Beta: Mạc Y Phi
Nghe xong lời của Nhiếp Vũ Tranh, Hạ Mão Đằng kịp thời sửa lại phương án thôi miên Kiều Di Đồng, khi phát bài đồng dao được một nửa thì bất ngờ chèn giọng gọi Kiều Di Đồng về nhà của Trâu Anh, sau đó sẽ không phát đồng dao nữa mà thay thế bằng tiếng lải nhải của bà ta.
Cứ như thế lặp đi lặp lại đến lần thứ ba, Kiều Di Đồng vẫn luôn nằm yên lặng bỗng nhiên dùng một giọng nói mà bọn họ chưa từng nghe thấy gọi: “Bà nội!”
Vẻ mặt Hạ Mão Đằng đầy vui mừng, Nhiếp Vũ Tranh vẫn theo dõi quá trình ở một phòng khác đứng bật dậy, trong mắt chứa ý cười.
Kiều Di Đồng lại nhanh chóng im lặng, mãi đến lúc tỉnh lại, nhân cách chủ vẫn chưa xuất hiện thêm lần nữa.
Mặc dù chỉ có 1 - 2 giây như thế nhưng sự biến hóa này cũng khiến người ta phấn chấn. Ít nhất, nhân cách chủ không chịu xuất hiện trong thời gian dài đã bày tỏ sự cầu hòa của mình, điều này chứng minh việc bọn họ gây kích thích là đúng đắn, hóa ra dừng đồng dao mới là tâm neo của Kiều Di Đồng.
Vội vàng thì không đạt được kết quả, Hạ Mão Đằng làm đâu chắc đấy, những lần thôi miên kế tiếp, Kiều Di Đồng xuất hiện càng ngày càng dài, anh ta cẩn thận từng li từng tí duy trì trạng thái này, xây dựng đủ sự tín nhiệm với cô ta. Đến lúc trạng thái nhân cách chủ càng ngày càng ổn định và dễ dàng xuất hiện hơn thì anh ta to gan thử nói chuyện khi ý thức của nhân cách chủ xuất hiện để đánh thức Kiều Di Đồng.
Không thể nghi ngờ, trải qua gần ba tháng và hai đợt trị liệu thôi miên, Kiều Di Đồng thật sự cuối cùng cũng xuất hiện trước mắt mọi người. Cô ta giống như đã ngủ một giấc rất dài, mang theo một chút dè dặt, một chút do dự, một chút hèn nhát quan sát căn phòng thôi miên tràn ngập yếu tố Harry Potter thần bí.
Khác với nhân cách thứ Diệp Hân Tuyết, cô ta rụt rè thiếu tự nhiên, sự đề phòng rất mạnh, bởi vì mất trí nhớ khi trong trạng thái nhân cách thứ nên ngoại trừ Hạ Mão Đằng, cô ta cũng không nhận ra những người khác của Sa Mạc Cam Tuyền. Từ đầu đến cuối cô ta giống như một người bị hại, kìm nén kiệm lời, bất cứ ai nhìn thấy bộ dạng này của cô ta đều sẽ không thích tiếp xúc với một người có vẻ âm u như vậy.
Thật ra đây mới là dáng vẻ từ trước đến nay của Kiều Di Đồng.
Dựa vào tốc độ khơi thông tâm lý của Kiều Di Đồng, đương nhiên Chúc Cẩn Niên lại tiếp nhận trường hợp này, đó cũng là một phần của giám định tâm lý.
Có thể nhận ra sau khi Kiều Di Đồng được đánh thức thì cô ta xuất hiện tình trạng hai nhân cách luân phiên thay thế nhau, nhân cách thứ Diệp Hân Tuyết vẫn chiếm phần lớn thời gian, theo quá trình đi sâu vào khơi thông tâm lý, nhân cách chủ Kiều Di Đồng có sự tự vệ rất mạnh và mong muốn trút bầu tâm sự.
