Vương Tử Huyên nhắm hai mắt lại, giọt nước mắt rơi xuống khoé mắt cô. Đúng lúc này, Nam Cung Hạo Thiên tỉnh lại, anh hốt hoảng khi thấy cô khóc
- Làm sao khóc? Có phải gặp ác mộng hay không?
Vương Tử Huyên giật mình nhìn anh, sau đó rút cánh tay anh đang nắm ra. Anh nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu, Vương Tử Huyên nhìn anh khó nhọc mở miệng
- Nam Cung thiếu, bây giờ chúng ta không còn quan hệ gì. Tôi nghĩ anh không nên mất thời gian ở bên cạnh tôi.
- Anh về đi.
Nam Cung Hạo Thiên sững sờ, nhìn cô với ánh mắt không thể tin.
- Huyên...
- Anh đừng gọi tôi như vậy, tôi không là gì của anh cả. Mời anh về, tôi muốn nghỉ ngơi.
- Vậy được, anh về, tối anh sẽ đến.
- Không cần đến nữa.
Nam Cung Hạo Thiên cười đau khổ, anh quay người bước đi. Cô nhìn bóng lưng cô đơn của anh mà nước mắt rơi
- Thật xin lỗi, Thiên, em không thể tổn thương anh thêm nữa. Chi bằng làm anh chết tâm, như thế em mới an tâm rời khỏi anh.
"Cốc...cốc"
Tiếng gõ cửa vang lên, Vương Tử Huyên nhanh chóng đưa tay lâu nước mắt. Giọng cô có chút khàn
- Vào đi.
- Thưa cô, đến giờ thay thuốc.
- Được.
Vương Tử Huyên gật đầu, cô y tá bước vào bắt đầu thay thuốc. Cô y tá vừa băng vừa nói
- Em thật ngưỡng mộ chị, chị có người chồng yêu thương mình vô cùng.
- Sao?!
- Chị không biết đâu, lúc anh ấy bế chị một người toàn máu, trên mặt anh ấy rất đau lòng. Biết tin chị sảy thai nhưng vẫn không bỏ chị, đây là người chồng tốt, chị nên biết trân trọng.
- Xong rồi, chị nghỉ ngơi đi.
Nói xong cô ý tá ra ngoài, mà Vương Tử Huyên khuôn mặt đỡ đẫn, tay vô thức sờ xuống bụng. Cô bị sảy thai, tại sao không ai nói cho cô biết?
Đứa con bé bỏng chưa thành hình người đã bị cô hại chết, cô, chính cô đã tự tay giết chết cốt nhục của mình.
Vương Tử Huyên hai tay run rẩy ôm đầu, nước mắt cô từng giọt từng giọt rơi xuống.
- Aaaaa...tại sao??
Vương Tử Huyên hét lên, miệng luôn lẩm bẩm
- Chính tôi đã giết chết con mình...
- Tôi là tội phạm giết người,....không, không phải vậy, không phải...
"Cạch"
Nam Cung Nguyệt đẩy cửa bước vào thấy cảnh trước mắt liền bị doạ sợ.
Vương Tử Huyên đầu tóc rối bù, mặt thì nhem nhuốc. Nam Cung Nguyệt bước nhanh đến chỗ cô vội vàng hỏi
- Làm sao lại thế này, anh hai đâu? Sao lại để cậu ra nông nỗi này...?
- RA NGOÀI! RA NGOÀI HẾT ĐI...
Vương Tử Huyên hét lên, đuổi Nam Cung Nguyệt ra ngoài. Nam Cung Nguyệt đau lòng nhìn cô
- Tiểu Huyên,...
- Ra ngoài, tôi không muốn gặp ai cả.
- Nhưng...
- Nếu còn không đi, tôi sẽ chết cho mấy người xem.
Nam Cung Nguyệt thấy cô đem dao gọt trái cây kề lên cổ mình thì sợ hết hồn
- Tiểu Huyên, bình tĩnh, mình sẽ ra ngoài. Cậu đừng làm chuyện dại dột.
- ĐI.
Nam Cung Nguyệt vừa ra khỏi cửa liền run rẩy gọi điện thoại cho anh. Nam Cung Hạo Thiên sau khi nghe Nam Cung Nguyệt nói liền từ sân vườn bệnh viện chạy lên.
Anh mở cửa nhẹ nhàng bước vào, anh thấy Vương Tử Huyên đang ngồi dưới nền đất lạnh lẽo, hai tay ôm lấy đầu trên tay vẫn cầm con dao gọt trái cây. Nam Cung Hạo Thiên tim như nhảy ra ngoài, anh tiến lại giật con dao trên tay cô quăn ra xa rồi ôm chặt Vương Tử Huyên vào lòng.
- Đừng sợ, anh ở đây.
- Buông ra...anh buông tôi ra.
Vương Tử Huyên bây giờ mới kịp phản ứng, cô đưa tay lên đập lưng anh. Sức vô cùng mạnh, Nam Cung Hạo Thiên để cho cô đánh, anh vẫn ôm cô vào lòng nhẹ giọng an ủi
- Đó không phải là lỗi của em, đừng trách mình...
- Không phải, là lỗi của tôi. Tôi đã giết chết con mình, là tôi hại nó, là tôi...
Anh đau lòng khi nghe cô nói vậy, anh biết không thể dấu chuyện này mãi. Nhưng anh không nghĩ tới cô sẽ thành ra như vậy.
- Huyên ngoan, không được tự trách bản thân nghe không hả?
- Là anh có lỗi với em, là anh không bảo vệ em được. Là anh đã hại con và em, tất cả là tại anh, không phải lỗi của em.
Vương Tử Huyên ngừng đánh lên lưng anh, nước mắt đã ướt hết một bên vai anh. Cô nhìn anh nói
- Không phải như vậy, anh không có lỗi gì cả.
Bốn người ngoài cửa nhìn một màn tình cảm lâm li bi đát này không biết làm gì. Nam Cung Nguyệt và Cố Dạ Bạch nhìn người đàn ôm cô vào lòng an ủi mà trợn tròn mắt, đây là người anh lạnh lùng, chủ tử tàn nhẫn của họ?
Mà ở bên cạnh Âu Dương Chấn Phong cảm thấy rây rức trong lòng, là tại anh không biết quản em gái nên mới đee cho sự việc ngày hôm nay xảy ra. Tư Không Diệp Như biết anh(ADCP) đang tự trách chỉ biết an ủi, cô đau lòng nhìn Vương Tử Huyên, lúc nãy nghe Nam Cung Nguyệt gọi điện nói cô muốn tự sát thì tim của Tư Không Diệp Như đã muốn rớt ra ngoài.
- Ngoan, không sao, không phải lỗi của mình, biết không? Bây giờ em hãy nghỉ ngơi cho tốt.
Nam Cung Hạo Thiên vỗ nhẹ lên lưng cô, Vương Tử Huyên náo loạn một hồi cũng ngủ thiếp đi. Nhưng nước mắt vẫn hiện lên khuôn mặt của cô, sự thật này không thể thay đổi.