời này chuyện mạo hiểm nhất là lỡ như lúc ấy anh ta không buông tay.”
Nể tình những câu này, cô không so đo với Lan Khiết Phỉ nữa.
“Anh ta có buông tay hay không cũng không ảnh hưởng đến quyết tâm từ bỏ của em, quả thật em là một người thích hợp để kết hôn, nhưng không phải với anh ta.” Chúc Cẩn Niên khẽ lắc đầu, “Chưa nói tới ai đúng ai sai, không cùng chí hướng, không chung tiếng nói thì chắc chắn sau này cũng thành người lạ.”