Kiều Di Đồng nói ngắt quãng rất nhiều, giống như Trâu Anh - mẹ cô ta, cũng kể chuyện không có trật tự, xen kẽ hỗn loạn, ngược trước ngược sau, nhưng cô ta nói chuyện khá ngắn gọn, Chúc Cẩn Niên nghe cũng không cảm thấy bực bội. Cô tập hợp và sắp xếp lại ghi âm, kết hợp với mấy bài trắc nghiệm tâm lý, dần dần đưa ra một Kiều Di Đồng chân thật nguyên vẹn.
Không ngoài dự đoán, Diệp Hân Tuyết vẫn luôn là đối tượng hâm mộ của Kiều Di Đồng, bất kể là điều kiện gia đình hay cách sống, dường như Diệp Hân Tuyết đều đứng ở một thế giới khác, trải qua một cuộc sống khác với Kiều Di Đồng. Những điều mà Kiều Di Đồng cố gắng hết sức mới có thể đạt được thì Diệp Hân Tuyết lại có được dễ như trở bàn tay, những điều người trước cho dù nỗ lực cũng không thể có được thì người sau chỉ cần cố gắng một chút lại có thể nhận được.
Cô ta luôn trốn ở góc tối, quan sát từng cử động của Diệp Hân Tuyết, cực kỳ muốn biết từ đầu đến cuối Diệp Hân Tuyết là kiểu người gì. Quan sát theo bản năng và từ sự để ý đối với Diệp Hân Tuyết khiến Kiều Di Đồng không tự giác được âm thầm ảo tưởng, nếu hai người hoán đổi thì sẽ thành tình trạng như thế nào. Mỗi đêm trước khi ngủ, cô ta đều có thói quen tiến hành “Đóng vai nhân vật”, cô ta biến thành một người giống như Diệp Hân Tuyết, không kể đến mọi việc đều thuận lợi mà còn có số đào hoa, giống như một cô công chúa được vạn người yêu quý vậy. Cô ta giống như một biên kịch phim truyền hình, sáng tạo hết tình tiết này đến tình tiết khác, hiểu rõ đắng cay ngọt bùi trong số mệnh của nữ chính Diệp Hân Tuyết, ngay cả lúc diễn “thất tình” cũng sẽ đau lòng, sẽ kích động, rồi coi cái gối như người khác, lúc khóc lúc cười.
Lúc đầu đóng vai nhân vật, có khi cô ta là người đẹp Diệp Hân Tuyết thần bí đến từ sa mạc, bất ngờ gặp gỡ Đại tướng quân quyền cao chức trọng, có khi là cô gái Diệp Hân Tuyết xuyên không đến tương lai, xảy ra một mối tình say đắm khắc cốt ghi tâm với tổng tài bá đạo nào đó, có khi là Diệp Hân Tuyết kỳ quái giấu tên giấu họ, trở thành người nhà với một vị thần xạ thủ vẫn cùng nhau thăng cấp đánh quái. Dù thay đổi như thế nào thì bản chất bên trong vẫn thế, những nữ chính mà cô ta vào vai luôn mang dấu vết của Diệp Hân Tuyết, tựa như chỉ có trở thành người như Diệp Hân Tuyết thì mới có thể hợp tình hợp lý xảy ra chuyện như thế.
Dần dần, vào vai một người không thể thỏa mãn cô ta được nữa, cô ta bắt đầu thử phân vai thành hai người, ba người… Cô ta có thể cắt vai rồi hoán đổi thành các nhân vật khác nhau, khi nam khi nữ. Lần nào đó cô ta vào vai “nam chính” thực hiện hành vi cưỡng bức nữ chính thì thân thể cô ta lại có phản ứng, cảm giác đó rất hưng phấn, lúc thì biến thành nữ chính tự an ủi bản thân, lúc lại là nam chính khơi gợi nhiều phản ứng hơn nữa. Cô ta bắt đầu học được cách tự an ủi mình, từ từ thăm dò bản thân, khiến bản thân sảng khoải đến cực hạn. Thời gian đó, cô ta đã nhiều lần có những giấc mơ liên quan đến tình dục. Có khi cô ta không biết mình là nam hay nữ, lúc là một cô gái âu yếm với một người không nhớ nổi diện mạo, lúc thì cô ta có đặc tính của một người đàn ông, làm tình với phụ nữ, chỉ một lát sau khi tiến vào thân thể đối phương, cô ta có thể cảm nhận được khoái cảm đến đỉnh điểm cho tới lúc bật dậy.
Từ nằm “diễn” ban đầu, càng về sau mò mẫm đứng diễn, ban ngày thế nào cô ta không thèm để ý, thế giới trước khi đi ngủ mới chứa đựng tất cả sự yêu thích và đau thương của cô ta. “Đóng vai nhân vật” từ tiểu học vẫn luôn tiếp tục đến trung học, cô ta càng ngày càng trầm mê trong thế giới hoang tưởng đó, “kỹ năng diễn xuất” cũng ngày càng thành thạo. Những hành vi đó không khác sự “bắt chước của tiềm thức” mà Nhiếp Vũ Tranh đã nói. Trước khi nhân cách hoàn toàn phân liệt, cô ta đã sớm có khuynh hướng mắc chứng Hysteria
(1), hơn nữa chuẩn bị đầy đủ điều kiện tâm lý để đóng giả Diệp Hân Tuyết.
(1) Hysteria, tiếng Việt còn gọi là chứng ictêri hay chứng cuồng loạn là một trạng thái của tâm thức, biểu hiện là sự kích động thái quá, không thể điều khiển được các cảm xúc. Những người bị "hysteria" thường mất tự chủ do một nỗi sợ hãi gây ra bởi nhiều sự kiện trong quá khứ có liên quan đến một số mâu thuẫn nghiêm trọng, bệnh thường xuất hiện sau một chấn thương tâm lý ở những người nhân cách yếu. Đặc điểm quan trọng là bệnh nhân rất dễ tự ám thị và bị ám thị ly kỳ hóa hiện tượng, kịch tính hóa, thích được mọi người chú ý. (Nguồn: Wikipedia)
Trác Lỗi xuất hiện đã thay đổi cảm giác của cô ta với Diệp Hân Tuyết, từ hâm mộ trước đó biến thành ghen tỵ, nhất là sau khi phát hiện Trác Lỗi không kiên định và sự cố tình khiêu khích lẫn ngấm ngầm ra hiệu của Diệp Hân Tuyết.
Thật ra những trò mà Trác Lỗi làm sau lưng bạn bè, cô ta đã phát hiện từ lâu. Trác Lỗi không để cô ta trong lòng, cũng không quan tâm cô ta có thể phát hiện ra không. Mấy người bọn họ đều là loại người không có thu nhập tốt, con đường lâu nay vẫn đi là kéo những cô gái giàu có xuống nước dưới vỏ bọc của tình yêu.
Ngày một đám người tụ tập ở KTV, may mắn đúng lúc Kiều Di Đồng đang bị bà dì cả hỏi thăm, ở trong nhà vệ sinh nên tránh được một kiếp nạn. Nhưng Diệp Hân Tuyết bởi vì sự hiếu thắng làm hại mà bị Trác Lỗi lừa đến nơi hẹn thì không tránh được, Kiều Di Đồng chứng kiến cảnh tượng khó coi đó, vốn có thể lập tức báo cảnh sát, nhưng xuất phát từ tâm lý hả giận, cô ta lựa chọn im lặng, tiếp tục ở trong nhà vệ sinh, chờ tất cả yên tĩnh trở lại.
Từ đó, cô ta gánh cái danh xấu vì bị mọi người nghi ngờ, còn có người cho rằng cô ta cố ý hẹn Hân Tuyết đến đó. Kiều Di Đồng không hiểu pháp luật nên khi Trác Lỗi tìm đến chỗ cô ta “lánh nạn”, cô ta không từ chối, lúc câu chuyện thật sự gây ầm ĩ quá lớn, cơn nghiện của Trác Lỗi kéo đến, ép cô ta đi mua thuốc phiện, còn nói rất nhiều lời khó nghe, bao gồm sự thật anh ta lợi dụng cô ta để dụ dỗ Diệp Hân Tuyết khiến Kiều Di Đồng tức giận, lúc này cô ta mới đến cục cảnh sát.
Hành vi của Trác Lỗi khiến cô ta nhớ tới người bố từ khi sinh ra chưa gặp mặt được mấy lần của mình. Cô ta không rõ vì sao hai người đàn ông đều chưa bao giờ đặt mình vào lòng, chẳng qua cô ta chỉ có khát vọng được xem trọng, được yêu thương, được cảm thông giống như những cô gái khác hay như những nhân vật cô ta sắm vai trước khi ngủ.
Sau khi rời khởi Lương Túc, Kiều Di Đồng bắt đầu một cuộc sống mới. Ở thành phố Bằng, không có ai nhận ra cô ta, bỗng nhiên cô ta có dũng khí dùng tính cách của Diệp Hân Tuyết để đối nhân xử thế, ngựa quen đường cũ giống như trước khi cô ta đi ngủ vẫn sắm vai vậy. Hoặc ít hoặc nhiều, cô ta nghe được chuyện ở quê nhà, Diệp Hân Tuyết cứ thế bị Trác Lỗi lôi kéo vào con đường sai trái, người không ra người, quỷ không ra quỷ. Bắt đầu từ đó, Kiều Di Đồng cảm thấy bản thân trở thành người có phần không giống mình nữa, hơn nữa, cô ta càng thích bản thân khi ở thành phố Bằng hơn.
Tình cảm của cô ta với Diệp Hân Tuyết trở nên phức tạp, vẫn hâm mộ, ghen tị, hả giận cũng có, bởi vì có thói quen ôm tất cả chuyện xấu lên người mình nên cảm giác tội lỗi của cô ta càng ngày càng mãnh liệt, nảy sinh sự áy náy rất lớn. Càng ngày cô ta càng không phân biệt được, ai là Kiều Di Đồng, ai là Diệp Hân Tuyết.
Trong lúc cô ta quanh quẩn giữa Kiều Di Đồng và Diệp Hân Tuyết thì xuất hiện triệu chứng giai đoạn đầu của phân liệt nhân cách, khi đó cô ta không những chỉ vào vai Diệp Hân Tuyết mà thật sự coi mình thành Diệp Hân Tuyết, cũng tự nhiên phỏng đoán những hoạt động tâm lý của Diệp Hân Tuyết, cô ta tưởng tượng Diệp Hân Tuyết sẽ căm hận Kiều Di Đồng, hận Trác Lỗi. Lúc đi chơi với bạn bè ở thành phố Bằng hay đồng nghiệp ở vũ trường ban đêm, quán bar, dưới âm thanh cực đại và ánh đèn rối mắt tạo thành sự mê muội, trong đầu có giọng nói khàn khàn cổ vũ cô ta nếm thử những thứ kia.
Vì vậy cô ta thử.
Lặp lại vài lần, khi cô ta bỗng ý thức được việc không còn kiểm soát được mình nữa thì đã muộn. Lúc này, hai tin dữ liên tiếp truyền đến, Diệp Hân Tuyết hít ma túy quá liều mà chết, bà Hồng hiền lành hàng xóm cũng vì nguyên nhân bệnh tật mà qua đời, cô ta cảm thấy khiếp sợ, đồng thời có điều gì đó dường như muốn phá thân thể thoát ra. Cô ta lựa chọn một phương thức cực kỳ cực đoan, đó là cắt cổ tay để chống lại cảm giác kỳ lạ khó hiểu, tội lỗi và nỗi đau đớn sâu sắc.
Là cô ta hại chết Diệp Hân Tuyết.
Đồng thời, cô ta cũng thẹn với bà cụ Hồng vẫn coi mình là cháu gái ruột.
Tại sao mình lại là một người như thế, tại sao lại sống tồi tệ đến vậy? Nhớ tới lý do thoái thác không nên sinh cô ta ra trước giờ của Trâu Anh, cô ta thật sự nghĩ bản thân mình vốn không nên đến với thế giới này thật.
Ngay lúc mất máu quá nhiều mà hôn mê, dường như Kiều Di Đồng đã chết thật rồi, mãi đến khi giọng nói của Hạ Mão Đằng vang lên, cô ta mới tỉnh lại.
Trong thời gian đó, cô ta phân liệt thành Diệp Hân Tuyết, cũng để lại một “Diệp Hân Tuyết có quá khứ trong sạch” từ chứng Hysteria, người sau là lá chắn của Kiều Di Đồng dùng để ngăn cản nhân cách thứ thăm dò mình, cũng ngăn cản ý thức biểu đạt của bản thân.
Cô ta hoàn toàn biến thành Diệp Hân Tuyết, mang theo nỗi thù hận trả thù Trác Lỗi, anh ta sắp ra tù lại dụ dỗ. Đầu óc tổn thương cộng thêm nhân cách chủ ẩn nấp khiến quá khứ không chịu nỗi dần biến mất khỏi trí nhớ, nhưng cô ta vẫn nhạy cảm nhận ra sự tồn tại của một bản thân khác mà mình không biết, thế nên mới có khoảng thời gian tới tư vấn tâm lý ở Sa Mạc Cam Tuyền.
“Đây là quá trình tâm lý mà Diệp Hân Tuyết đã trải qua.” Chúc Cẩn Niên thuật lại những chuyện này trong cuộc họp phân tích tâm lý, đây vốn không phải là tư vấn tâm lý xuất phát từ nguyện vọng cá nhân nên không nằm trong phạm vi giữ bí mật.
Chúc Cẩn Niên nhìn xung quanh một vòng, đúng lúc Nhiếp Vũ Tranh ngước mắt lên nhìn cô, lông mày khẽ nhíu lại, dường như đang bảo cô tiếp tục. Cô không hiểu, nhẹ nhàng lắc đầu, tỏ vẻ đã trình bày xong.
Nhiếp Vũ Tranh lại cố ý như không nhìn thấy, khẽ hỏi: “Cá nhân cô có ý kiến gì không?”
Chúc Cẩn Niên nhìn mặt bàn, “Thật sự không biết phải đánh giá thế nào.”
Những người tham gia hội nghị khác đều bất đắc dĩ bật cười, người tự mình kêu gọi Kiều Di Đồng xuất hiện là Hạ Mão Đằng ngắm nghía cây đũa phép, mở miệng: “Từ bắt chước trở thành Diệp Hân Tuyết thật sự, có lẽ vẫn luôn là chấp niệm của Kiều Di Đồng. Tôi có cảm giác, nếu chúng ta không để nhân cách chủ một lần nữa thức tỉnh thì cô ấy sẽ từ Diệp Hân Tuyết “tiến hóa” thành một “Diệp Hân Tuyết” càng hoàn mỹ hơn trong mắt bản thân, mặc dù nhân cách cô ấy phân liệt, nhưng cô ấy cũng cố gắng hướng tới việc phát triển nhân cách, chỉ cần nhân cách mới hoàn toàn hình thành thì một nhân cách trước đó sẽ từ từ ẩn nấp. Ôi, bây giờ chúng ta khiến cô ấy rút lại thành trạng thái Kiều Di Đồng và Diệp Hân Tuyết cùng tồn tại, không biết là tốt hay xấu với cô ấy nữa.”
Nhiếp Vũ Tranh đợi một lát, không có ai đưa ra ý kiến thì lên tiếng: “Nếu không có quan điểm mới bổ sung, tôi sẽ tóm tắt phân tích tâm lý của Kiều Di Đồng.”